Trong phạm vi mấy km của căn cứ bí mật này không có bất kỳ hộ dân nào, hơn nữa còn là sự tồn tại giống như sa mạc Gobi, ở ngoại ô Vân Tập, căn bản không có nơi nào như vậy.

Hơn nữa ở nơi rất xa, còn kéo lưới phòng vệ, bên trên viết chữ ‘hoạt động quân sự, cấm ra vào’.

Cho nên lúc này, nơi ánh mắt chạm vào, trong lớp bụi đất mù mịt, bốn chiếc xe việt dã đã qua cải tạo đang muốn di chuyển về phía căn cứ bí mật.

Người có thể tham gia chung kết cuộc tuyển chọn Chiến Thần nước R, đều bắt buộc phải được đích thân tổng bộ đội điều tra sự cố đặc biệt cử đoàn xe đến đón tiếp, cho nên thân phận không cần xác minh.

Trong màn chào hỏi của các thủ vệ, dõi theo đoàn xe đầu tiên chạy vào, ánh mắt đều tràn ngập sự sùng bái, bởi vì người ngồi trong đó, chính là Chiến Thần Địa Ngục, nhân vật truyền kỳ trấn thủ Bắc Vực không có kẻ địch nào dám xâm phạm.

Sau khi xe đến nơi, Sở Vĩnh Du dẫn tứ đại thủ hộ cùng Thượng Quan Vô Địch bước xuống xe, lập tức có nhân viên công tác đi tới.

“Thưa ngài, mời đi theo tôi.’

Gật đầu, đám người Sở Vĩnh Du được dẫn đến vị trí phía chính bắc, dường như tượng trưng cho Bắc Vực mà anh trấn thủ.

Ngồi trên ghế, Sở Vĩnh Du nhìn bốn hướng, nghi hoặc bấy lâu trong lòng lần nữa trở nên dấy lên.

Nước R có bốn đại biên cảnh, Bắc Vực Sở Vĩnh Du trấn thủ, Nam Cảnh là Tư Đồ Yến, Đông Mạc lại là Chiến Thần Nộ Hải, duy chỉ có Tây Lân là chưa từng nghe nói có bất kỳ chiến thần nào ở đó, thậm chí bây giờ nghĩ kỹ lại, hình như cũng chưa từng nghe nói đến bất kỳ tin tức nào của Tây Lân.

Cho nên Sở Vĩnh Du thật sự có chút tò mò, nếu hôm nay anh được sắp xếp ngồi ở vị trí chính bắc, vậy thì hướng chính tây, người của Tây Lân sẽ xuất hiện sao?

Không đến mấy phút sau, Chiến Thần Nộ Hải của Đông Mạc đã đến, với chiều cao khủng khiếp và bắp thịt rắn chắc cuồn cuộn đó của anh ta, muốn không khiến người khác chú ý cũng không được.

Chiến Thần Nộ Hải cũng từng bồi dưỡng thế lực, điều đáng tiếc là đều chết hết trên chiến trường, cho nên sau khi giải ngũ, anh ta đến đâu, cũng chỉ có một mình.

Khẽ mỉm cười coi như là đã chào hỏi với Sở Vĩnh Du, Chiến Thần Nộ Hải ngồi ở vị trí chính đông.

“Tới thật sớm.”

Lúc này, Tư Đồ Yến đã đến, dẫn theo tứ đại huyết vệ khác ngoài Tank ra, trừ những người này ra, còn có một người quen cũ, đó chính là Đồng Quyên Quyên của nhà họ Đồng.

Lần nữa nhìn thấy Đồng Quyên Quyên, Sở Vĩnh Du cũng có hơi khó tin, người phụ nữ đã từng xem như là lý tính đó, hiện nay lại trở nên yêu diễm như vậy, nếu như không phải nơi này có yêu cầu nhất định về cách ăn mặc dành cho người tiến vào, sợ rằng Đồng Quyên Quyên sẽ ăn vận càng gợi cảm hơn.

Đồng Quyên Quyên cũng nhìn sang Sở Vĩnh Du, trong ánh mắt tràn ngập sát ý cuồn cuộn, suýt nữa tự mình chạy qua bóp cổ của Sở Vĩnh Du.

“Anh có không ít kẻ thù.”

Văn Khả Hân thuận miệng trêu một câu, Sở Vĩnh Du lại nhắm mắt dưỡng thần.

Sau đó, Trương Thanh Lệ dẫn theo Nam Cung Lâm cũng đến rồi, ngồi ở hướng chính tây, sau bọn họ còn có một số người lục tục đi vào, có già có trẻ, có nam có nữ.

Loại gia tộc như nhà họ Bạch cũng không có tư cách đến xem cuộc chiến giữa các chiến thần này, hoặc ở một khía cạnh nào đó, hình như phải là người từng có cống hiến hay cái gì khác với đất nước thì mới có thể ngồi ở đây.

Có điều, cho dù là Trương Thanh Lệ và Nam Cung Lâm, đều là ngồi ở hàng thứ hai, ghế của hàng thứ nhất để lại.

“Đừng ngủ nữa, Ông Tần đến rồi.”

Giọng nói của Văn Khả Hân lần nữa vang lên, Sở Vĩnh Du mở mắt ra, chỉ thấy Ông Tần, còn cả ba vị lão giả từ từ đi về hướng chính tây, tuy đều đã có tuổi, nhưng thần thái vẫn có loại khí thế đặc biệt của người đứng ở vị trí cao, khiến tất cả mọi người đều đứng dậy.

Bốn vị này chính là bốn vị chỉ huy cao nhất của đội điều tra sự cố đặc biệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play