“Ba, rốt cuộc là ai tới vậy? Còn muốn ông nội Thượng Quan chạy ra tiếp đón, thật khoa trương.”

Trong sân, Bạch Khảm thật sự không nhịn được tò mò, khẽ hỏi, Bạch Thanh hừ lạnh nói.

“Câm mồm! Nếu con sớm chiếm được trái tim thiếu nữ của Thượng Quan Yến Nhi, thì ba và ông nội con sẽ không đến nỗi bị bỏ rơi ở đây.”

Bạch Khảm bất đắc dĩ, tình yêu là thứ không ai dám bảo đảm chắc chắn, có trời mới biết tại sao Thượng Quan Yến Nhi lại thích một tên bình thường như Hà Tiểu Mông.

Mặc dù Bạch Trảm Hòa ngồi trên xe lăn không nói gì, nhưng trong lòng đã có dự cảm rất bất an.

Mấy khách mời khác cũng đồng loạt thầm suy đoán, nhưng cuối cùng vẫn không ra đáp án nào, có thể thấy, chắc chắn lai lịch người tới này lớn đến mức không ai có thể tưởng tượng được.

Hà Tiểu Mông và Thượng Quan Yến Nhi cũng đang đứng gần ba người nhà họ Bạch, nhưng giờ đang nhìn nhau, như thể mọi thứ đều không tồn tại, mà chỉ có hai người bọn họ, có thể nói ra những lời tâm tình ngay trước mặt đã làm bọn họ không còn sợ hãi nữa.

Giờ ông cụ Thượng Quan đã dẫn Thượng Quan Long quay về, ai cũng có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt ông ta, hình như tinh thần cũng phấn chấn hơn.

Mọi người vội nhìn phía sau, nhưng không phát hiện khách mời nào tới, chuyện này càng kỳ lạ hơn.

Rất nhanh, ông cụ Thượng Quan lại ngồi xuống ghế bành, lớn tiếng nói.

“Cảm ơn mọi người đã tới dự tiệc mừng thọ của tôi, nếu khách mời đã tới đông đủ thì bắt đầu thôi, Yến Nhi, cháu dắt Tiểu Mông tới bàn đó ngồi đi.”

Ông vừa dứt lời, mọi người đều hiểu rõ, cuối cùng cuộc tranh giành cũng kết thúc, Hà Tiểu Mông – em trai Sở Vĩnh Du đã giành chiến thắng.

Có thể tưởng tượng được, có lẽ vị khách hoàn toàn không bước vào kia đã đóng vai trò quyết định, bằng không cũng không đến nỗi sau khi Bạch Ông nói xong, ông cụ Thượng Quan vẫn đang do dự, nhưng vừa đi ra đi vào đã nhanh chóng ra quyết định.

Hà Tiểu Mông mừng rỡ, Thượng Quan Yến Nhi cũng suýt mừng đến phát khóc, vội nắm chặt tay anh, sau khi hai người cúi người với ông cụ Thượng Quan, thì đi tới bàn bên cạnh Sở Vĩnh Du.

Sắc mặt ba người nhà họ Bạch đều khó coi đến mức không thể diễn tả được, nhà họ Bạch bọn họ ra quân ồ ạt như vậy, ngay cả ông cụ đi đứng bất tiện cũng đích thân tới đây, thế mà không đấu lại Hà Tiểu Mông không hề có chút tiếng tăm, những thứ này đều do anh rể Sở Vĩnh Du của cậu ta ban thưởng, rốt cuộc người đàn ông này là thần thánh phương nào?

Nhà họ Bạch đã trở thành trò buồn cười nhất trong tiệc mừng thọ hôm nay, mặc dù mấy người này đều không mừng ra mặt, nhưng theo Bạch Trảm Hòa thấy, hình như trong mắt mỗi người đều tràn ngập vẻ chế giễu và cười trên nỗi đau của người khác, đây là nỗi nhục cả đời ông.

Hình như ông bỗng hạ quyết tâm chuyện gì đó, rồi vung tay nói.

“Anh Thượng Quan, nếu ông đã quyết định như thế thì được thôi, tôi sẽ nhận lại quà chúc mừng rồi rời khỏi đây ngay!”

Câu nói của Bạch Trảm Hòa làm mọi người lại nhìn ông bằng ánh mắt kỳ lạ, đã đến nước này rồi mà ông vẫn còn hậu chiêu?

Ông cụ Thượng Quan khẽ híp mắt, biết Bạch Trảm Hòa đang ra quân với ông, chắc chắn thứ gọi là quà chúc mừng kia là món đồ mà gia tộc Thượng Quan ông cần, nếu ông ta thật sự mang tới thì ông nhận hay không nhận.

“Vĩnh Du, cậu biết tổ tiên nhà họ Bạch là ai không?”

Trên bàn Sở Vĩnh Du đang ngồi, Nam Cung Vô Phong cười hỏi, Sở Vĩnh Du cách ông một chiếc ghế gật đầu đáp.

“Là Sát Thần Bạch Khởi.”

“Quả nhiên cậu biết, ha ha, thế nào, nếu Bạch Trảm Hòa thật sự bất chấp tất cả lấy món đồ đó ra, thì chuyện này vẫn chưa chắc chắn đâu.”

Nhưng Sở Vĩnh Du lại khẽ lắc đầu, nằm ngoài dự đoán của Nam Cung Vô Phong.

“Không, chuyện này đã chắc chắn rồi, ai cũng không thể thay đổi được.”

Mặc dù không biết tại sao Sở Vĩnh Du lại có lòng tin như vậy, nhưng Nam Cung Vô Phong vẫn nhìn về phía mấy người mấu chốt kia, ông muốn xem thử kết cục chắc chắn mà anh nói là gì.

Lúc này, Bạch Thanh đã gỡ hộp chữ nhật dài sau xe lăn ra, đưa cho Bạch Trảm Hòa – ba mình.

Theo sự chuyển động của xe lăn, Bạch Trảm Hòa cũng trầm giọng nói.

“Đây là bội kiếm mang theo bên người mà tổ tiên tôi đã truyền lại, tôi biết anh Thượng Quan bản lĩnh phi phàm, võ nghệ xuất chúng, nếu tặng bảo vật này sẽ rất tương xứng.”

Quả nhiên!

Ông cụ Thượng Quan và Thượng Quan Long đều thầm chấn động, Bạch Trảm Hòa này thật sự muốn quyết đánh đến cùng, không ngờ ông ta dám mang bội kiếm của Sát Thần Bạch Khởi năm đó tới, đây đúng là bội kiếm mà gia tộc Thượng Quan bọn họ cần, cũng vì nó mới có tiền đề để Bạch Khảm kết hôn với Thượng Quan Yến Nhi.

Ông cụ Thượng Quan nhìn hộp dài đang dâng lên bằng hai tay, nhất thời không biết có nên nhận lấy không, nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên ông do dự.

“Chắc chắn đồ ông Bạch lấy ra sẽ rất bất phàm, không biết mấy người chúng tôi có may mắn được chiêm ngưỡng hình dáng của nó không?”

Trong không khí có phần hơi lúng túng này, Sở Vĩnh Du bỗng lên tiếng nói, Bạch Trảm Hòa quay đầu nhìn anh ngay, rồi hừ lạnh.

“Hừ! Một nhân vật nhỏ bé chẳng ai biết đến tên tuổi như Sở Vĩnh Du cậu cũng có thể chiêm ngưỡng thần vật nhà họ Bạch tôi? Thật hoang đường.”

Dù lúc này Sở Vĩnh Du đã phơi bày mạng lưới giao thiệp phi phàm, nhưng thù oán đã kết, nhà họ Bạch cũng không phải người ăn chay, sao có thể có thái độ tốt được?

Chiến Thần Nộ Hải từng nổi giận với Bạch Trảm Hòa nghe vậy thì cười khẩy nói.

“Thần vật? Liệu có phải là hàng giả không đấy?"

“Cậu!”

Bạch Trảm Hoa sôi máu, thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào đây thì bỗng nảy ra một kế, cười nói.

“Cũng được! Vậy tôi sẽ cho các cậu chiêm ngưỡng bội kiếm tổ tiên mà nhà họ Bạch tôi kế thừa trong nhiều năm qua sẽ có phong thái gì, nhưng tôi nói trước, người nào không có công lực thì lùi về sau đi, một khi bảo kiếm này rút ra khỏi vỏ, sát khí ẩn chứa bên trong sẽ làm người bình thường hôn mê, thậm chí còn có thể làm rối loạn thần kinh.”

Thấy Bạch Trảm Hòa thận trọng mở hộp dài ra, rất nhiều người đều nín thở, đa số những người có mặt ở đây đều biết nhà họ Bạch là đời sau của Sát Thần Bạch Khởi, tất nhiên bội kiếm tổ tiên này là của nhân vật truyền kỳ đó, có thể chiêm ngưỡng được hình dáng của nó là chuyện cực kỳ tốt.

Chỉ có Bạch Khảm và Trương Thanh Lệ là trong lòng hoảng loạn, biết được chân tướng, chỉ cầu xin hôm nay đừng chữa lợn lành thành lợn què.

Nhất là Bạch Khảm, ngay cả anh cũng không biết, ông nội mang bội kiếm này tới.

Xoẹt!

Dưới ánh trăng chiếu rọi, một tia sáng lạnh lẽo như muốn cắt ngang bầu trời, bảo kiếm trong tay Bạch Trảm Hòa chỉ tùy ý vung vẩy đã lộ ra vẻ sắc bén.

Mấy vị khách đứng gần hơn đều cảm nhận được sát khí đang tỏa ra, rất đáng sợ.

“Rất tốt, đúng là bội kiếm tổ tiên, trên đời này vẫn còn bảo kiếm như vậy tồn tại, thật khiến người khác phải mở mang tầm mắt.”

Tất nhiên nhà họ Bạch cũng có bạn tốt, trước đó luôn bị Sở Vĩnh Du chèn ép, giờ tìm được cơ hội rồi, tất nhiên phải đứng ra gào thét mấy câu.

Bạch Trảm Hòa đang hưng phấn thì ông cụ Thượng Quan bỗng nhíu mày, từ tốn nói.

“Hình như kiếm này hơi khác thường.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play