Mã Minh sao có thể bỏ qua cơ hội này được, cũng cầm một chai rượu lên, đanh giọng nói.
“Ha ha! Đàn ông nếu mà hèn, vậy còn gọi đàn ông sao? Hân Hân nhà chúng ta mà cũng dám ức hiếp, cho dù là thiên vương lão tử, hôm nay cũng phải khiến anh ta mất một lớp da, nếu đã có ai gan bé không dám đi, vậy các cậu đi theo tôi!”
Lời nói hùng hồn, ánh mắt kiên định như vậy đã khiến rất nhiều nữ sinh đều khen ngợi, chỉ có Hồ Hân Hân hừ lạnh một tiếng.
“Mã Minh! Ai là Hân Hân nhà cậu, không biết nói chuyện thì đừng nói linh tinh, chuyện của tôi không liên quan đến cậu!”
Lời này coi như là dội một gáo nước lạnh lên đầu Mã Minh, nhưng đối phương cũng không để tâm, sớm đã quen với kiểu thái độ này của Hồ Hân Hân.
Trò hay mới vừa bắt đầu, Hân Hân, cậu sẽ nhìn thấy người đàn ông có bản lĩnh, rốt cuộc là như nào.
Ngay sau đó, cửa phòng bao mở ra, mười mấy người hùng hổ ào ào xông vào, chỉ riêng khí thế đã khiến mấy du côn tay cầm chai bia bên này vội vàng cho tay ra đằng sau, sợ đối phương nhìn thấy chai rượu mình cầm rồi trực tiếp vây lại đánh.
“Mẹ nó! Anh! Chính là cô gái này, vừa rồi tát em một cái, ông đây chẳng qua chỉ vỗ mông của cô ta mà thôi, ả điên!”
Một người trong đó chỉ, một thanh niên mặt mày lạnh lùng đứng đầu nhìn xung quanh, không có ai dám nhìn thẳng anh ta.
“Các người chơi tiếp, cô gái này tôi đưa đi, ai có ý kiến?”
Không có ai dám hé răng, nhưng Mã Minh lại chỉ vào Sở Vĩnh Du rồi mở miệng.
“Anh ta là anh trai nuôi của cô gái anh muốn dẫn đi, khuyên các người vẫn là cút sớm đi thì tốt hơn, nếu không người anh trai nuôi này, anh ta là rất lợi hại đó.”
Mọi ánh mắt đều nhìn sang Sở Vĩnh Du vốn cúi đầu xem điện thoại, các kiểu vui sướng khi người khác gặp họa đều xuất hiện ở trong ánh mắt.
Anh không phải trâu bò lắm sao? Anh không phải trấn định sao? Bây giờ tiếp tục diễn đi?
Cho dù là Mã Minh, cả người đều đực ra hết, những người này không phải là diễn viên ông lão thuê tới sao? Sao đột nhiên lại quỳ trước tên Sở Vĩnh Du này, hơn nữa trên trán còn tấm lấm mồ hôi lạnh, rõ ràng là rất sợ, chứ không phải giả bộ, cho dù là diễn viên chuyên nghiệp, cũng tuyệt đối không thể làm tới mức thật như vậy.
Hồ Hân Hân cũng ngây dại, cô ta biết Sở Vĩnh Du lợi hại, nhưng cũng sẽ không không thực tế như vậy, người tùy tiện đến gây sự, nhìn thấy gương mặt này thì muốn quỳ xuống xin tha? Đây không phải là con người, là thần rồi.
“Nói đi, nói xong thì cút.”
Lời nói của Sở Vĩnh Du rất ngắn gọn, nhưng mười mấy người đó nghe thấy, lại đều như được đặc xá, lời này dường như là định bỏ qua cho bọn họ rồi, không cần bị lôi đến trại chó cho chó ăn nữa, còn có chuyện gì may mắn hơn nữa sao?
“Cảm ơn anh Sở, cảm ơn anh Sở, đem người vào đây!”
Thanh niên đó hằn học nói xong, mấy thủ hạ lập tức xông ra khỏi phòng bao, khi quay lại, vác một người trẻ tuổi.
“Anh Sở, cậu ta tên Lý Tư, là cậu ta cho tôi 90 triệu bảo tôi diễn vở kịch này, bảo một thủ hạ của tôi ở bên ngoài đợi, chỉ cần Hồ Hân Hân ra khỏi nhà vệ sinh thì vỗ mông của cô ta, tất cả chuyện này đều là do cậu ta sắp xếp.”
Người trẻ tuổi tên là Lý Tư lúc này vô cùng hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Anh Lượng! Anh đây là có ý gì? Anh đang nói cái gì?”
Trong mắt tên thanh niên vụt qua tia cay độc, dây đến Sở Vĩnh Du, con mẹ nó ai thèm quan tâm mày là ai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT