“Vâng, đàn chị yên tâm, em...”
Đồng Hiểu Tiêm bỗng im bặt, trợn tròn mắt nhìn đàn chị, cuối cùng cũng nghe ra hàm ý trong câu nói lúc nãy.
Nụ cười trên mặt đàn chị càng sâu, khoanh tay trước ngực, nhìn cô từ trên cao.
“Cô không nghe lầm đâu, cũng đừng chấn động, từ ngày đầu tiên cô liên lạc với tôi, tôi đã chơi cô rồi, cô hiểu chưa? Đồng Hiểu Tiêm, cô đã quên năm đó có một bạn nam cùng trang lứa với chúng ta theo đuổi cô à? Cô nhỏ hơn tôi hai khóa, tôi thật sự không biết cậu ấy thích cô ở điểm nào?”
Nói đến đây, đàn chị hiện rõ vẻ giận dữ.
“Càng tức hơn là tôi yêu thầm cậu ấy ba năm, vậy mà cô lại từ chối như thế, cô dựa vào cái gì? Dựa vào khuôn mặt của cô à? Ha ha, giờ cô đã hiểu chưa? Xinh đẹp chưa chắc đã có thể làm mưa làm gió, tôi muốn cô chạy tới Thiên Hải một chuyến vô ích, muốn nhục nhã cô ngay trước mặt, giờ cô đã hiểu nỗi đau khi bị người khác từ chối rồi chứ?”
Hóa ra là thế, sắc mặt Đồng Hiểu Tiêm cũng trở nên khó coi.
“Chuyện đã từ bảy tám năm trước, trí nhớ đàn chị thật tốt, làm phiền chị trả thù tôi như vậy, tôi cũng cảm thấy hơi may mắn, nhưng chị chỉ là quản lý phòng nhân sự, chị có thể làm chủ toàn bộ công ty internet ở Thiên Hải à? Đúng là nực cười.”
Đàn chị cũng không nổi giận, ngược lại còn cười nói.
“Cô cứ thử đi rồi biết có đúng không, mặc dù tôi không xinh đẹp bằng cô, nhưng đa số đàn ông đâu chỉ nhìn vào khuôn mặt, vóc dáng và một số kỹ năng về phương diện đó cũng có thể nắm giữ trái tim đàn ông, nếu cô có thể làm việc ở bất kỳ công ty internet nào trong Thiên Hải, tôi sẽ từ chức về quê ngay.”
Cô vào công ty chưa tới hai năm đã làm quản lý phòng nhân sự, tốc độ này với người bình thường mà nói hoàn toàn là điều không thể, nguyên nhân cuối cùng vẫn là cô tình cờ quen biết một ông lớn trong lĩnh vực này, dựa vào mấy tài nghệ cô đã học được hồi đại học, thành công làm bồ nhí của ông ta, bằng không sao cô có thể leo lên nhanh như vậy.
Đồng Hiểu Tiêm không nói gì nữa, mà xoay người rời đi, nếu nói trong lòng cô không nổi giận là điều không thể, nhưng cô không biểu hiện ra mặt.
Đúng là lòng người hiểm ác, xã hội ngày nay thật sự không đáng tin.
Trong lòng Đồng Hiểu Tiêm hiện lên tia mất mát, hơi thất thần bước đi, suýt đụng trúng một người.
“Tôi xin lỗi.”
Cô vừa nói xong câu xin lỗi, thì một giọng nói trầm ổn mạnh mẽ bỗng vang lên.
“Là cô Hiểu Tiêm đúng không?”
Đồng Hiểu Tiêm ngẩng đầu lên, người đàn ông trung niên cô suýt đụng trúng có khuôn mặt chữ điền, đang nhìn cô khẽ cười.
“Chào cô, tôi là trưởng phòng nhân sự, tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch và video phỏng vấn của cô rồi, cô rất xuất sắc, công ty chúng tôi đang triển khai kế hoạch dự bị nhân tài trẻ tuổi, nên cô được tuyển dụng đặc cách.”
Cái gì?
Đồng Hiểu Tiêm thật sự không dám tin vào tai mình, không ngờ... cô lại được tuyển dụng đặc cách? Lần này chỉ tuyển hai người, mà cô...
Bên này đàn chị sửng sốt một lát, rồi rảo bước đi tới chất vấn.
“Trưởng phòng, ý ông là sao? Sao tôi chưa từng nghe nói về kế hoạch dự bị nhân tài đó?”
Trưởng phòng nhìn thấy đàn chị thì không ngừng cười khẩy, con hồ ly tinh này, sau khi quyến rũ được ông trùm, thì hoàn toàn khinh thường trưởng phòng như ông, có thể nhìn ra từ câu hỏi chất vấn lúc nãy, cuối cùng lần này cũng gặp báo ứng rồi.
“Cô chỉ là quản lý nhỏ bé, công ty có kế hoạch gì cũng phải báo cáo với cô à? Còn nữa, người mà lần trước cô lợi dụng chức vị của mình để tuyển dụng đã tham ô công quỹ, nên công ty thông qua xét duyệt, sa thải cô ngay lập tức.”
Thế nào là báo ứng, Đồng Hiểu Tiêm không ngờ báo ứng lại tới nhanh như thế.
Mà đàn chị càng khiếp sợ hơn.
“Ông... ông dám sa thải tôi? Được, ông đợi đó, tôi nói cho ông biết, chưa tới một ngày, ông sẽ phải cầu xin tôi phục chức.”
Trưởng phòng nhìn bóng lưng rời đi của đàn chị, rồi nở nụ cười khinh thường, cầu xin cô phục chứ? Cô cứ nằm mơ đi, lần này công ty xảy ra biến động lớn như thế, e rằng ông trùm kia của cô cũng vứt bỏ cô thôi.
Một tiếng sau, trong một căn nhà ở Thiên Hải, đàn chị nghe thấy tiếng mở cửa thì vội vàng chạy tới, một người đàn ông trung niên bụng phệ bước vào.
“Ây da Tiểu Linh, rốt cuộc em có chuyện gấp gì mà không thể nói ngay trước mặt, trưa nay anh vẫn còn một bữa tiệc quan trọng, nhất định phải đi qua đó.”
Đàn chị Tiểu Linh vội khóc lóc, bắt đầu nũng nịu.
đam mỹ hài“Anh còn ăn tiệc à, hu hu, em bị người khác bắt nạt, còn bị công ty sa thải nữa.”
Hả? Người đàn ông trung niên nhíu mày.
“Em bị sa thải? Chuyện này không thể nào? Tổng giám đốc Trương của em biết quan hệ của chúng ta, anh cũng đã chào hỏi cậu ta mấy lần, em đợi một lát, anh sẽ gọi cho cậu ta ngay, thật to gan, dưới tình huống chưa thông báo với tôi một tiếng đã sa thải người của tôi, đúng là gan to bằng trời!”
Thấy người đàn ông trung niên rút điện thoại ra, đàn chị Tiểu Linh liền cười trộm.
Trưởng phòng, Đồng Hiểu Tiêm, hai người cứ đợi đấy, dựa vào mấy người cũng dám cười nhạo tôi? Chiều nay tôi sẽ quay về công ty, rồi nói cho hai người biết thế nào là thế lực đứng sau.
“Tiểu Trương, Tiểu Linh bị sa thải mà ông không định giải thích với tôi à?”
Người đàn ông trung niên vừa nói xong lời hống hách, thì lời nói ở đầu bên kia đã làm vẻ mặt ông ta bắt đầu thay đổi liên tục, một lúc sau mới lên tiếng.
“Cậu chắc chứ? Sao nhà họ Phùng lại đột ngột thu mua công ty của cậu, còn ra giá cao như thế?”
Người đàn ông trung niên lại im lặng, rồi cười lúng túng.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn tổng giám đốc Trương, bằng không tôi thật sự đụng trúng họng súng rồi.”
Sau khi ông ta cúp máy, Tiểu Linh đã cảm nhận được điều bất thường nên vội hỏi.
“Đã xảy ra chuyện rồi ư?”
Người đàn ông trung niên bỗng hất cánh tay cô ra, lạnh lùng nói.
“Chuyện gì ư? Cũng may tôi nghĩ nhiều, bằng không tôi đã bị cô kéo vào vũng bùn rồi, con đàn bà hôi hám này, sau này đừng liên lạc với ông nữa, Đồng Hiểu Tiêm mà cô gây khó dễ đó có nhà họ Phùng ở Hải Môn chống lưng ở phía sau, cô bảo ông vì cô đi đùa bỡn với nhà họ Phùng? Mẹ kiếp!”
Dứt lời, người đàn ông trung niên mở cửa rời đi ngay, quả thật ông ta là ông trùm trong giới internet ở Thiên Hải, giao thiệp khắp phương diện, nhưng nếu đấu với nhà họ Phùng ở Hải Môn, hơn nữa còn vì một người phụ nữ như vậy, thì thật sự không đáng.
Tiểu Linh ngơ ngác ngồi trên sofa, cả người như hóa đá, không thể nào tưởng tượng được người mà cô gây khó dễ cũng luôn ghi hận, lại chôn vùi tiền đồ và mọi thứ thuộc về mình, rốt cuộc là tại sao?
Cùng lúc đó, trong phòng khách sạn, Đồng Ý Yên đang cùng Hữu Hữu xem TV, thì nhận được tin tốt đã được tuyển dụng của Đồng Hiểu Tiêm, hai người trò chuyện một lúc mới cúp máy.
“Vĩnh Du, chiều nay chúng ta về thôi, Hiểu Tiêm nói đồng nghiệp công ty rất nhiệt tình, nên tối nay con bé định mời họ đi ăn, chúng ta đừng xen vào chuyện của con bé nữa.”
Sở Vĩnh Du gật đầu, định nói anh sẽ một mình tới khu tam giác thì điện thoại bỗng đổ chuông, là Tường Vi gọi tới.
“Anh Sở! Xảy ra chuyện lớn rồi, Mã Trạch một mình đi tới khu tam giác, giờ hoàn toàn không có một chút tin tức.”