Khi Sở Vĩnh Du và Thượng Quan Vô Địch đến quán cà phê của khách sạn Tứ Hải, nữ tài xế vẫn chưa tới.

“Anh rể, tên nhóc đó gọi cho em rồi, nói bên trong có 150 triệu tiền mặt, lại bị em mắng một trận.”

Sở Vĩnh Du gật đầu không nói lời nào, đúng là mọi thứ mà nữ tài xế lái xe này làm đều quá quái đản, không có lý do gì để chủ động trả lại tiền sau khi trộm cả.

Vài phút sau, một người trẻ tuổi thở hồng hộc chạy đến, Thượng Quan Vô Địch bất mãn.

“Tông Thanh, ai kêu tên nhóc cậu tới đây?”

Rõ ràng, người thanh niên đầu bằng, mặc một thân đồ xa xỉ trên người này chính là con trai của lãnh đạo văn phòng Vân Kinh của gia tộc Thượng Quan Vô Địch mà anh ta nói.

“Anh Vô Địch, chuyện nhỏ như vậy em xử lý là được rồi, sao có thể làm phiền anh chớ.”

Tông Thanh vô cùng hoảng sợ, 150 triệu cỏn con bị trộm vậy mà lại để Thượng Quan Vô Địch đích thân gọi điện, điều này thực sự không thể tin được.

“Cút xéo, 150 triệu không phải tiền sao? Đứng qua một bên đi.”

“Đợi đã!”

Tông Thanh đang rụt cổ lại và định chạy đi, sau khi nghe thấy Sở Vĩnh Du nói thì động tác chỉ chậm lại một chút, bởi vì anh ta không biết Sở Vĩnh Du là cọng hành nào.

“Còn đi nữa à? Không nghe anh rể tôi kêu đợi đã sao?”

Ngay lập tức, Tông Thanh vội vàng khom lưng cúi đầu.”

“Chào anh rể.”

“Tên khốn! Cậu mà cũng dám kêu anh rể tôi là anh rể sao? Kêu anh Sở.”

“Vâng vâng, chào anh Sở.

Sở Vĩnh Du cau mày nói.

“Cậu có chắc chắn là 150 triệu không? Đây là một việc rất quan trọng, không thể có chút sai sót.” “Cô đi đi.”

Nữ tài xế sững sờ một hồi, cảm kích mà nhìn Sở Vĩnh Du một cái, cô ta còn tưởng rằng mình sẽ bị phạt gì đó, nhưng đang định nói lời cảm ơn rời đi, thì Tông Thanh đột nhiên chạy tới.

“Anh Sở, anh Vô Địch, bên…bên trong 150 triệu đó còn kẹp một tờ chi phiếu không ghi tên.”

Cái gì!

Nữ tài xế trực tiếp điên lên, hai tay vội vàng xua xua.

“Không không! Không có, không phải đâu.”

Sở Vĩnh Du nhìn Tông Thanh, ánh mắt trở nên sắc bén.

“Những gì cậu nói là sự thật?”

Lúc này, Tông Thanh như bị một vạn con hổ nhìn chằm chằm, trên lưng toát ra mồ hôi lạnh, dấy lên dũng khí mà nói.

“Không... không sai, anh Sở, em vừa gọi cho người sắp xếp xe để hỏi, anh ta ra ngoài thu nợ, chi phiếu kẹp trong một xấp tiền, đó là tờ chi phiếu không ghi tên mệnh giá ba tỷ.”

Chỉ có thể nói những người này quá có tiền, chi phiếu ba tỷ, người bình thường chắc chắn sẽ cất giữ cẩn thận, bên này lại tùy tiện kẹp trong tiền, còn thuận tiện để trong hộp kê tay trong xe nữa, thật là….

Bởi vì nhìn chằm chằm vào mắt của Tông Thanh, cho nên Sở Vĩnh Du biết anh ta không có nói dối, sau đó liền nhìn về phía nữ tài xế, giọng nói cũng dịu đi một chút.

“Tiền đã bị mất từ tay tôi, vì vậy tôi có nghĩa vụ phải lấy lại tiền, cô đừng căng thẳng, nhớ kỹ lại, số tiền này chỉ có cô, hay là còn qua tay của người khác?”

Nữ tài xế suýt khóc, 150 triệu đã khiến cô ta bất lực rồi, bây giờ lại đột nhiên có thêm một chi phiếu ba tỷ, bảo cô ta sao mà đền đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play