Sở Vĩnh Du vừa dứt lời, Cửu Tà đã xua tay nói.

“Tôi không đánh đâu, cậu có thể xem tôi là người thận trọng nhất, à không, là người lo lắng nhất trong thập đại Tà Tính, tôi không phải là đối thủ của cậu.”

Trước đây Cửu Tà vốn đã nghĩ như thế, nên lần trước mới liều lĩnh chạy trốn, cộng thêm lúc nãy Sở Vĩnh Du đã đánh chết Địa Sát Số 36, càng làm ông chắc chắn hơn.

Bởi vì ông muốn giết Địa Sát Số 36 cũng không thể nhẹ nhàng dùng hai đầu ngón tay như thế, hơn nữa còn không phóng Tiên Thiên Chi Khí, như vậy đã đủ chứng minh rồi.

Sở Vĩnh Du nghe ông nói vậy thì bật cười.

“Thật thú vị, tôi đã giết mấy Địa Sát, ai cũng cực kỳ kiêu ngạo, theo lý mà nói, lẽ ra thập đại Tà Tính phải kiêu ngạo hơn, nhưng ông lại cho tôi thấy mặt hiếm thấy.”

Cửu Tà lắc đầu nhìn Sở Vĩnh Du, sau một hồi ngẫm nghĩ, quả thật đây là mặt đầu tiên của ông.

“Nói thật, tôi cũng rất tò mò về cậu, một người từng bị Yêu Tà xem thường, lại từng bước trưởng thành đến mức cần phải cử thập đại Tà Tính ra tay, tôi luôn có trực giác, nếu một ngày nào đó, cậu tìm thẳng đến Yêu Tôn, tôi cũng không kinh ngạc.”

“Nói vậy là ông đã tình nguyện nói cho tôi biết một số bí mật của Yêu Tà? Chẳng hạn như đại bản doanh đang ở đâu?”

Cửu Tà nghe vậy thì sắc mặt trở nên trịnh trọng.

“Sở Vĩnh Du! Nơi đây có một thứ cực kỳ quan trọng với tôi, tôi phải lấy được nó để đi làm một chuyện, có lẽ sẽ mất khoảng một tháng, nếu lần này cậu có thể thả tôi đi, thì một tháng sau, tôi sẽ tới tìm cậu, nói cho cậu biết mọi chuyện về Yêu Tà mà tôi biết, cũng như những lời đồn đại mà tôi từng nghe qua, tôi nhất định sẽ không giấu giếm về Yêu Tà, lúc đó tôi sẽ nói hết những gì nên nói, chỉ mong cậu có thể giữ lại thi thể, cho tôi một chiếc quan tài và một nấm mồ.”

Dứt lời, Cửu Tà bắt đầu trở nên căng thẳng, nói thật, yêu cầu này hoàn toàn là hy vọng xa vời, với thái độ đuổi cùng giết tận của Sở Vĩnh Du với Yêu Tà, thì khả năng đáp ứng điều kiện để ông rời đi, gần như bằng không.

Một lúc sau, Sở Vĩnh Du mới giãn lông mày.

“Ông trả lời tôi một câu thì tôi sẽ đồng ý thả ông đi, Yêu Tà đi khắp nơi bắt cóc những đứa trẻ đó để làm gì?”

Cửu Tà thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt thoáng qua tia giận dữ, mặc dù rất nhanh nhưng vẫn bị Sở Vĩnh Du bắt được, trong lòng anh không khỏi tò mò.

Một thành viên tổ chức làm nhiều chuyện xấu xa tội ác tày trời, lại tức giận khi nghe thấy câu hỏi này? Thật hiếm thấy.

Ngô Siêu nhấc chân đá vào bụng ông chủ Vương, lạnh lùng nói.

“Ông kéo tôi xuống nước rồi, họ Vương kia nghe cho rõ đây, hôm qua anh Sở đã nói ông chuẩn bị chi phiếu 300 tỷ, rồi đóng cửa Thiên Vị Thực Phủ, chẳng lẽ ông xem đó là lời gió thoảng bên tai.”

Cái gì?

Ông chủ Vương ôm bụng được Phát đỡ dậy, cả người sắp phát điên rồi.

“Chuyện này... cậu Ngô! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh Sa đâu? Tôi muốn đi gặp anh Sa.”

“Anh Sa? Anh ta chết rồi.”

Anh Sa chết rồi? Ông chủ Vương lảo đảo dựa vào bàn làm việc, ánh mắt tràn ngập vẻ không dám tin.

Anh Sa lợi hại như vậy, cũng là chỗ dựa duy nhất của ông hiện nay lại chết rồi? Ngoài Sở Vĩnh Du ra thì còn ai có thể giết chết anh ta.

Ngô Tiêu Tiêu nhìn ông bằng ánh mắt sắc lẹm.

“Họ Vương kia, vì ông mà em trai tôi suýt mất mạng, tôi chỉ cho ông năm phút để chuẩn bị những thứ này, nếu không phải anh Sở nhân từ, thì giờ ông đã sớm đi xuống âm phủ đoàn tụ với anh Sa đó rồi.”

Câu nói này đã thức tỉnh ông chủ Vương, ông giật mình bắt đầu bận rộn.

“Vâng vâng! Tôi sẽ chuẩn bị ngay, cảm ơn anh Sở đã tha mạng cho tôi, cảm ơn anh Sở, tôi hứa sẽ biến mất khỏi Tỉnh Thành, tôi xin hứa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play