Trương Thanh Lệ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tạm thời an ủi được Bạch Khảm, nếu tình thế cấp bách, chắc chắn bà sẽ không ngại để anh biến mất khỏi thế gian, bằng không một khi sự việc bị bại lộ, mặc dù nhà họ Bạch không bằng gia tộc Nam Cung, nên không thể làm gì bà, nhưng lửa giận của ông chồng Nam Cung Vô Phong sẽ khiến bà muôn đời muôn kiếp không trở lại được, do đó chuyện này không được phép xảy ra.

“Mẹ, ba bảo mẹ ra phòng khách một chuyến.”

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng Nam Cung Lâm, Trương Thanh Lệ vội đáp lại, rồi sửa sang lại quần áo, đi tới phòng khách ngay.

Trong phòng khách, Nam Cung Vô Phong đang ngồi xem tin tức trên sofa, Nam Cung Lâm cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, đây là sở thích của ông, lúc ông xem tin tức, không ai được phát ra tiếng làm phiền ông, hơn nữa từ khi Nam Cung Lâm hiểu chuyện, ông đã gọi anh tới cùng xem với mình, đây cũng là một thói quen tốt.

20 phút sau, bản tin kết thúc, Nam Cung Vô Phong bỗng nhìn Trương Thanh Lệ.

“Không ngờ bội kiếm mà Sát Thần Bạch Khởi tổ truyền lại bị bà sử dụng như thế, trước đây tôi thật sự đã đánh giá cao bà rồi.”

Tim Trương Thanh Lệ khẽ run lên, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

“Chồng à, ông... ông đang nói gì thế?”

Nhưng Nam Cung Vô Phong đã đứng dậy, không nói gì nữa, điều này càng làm Trương Thanh Lệ trở nên lo lắng, không biết có nên tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch không.

“Mẹ! Việc ba không ngăn cản đã chứng tỏ điều gì? Đó là ba cũng thử thách Sở Vĩnh Du, mẹ đừng mơ có thể giấu giếm ba, ba không ngăn cản là hy vọng mẹ có thể làm đến mức tốt nhất, để xứng đáng với danh hiệu đại phu nhân gia tộc Nam Cung, nhưng không thể không nói, bội kiếm của Bạch Khởi thật sự là gáo vàng múc nước giếng bùn.”

Câu nói của Nam Cung Lâm đã đánh thức Trương Thanh Lệ, đúng vậy, chồng bà biết hết nhưng chưa từng ngăn cản, vì ông ấy đang thử thách Sở Vĩnh Du.

Trong lòng Trương Thanh Lệ nảy sinh tia tàn nhẫn, ánh mắt dần trở nên quyết liệt, ông muốn thử thách cậu ta đúng không? Được, tôi sẽ cho cậu ta trả giá bằng mạng sống của mình.

Cùng lúc đó, trong một nhà hàng ở Thiên Hải, Sở Vĩnh Du đã thuê một phòng bao, để chiêu đãi những người đã đến giúp Hà Tiểu Mông vào hôm nay, mặc dù bọn họ đều sợ anh, anh có thể tùy ý kêu họ đến rồi đi, nhưng trong lòng anh, chuyện nào ra chuyện đó, nên phải ăn một bữa cơm để cảm ơn họ.

Nhưng người nên đi cũng đi gần hết rồi, ví dụ như Bạch Ông, Nam Cung Vô Phong, Chiến Thần Nộ Hải vân vân, giờ trên bàn ăn chỉ còn lại ba gia tộc lớn ở Kim Cảng và nhà họ Phùng ở Hải Môn, tất nhiên còn có nhân vật chính Hà Tiểu Mông.

“Cảm ơn bốn chú và anh rể đã tới Thiên Hải giúp đỡ cháu, thật sự cảm ơn mọi người.”

Hà Tiểu Mông cầm ly rượu đứng dậy, mặc dù lời nói không được khéo léo, nhưng cũng khá gần gũi, làm bốn vị gia chủ đều cầm ly rượu định đứng dậy.

“Các ông cứ ngồi xuống đi, các ông là bậc cha chú, cậu ấy đứng dậy mời rượu là lẽ đương nhiên.”

Nhưng câu nói của Sở Vĩnh Du đã làm bốn người tiếp tục ngồi xuống ghế.

Sau một hồi trò chuyện, Sở Vĩnh Du định chào tạm biệt.

“Tôi về trước đây, các ông cứ để mấy người trẻ tuổi bọn họ chơi tiếp đi.”

Mấy người Phùng Đóa, Hồng Ngải nghe Sở Vĩnh Du nói thế thì cạn lời, chúng tôi là người trẻ tuổi... chẳng lẽ anh rất già à?

Anh đã nói thế rồi, làm sao mấy gia chủ đó có thể từ chối, mà đồng loạt lên tiếng, hàm ý rất rõ ràng, để con cháu gia tộc bọn họ ở lại chơi, càng để mấy người trẻ tuổi hiểu theo nghĩa bóng, đó là chơi cùng Hà Tiểu Mông.

Trong tiệc mừng thọ hôm nay, bọn họ lại chứng kiến thực lực đáng sợ của Sở Vĩnh Du, không nói tới những thứ khác, chỉ riêng việc Nam Cung Vô Phong ngồi đó trò chuyện vui vẻ với Sở Vĩnh Du, đã làm bọn họ nhìn nhận lại điều mà trước đó họ tự cho rằng mình đã hiểu rõ.

Nên giờ khả năng muốn tiến thêm quan hệ với lão làng như Sở Vĩnh Du gần như bằng không, nhưng người trẻ tuổi chưa trải sự đời như Hà Tiểu Mông thì rất dễ gắn kết, ít nhiều gì đây cũng là cơ hội.

Ở nơi nào đó trong nước R, Tư Đồ Yến khẽ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ông có chắc là Sở Vĩnh Du và Nộ Hải đều đi tới đó?”

Người đàn ông trung niên đứng trước mặt anh ta trịnh trọng gật đầu.

“Đúng vậy thưa ngài, chính xác 100%, hai người đó đều nhận được thiệp mời, hơn nữa còn tới dự tiệc.”

Rầm!

Bàn trà bên cạnh Tư Đồ Yến bỗng vỡ nát, cả người anh ta tràn ngập lửa giận. . truyện kiếm hiệp hay

“Hay lắm ông cụ Thượng Quan, chiến thần mới lên ngôi, ba chiến thần đã xuất ngũ, Chiến Thần Địa Ngục Bắc Vực và Chiến Thần Nộ Hải Đông Mạc đều nhận được thiệp mời, mà Chiến Thần Tu La Nam Cảnh tôi lại không có, ông ta đang khinh thường tôi đúng không?”

Người đàn ông trung niên không dám nói một câu, quả thật ông cụ Thượng Quan đã mời hai trong ba chiến thần đã xuất ngũ, chỉ có vị nhà ông là không mời, nếu truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ rất mất mặt à?

“Thưa ngài, ngài đừng giận, chẳng phải trận quyết chiến cuối cùng chọn ra chiến thần nước R sắp sửa bắt đầu rồi à, đợi ngài trở thành chiến thần nước R rồi, đến lúc đó có lẽ sẽ có đủ quyền lực trừng trị gia tộc Thượng Quan đó.”

Đồng Quyên Quyên ngồi gần đó khẽ lên tiếng, vẻ mặt cực kỳ quyến rũ, hoàn toàn trái ngược với con người lúc trước, bộ đồ trên người cũng mỏng như voan, toát ra phong cách mới lạ gợi cảm.

Tư Đồ Yến nghe vậy thì mỉm cười.

“Ha ha, Quyên Quyên nói đúng lắm, chắc chắn danh hiệu chiến thần nước R sẽ thuộc về tôi, đợi tôi giết chết Sở Vĩnh Du trên lôi đài, sẽ trở thành chiến thần nước R, chỉ một gia tộc Thượng Quan là cái thá gì, đến lúc đó ông ta sẽ phải hối hận.”

Bên này, Sở Vĩnh Du quay về khách sạn, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy cô Đồng Nguyệt Lâm và dượng Hà Trung đứng phắt dậy, nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng bất an.

Sở Vĩnh Du mỉm cười, quả thật trên đời này có ba mẹ nào không suy nghĩ cho con, trước khi nhận được câu trả lời, họ có thể ngủ được mới là lạ.

“Vĩnh Du! Anh đừng ngẩn người nữa, chuyện tiến triển thế nào rồi? Anh không thấy cô và dượng đều rất lo lắng à?”

Thấy chồng mình chỉ mỉm cười không nói gì, Đồng Ý Yên bất đắc dĩ, đành phải lên tiếng hỏi giúp.

“À, cô dượng cứ yên tâm, mọi chuyện đều rất suôn sẻ, Tiểu Mông đã được gia tộc Thượng Quan chấp nhận, theo suy đoán của cháu, có lẽ sang năm sẽ kết hôn thôi.”

Cuối cùng, Đồng Nguyệt Lâm và Hà Trung liếc nhìn nhau, bằng mắt thường có thể thấy cả người họ mềm nhũn hơn nhiều, hoàn toàn là vì trước đó tinh thần đã tập trung cao độ.

Anh tùy ý kể lại chuyện trong tiệc mừng thọ, Đồng Nguyệt Lâm và Hà Trung hài lòng quay về phòng ngủ, chỉ còn lại Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên đang ngồi trên sofa.

“Bà xã, hôm nay Hữu Hữu ngủ sớm à?”

Đồng Ý Yên thở dài.

“Anh đừng nhắc nữa, có lẽ là vì chơi quá hưng phấn, con bé chỉ mới ngủ từ nửa tiếng trước, nhưng hành em thê thảm.”

Nói đến đây, hình như Đồng Ý Yên chợt nghĩ đến điều gì đó nên cười nói.

“Đúng rồi, mai Hiểu Tiêm cũng tới Thiên Hải, hơn nữa con bé đã liên hệ với một công ty internet, vượt qua vòng phỏng vấn từ xa rồi, hay là... ngày kia chúng ta hẵng quay về đi?”

Sở Vĩnh Du không hề do dự gật đầu, đành phải tạm hoãn lại chuyện Sài Tân Quân ở khu tam giác một ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play