Ngay khi Sở Vĩnh Du cất tiếng nói, vừa đến khúc cua, rất nhiều người xem qua máy tính đều trợn mắt, vì tốc độ này của chiếc Jetta màu vàng do Sở Vĩnh Du cầm lái nhất định sẽ đâm trúng, xe nát người chết là một kết thúc có thể thấy trước.

Dù sao lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ai mà không hồi hộp, thậm chí có người đã bắt đầu hối hận, sinh mệnh là quý giá, tại sao lại chọn phương thức tự sát chết chóc này.

Trong chiếc Jetta màu đỏ, Lăng Mặc một bên bắt đầu dùng kỹ thuật điêu luyện của mình ôm cua, một bên cười lớn, hét lên.

"Haha! Chết đi! Chết đi tên ngốc nghếch."

Trong tầm nhìn, chiếc Jetta màu vàng cách anh ta một khoảng đã bắt đầu quay đầu, với tốc độ như vậy làm sao có thể làm được chứ.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi người đều phát điên lên, bởi vì trong đoạn cua chữ S đầu tiên, chiếc Jetta màu vàng gần như dán sát vào bên góc mà cua qua, lập tức đến nửa đoạn cua chữ S kia, cũng dùng cách thức giống y như vậy mà phóng khoáng cua qua.

Tận mắt chứng kiến điều kỳ diệu này, tất cả mọi người đều sững sờ, thậm chí không ngừng dụi mắt, cứ như những gì họ vừa nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, thực sự không tầm thường.

Hồ Hân Hân và Hồ Khê cũng há hốc mồm, nhìn vào một màn hình, chiếc Jetta màu vàng đã vượt qua thành công khúc cua chữ S đầu tiên, tiến lên đường thẳng, tốc độ không ngừng tăng vọt.

"Cái này... anh, những gì chúng ta vừa thấy, có phải là thật không?"

Nghe câu hỏi của em gái, Hồ Khê không khỏi nuốt nước bọt.

"Phải... là thật, tốc độ thế này mà cua qua khúc cua chữ S, Sở Vĩnh Du này, còn là người sao?"

Cái gọi là nghe trăm nghe không bằng một thấy, những âm thanh chế giễu trước đây đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một loại sùng bái, có thể vượt qua khúc cua chữ S với tốc độ như thế, trong lòng những người yêu xe, đã là một loại tồn tại thần thánh rồi.

"Chết tiệt! Anh ta quá ngầu."

"Lạy chúa, những gì tôi vừa nhìn thấy hoàn toàn là chứng kiến sự ra đời của một phép màu."

"Lợi hại, thật là lợi hại, lợi hại đến bất hợp lý."

Giờ phút này, chiếc Jetta màu vàng do Sở Vĩnh Du cầm lái thực sự là nhanh không gì sánh bằng, năm chiếc còn lại đã trực tiếp bị những góc cua tốc độ đánh bại rồi, bây giờ cho dù có đổi sang một chiếc Lamborghini hay Koenigsegg, bọn họ cũng tuyệt đối không theo kịp.

Khúc cua hình chữ S phía sau lại một lần nữa khiến đám người Hồ Hân Hân sợ hãi, bởi vì Sở Vĩnh Du vẫn đang vào cua với tốc độ như cũ, vẫn là mạo hiểm và kích thích như vậy.

Một màn này, Hồ Hân Hân nhìn mà điên cuồng lau mồ hôi lạnh.

"Hừ! Có biết là đáng sợ lắm không? Đã dẫn trước nhiều như vậy rồi, giảm tốc vào cua thì chết hay sao?"

Mặc dù nói vậy nhưng nụ cười trên mặt Hồ Hân Hân vẫn hiện ra rất rõ ràng, cô vừa chạy vừa nhảy về phía chiếc Jetta màu vàng vừa dừng lại.

"Oa! Anh chàng đẹp trai tuyệt vời quá đi, anh đúng là giả heo ăn thịt hổ mà."

Trực tiếp dùng một tay chặn ôm thật lớn của Hồ Hân Hân lại, Sở Vĩnh Du bình tĩnh nói.

"Tôi không giả heo ăn thịt hổ, trước kia tôi đã nói, kiểu này không khác gì chơi đồ hàng."

Phàm là những người đang vây xung quanh, hình như đều nhớ lại, lúc đó Sở Vĩnh Du hình như đã từng nói như vậy, chẳng qua lúc đó chỉ mang đến chế nhạo cùng khinh thường, nhưng hiện tại nghe lại thì lại là chuyện đương nhiên.

Hồ Khê lại đưa tay về phía Sở Vĩnh Du, cười nói.

"Xin lỗi, lúc trước tôi từng nghi ngờ, không ngờ kỹ thuật của anh lại kinh người như vậy."

Bắt bàn tay này, Sở Vĩnh Du nói.

"Được, vậy tôi đi đây, những việc còn lại chắc không liên quan gì đến tôi nữa."

Ít nhất trải qua lần này, cũng coi như cơ bản đã kết bạn với Hồ Hân Hân, sau này nếu như có hiên ngang xuất hiện, thật sự để ý Hồ Hân Hân, bản thân nếu lại ra ngoài, cũng không thể hiện ra là quá đột ngột.

Vừa quay lại, một chiếc Jetta màu đỏ lao tới, nhìn tốc độ này, rõ ràng là nó sắp đâm qua đây.

Nhưng Sở Vĩnh Du chỉ cau mày, chân cũng không nhúc nhích một bước, về phần những người khác, bọn họ đã sợ đến tè dầm rồi.

Két!

Xuất hiện một tiếng phanh gấp, chiếc Jetta màu đỏ dừng lại, mui trước cách chân của Sở Vĩnh Du chỉ còn cách khoảng một bước chân.

Khi cửa xe bên phía ghế lái mở ra, Lăng Mặc vừa xuất hiện, Hồ Hân Hân đã rống lên.

"Lăng Mặc! Anh điên rồi à?"

Lăng Mặc càng tức giận.

"Hồ Hân Hân! Ý của cô là sao? Đường đua của chúng ta đã thiết lập hệ thống không cho phép các tay đua chuyên nghiệp tham gia, cô cứ tìm về một tên như thế? Muốn lừa ai chứ?"

Những lời này vừa nói ra, Hồ Hân Hân và Hồ Khê đều nghĩ đến điều gì đó, trong lòng thầm nghĩ thôi tiêu rồi, quả thực trước đây có quy định như vậy, nếu không, còn đua cái gì nữa, ai mà đua lại tay đua chuyên nghiệp chứ, nhưng ai lại đoán trước được, một người có vẻ bình thường như Sở Vĩnh Du, lại là một tay đua chuyên nghiệp chứ?

"Tôi không phải là một tay đua chuyên nghiệp, chuyện này có thể đi xác minh, nhưng xin mau chóng một chút."

Đột nhiên, Sở Vĩnh Du lên tiếng, Lăng Mặc nhếch mép, đã nhận lấy điện thoại di động do người theo dõi đưa cho.

"Anh không phải là tay đua chuyên nghiệp? Vậy ông đây sẽ gặm chiếc xe này, thằng nhóc, nói cho anh biết, chúng tôi có thể trong vòng thời gian cực ngắn xác minh được thân phận, bớt con mẹ nó lấy tên giả mà lừa tôi đi."

Sở Vĩnh Du vừa cầm chứng minh thư vừa cau mày.

"Có thể xác minh, nhưng thái độ của anh, tôi khuyên anh nên kiềm chế một chút, nếu không sẽ thiệt thòi đó."

Hai người đứng phía sau Lăng Mặc nghe được lời của Sở Vĩnh Du, lại nhớ tới chuyện đã xảy ra ở Phẩm Vị Nhất Hào, Lăng Mặc còn kiêu ngạo như vậy, quả thật sẽ phải chịu khổ, nhưng tất nhiên bọn họ rất vui được nhìn thấy, nếu không sẽ không nắm mắt làm ngơ đâu.

"Ông đây nói chuyện thế này, thích nghe thì đứng đó, không thích nghe thì cút đi!"

Bang!

Rất đột ngột, Sở Vĩnh Du một bước đạp lên mui chiếc xe Jetta màu đỏ, bằng mắt thường có thể nhìn thấy trên mui xe có một vết lõm lớn.

Nhất thời xung quanh lặng ngắt như tờ, dù sao mọi người đều có thể cảm nhận được sức mạnh kinh người của cú đạp này.

Lăng Mặc sững sờ một lúc, nhưng không nói gì, nói với người nghe điện thoại theo cái tên vừa nhìn thấy.

Sau khi ngắt điện thoại, mới trả lời.

"Nhiều nhất năm phút, sẽ biết ngay anh có phải là một tay đua chuyên nghiệp hay không."

Nhìn điện thoại, Sở Vĩnh Du gật đầu.

"Được rồi, chỉ năm phút."

Một nụ cười nở ra trên gương mặt, Lăng Mặc cảm thấy mình đã thắng rồi, kỹ thuật của Sở Vĩnh Du chắc chắn là một tay đua chuyên nghiệp không cần nghi ngờ, hơn nữa trong đó còn là hàng đầu, tay đua kiểu này chắc chắn hiếm có ở nước R.

"Hân Hân, cô tính toán thật tốt, thật đáng tiếc, nếu anh ta kiềm chế một chút, tôi có thể không nhìn ra được anh ta là dân chuyên nghiệp. Cho nên theo như đã cược, vẫn là tôi thắng."

Hồ Hân Hân và Hồ Khê đều không nói chuyện, vốn dĩ bọn họ cho rằng, với trình độ của Sở Vĩnh Du nhất định là tay đua chuyên nghiệp, có quy định này tồn tại, thật là phiền phức.

Chưa đầy năm phút sau, điện thoại di động của Lăng Mặc vang lên, nghe xong, sắc mặt của anh ta thay đổi rõ rệt, thốt ra ba chữ.

"Không thể nào!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play