“Sư huynh, thành công rồi, em đã có được văn kiện ở trong tay, ở bên phía em không đi được, nhưng mà em sẽ cho người xuất phát ngay lập tức, tự mình hộ tống mang đến đó cho anh.”

Điện thoại vừa mới được kết nối, nghe thấy tin tức này, Sở Vĩnh Du thở phào một hơi.

“Cảm ơn sư đệ.”

“Sư huynh, chúng ta khách khí với nhau làm gì? Em giận đó!”

Cúp máy, Sở Vĩnh Du nhìn về phía Lâm Sơn đang thao tác thiết bị hình vuông, anh lên tiếng nói.

“Đã có được văn kiện ở bên phía nước M rồi, chắc có lẽ là tối ngày mai sẽ đưa đến đây.”

Lâm Sơn cười cười.

“Vậy thì tốt quá, sau khi chúng ta phân tích số liệu xong, tôi sẽ lập tức viết báo cáo chính thức, đến lúc đó, trình lên cùng với phần văn kiện đó luôn, tuyệt đối không thành vấn đề.”

Do dự một chút, Sở Vĩnh Du lại hỏi.

“Ngài Lâm Sơn, tôi muốn có được một đáp án chính xác nhất, nếu những thứ mà ông vừa mới nói gộp cùng một chỗ, dù không có người làm chứng, có phải cụ thể chứng minh được công ty bất động sản Hoa Thiên trong sạch không?”

“Không sai, có những vật này đã đủ để chứng minh là do người khác làm, nhưng mà... nếu như cậu không thể làm cho người này mở miệng, vậy thì chắc chắn sau này còn phải tiếp tục điều tra, thẳng cho đến khi bắt được hung thủ mới thôi.”

Gật đầu, Sở Vĩnh Du không nói gì nữa, nhấc chân đi về phía đóng đổ nát của tòa nhà bị sập.

Chỉ cần có thể chứng minh tòa nhà này là do người ta làm sập, không phải là chất lượng công trình có vấn đề, vậy thì đã đủ rồi, còn lại anh sẽ tự mình giải quyết.

Đi đến khu đổ nát của tòa cao ốc Sở Vĩnh Du đá vào trên người của người đàn ông trung niên Tiểu Tứ, trong nháy mắt cái người đó liền tỉnh dậy.

“Cậu... cậu muốn làm cái gì?” . Truyện Khoa Huyễn

Trong đôi mắt của Tiểu Tứ tràn đầy sợ hãi, Sở Vĩnh Du quá kinh khủng, chỉ cần một bàn tay là đã có thể giải quyết ông ta, thực lực chênh lệch đến độ không có cách nào hình dung, làm sao có thể không sợ được chứ.

“Không, giết tôi, giết tôi đi! Tôi nói... tôi nói, là nhà họ Bạch phái tôi đến, là nhà họ Bạch.”

Nhà họ Bạch? Sở Vĩnh Du nhíu mày, sát thủ của gia Tộc Quang Thứ phát hiện ở trong nhà cũng là do nhà họ Bạch đã phái tới, anh thấy cái đó phù hợp với mánh khóe của nhà họ Bạch, cho nên sự kiện tòa cao ốc bị sụp đổ, anh căn bản không hoài nghi tới nhà họ Bạch, trong lòng anh đã sớm suy đoán, là tổ chức yêu tà. Bây giờ biết được đáp án, anh có thể không kinh ngạc được ư.

Quay người lại, Sở Vĩnh Du đi ra ngoài, không tiếp tục để ý tới Tiểu Tứ nữa, loại người như thế này, cho dù có chết đi trong thê thảm đau đớn đi nữa thì cũng không thể nào bù đắp được tội ác của mình.

Lúc Lâm Sơn phân tích ra số liệu thì đã sắp đến mười hai giờ đêm.

“Được rồi, tôi trở về khách sạn viết báo cáo đây, chắc có lẽ là chiều ngày mai sẽ có báo cáo thôi, cộng với tài liệu nước M gửi tới, đã có thể chính thức trình lên trên.”

Nhìn nhóm năm người do Văn Khả Hân tìm tới, Sở Vĩnh Du cúi đầu xuống.

“Cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người.”

Cảnh tượng này làm chú Cửu trợn mắt há hốc mồm, thân phận của Sở Vĩnh Du mà lại có thể làm đến bước đường này, đúng là nằm ngoài dự liệu.

Cho dù là Văn Khả Hân thì cũng nước mắt lưng tròng, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

“Cái cúi người này là tôi cúi cho vợ của mình, cũng là thay mười ba mạng sống đã chết oan, thật sự cảm ơn mọi người.”

Vũ bất đắc dĩ, hai tay chìa ra.

“Chúng tôi cũng chỉ là lấy tiền làm việc mà thôi, anh làm như thế này làm tôi thấy không biết làm sao. Thôi bỏ đi, cô Văn, tôi từ bỏ phần tiền đó, cứ coi như chúng tôi làm việc nghĩa cho mười ba mạng người ấy. Haha, loại cảm giác này thật là sảng khoái quá đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play