Tận mắt nhìn thấy Lâm Không nhắm mắt lại, ông cụ Hồng cũng xúc động, tính ra thì mối quan hệ của hai người cũng không phải ngày một ngày hai.

Mà Sở Vĩnh Du thì vẫn luôn nhíu chặt hàng lông mày, đối phương lại đến vì cái chết của Lâm Văn Kiệt, trong này có rất nhiều điểm nghi ngờ.

Lâm Văn Kiệt là do anh giết chết bằng một cái đạp, người dính líu đến cả chuyện này cũng chỉ có anh và Bạch Hinh Vũ, sao đột nhiên lại xuất hiện thêm một cao thủ vậy chứ.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động đánh gãy mạch suy nghĩ, anh cầm lên nhận, là của Bạch Hinh Vũ gọi tới.

“Anh Sở, anh không cần phải để ý đến chuyện của Lâm Văn Kiệt đâu, tôi đã tìm người xử lý rồi.”

Lời nói của Bạch Hinh Vũ dường như đã để Sở Vĩnh Du nhìn ra manh mối gì đó.

“Bạch Hinh Vũ, tôi muốn gặp cô ngay lập tức.”

Do dự một lát, đầu dây bên kia mới truyền đến âm thanh của Bạch Hinh Vũ.

“Không cần gặp đâu, anh Sở, tối nay tôi sẽ rời khỏi Kim Cảng. Anh Sở, anh là người tốt, anh chính là người chính trực nhất mà tôi đã gặp trong cả cuộc đời này, tôi đã gây thêm phiền phức cho anh.”

“Nghe đây Bạch Hinh Vũ, nếu như lần này cô không chịu gặp tôi, tôi sẽ giết sạch tất cả đám người nhà họ Bạch các cô, tôi không phải là đang nói đùa với cô đâu!”

Giọng nói của Sở Vĩnh Du lạnh lẽo đến cực độ, Bạch Hinh Vũ lập tức tin tưởng, hơn nữa cô ta cũng biết Sở Vĩnh Du chắc chắn có thực lực để làm chuyện này.

“Được... được thôi, năm giờ, quán cafe Zoe.”

Nghe nói như thế, Sở Vĩnh Du thở phào một hơi, anh thật sự không có biện pháp nào hết, nếu như anh không dùng thủ đoạn uy hiếp loại người ti tiện như thế này, trực giác nói cho anh biết rằng chắc chắn là cái người mà Bạch Hinh Vũ tìm cũng sẽ xuất hiện.

“Hồng Ngải, cậu có biết quán cà phê Zoe không, lập tức đưa tôi đến đó đi.”

“Tôi biết.”

Ở một bên khác, nhà họ Ôn Kim Cảng, Hồng Trạch và Ôn Chấn Uy đã gặp nhau.

“Ông Hồng, sau ngày hôm nay lại có thời gian rảnh đến tìm tôi, hơn nữa còn đặc biệt đến nhà, làm cho tôi rất kinh ngạc đó.”

Lúc hai người bọn họ còn trẻ cũng có qua lại với nhau, về phương diện xưng hô vẫn tương đối tùy ý.

“Lúc nói chuyện trong điện thoại, tôi đã kêu ông gọi Ôn Trung về nhà, ông đã gọi chưa?”

Ôn Chấn Uy nheo mắt lại.

“Ôn Trung đang ở Kim Cảng, chỉ cần một cuộc điện thoại thì có thể gọi về bất cứ lúc nào. Ông Hồng, đừng quanh co lòng vòng nữa, hai người chúng ta không cần phải dở mấy cái trò giả dối làm gì?”

Gật đầu, biểu cảm của Hồng Trạch trở nên nghiêm túc.

“Được thôi, vậy bây giờ tôi nói thẳng. Về cái chết của Ôn Hưng Hoa, Ôn Trung đã treo Sở Vĩnh Du với phần thưởng trị giá hai tỷ đô la mỹ trên web đen, ông đừng nói với tôi là ông không biết chuyện này nha Chấn Uy.”

“Tôi không biết.”

Nhận được đáp án với ba chữ này, trong nháy mắt Hồng Trạch đập tay lên bàn rồi đứng dậy.

“Ôn Chấn Uy, ông cho rằng ông đây rất rảnh rỗi hả? Tự mình chạy đến đây xem ông diễn kịch với mấy lời nói dối vụng về như thế này, ông... ông có biết thực lực của bản thân Sở Vĩnh Du là gì không, ông có biết người sau lưng của cậu ta có thực sự như thế nào không hả?”

Nhìn thấy Hồng Trạch kích động như thế, Ôn Chấn Uy đã bị hù dọa.

“Ông Hồng, ông..."

“Ông cái gì mà ông, một tiếng đồng hồ trước Sở Vĩnh Du vừa mới đến Kim Cảng thì đã giết chết Lâm Văn Kiệt, sau đó Lâm Không mang theo những thủ hạ có thực lực mạnh của mình đi tìm Sở Vĩnh Du gây chuyện, cuối cùng lại thất bại ôm đầu quay về. Cũng coi như là được Sở Vĩnh Du nhân từ thả cho một con đường sống, ông cho rằng nhà họ Ôn bọn ông mạnh hơn nhà họ Lâm à?”

Đội xe nhà họ Lâm chạy về phía nhà họ Hồng, làm sao Ôn Chấn Uy có thể không biết được chứ.

“Ông Hồng, tôi không biết nhà họ Hồng với Sở Vĩnh Du có quan hệ như thế nào, nhưng mà tôi có thể đảm bảo nhà họ Ôn chúng tôi tuyệt đối không có ý tứ muốn đối phó với Sở Vĩnh Du, Hưng Hoa đã qua đời, chúng tôi đã cho tổ hành động đặc biệt điều tra, cho nên chúng tôi cũng có thể suy đoán được thân phận của cậu ta không đơn giản, đương nhiên sẽ không thể để nhà họ Ôn đặt mình trước họng súng. Về phần cậu em trai Ôn Trung, nó muốn làm cái gì, đấy là chuyện tôi không thể khống chế.”

Hồng Trạch cười lạnh.

“Bỏ xe giữ tướng, Chấn Uy, có đôi khi cái chiêu này thật sự có tác dụng, nhưng mà có đôi khi ông cảm thấy đối với một vài người còn có tác dụng như cũ à? Nếu như năm đó không phải ông chặn cho tôi một súng, tôi cũng không cần phải nhiều lời làm gì cho mất công, tôi càng không cần phải ôm nguy hiểm vào mình mà đắc tội với Sở Vĩnh Du, cầu xin cậu ta cho nhà họ Ôn các người một cơ hội.”

Nói đến đây, cảm xúc của Hồng Trạch đã ổn định hơn rất nhiều.

“Một lần cuối cùng, tôi đã cầu xin cho các người, điều kiện của Sở Vĩnh Du là hủy bỏ giải thưởng trên web đen, Ôn Trung bị gãy hai chân, hơn nữa sẽ không truy cứu chuyện nhà họ Ôn các người cung cấp tài chính ở sau lưng. Tôi cảm thấy Sở Vĩnh Du đã nhân từ lắm rồi, nếu như đổi lại là người khác bị treo trên web đen, ông sẽ nhân từ nương tay với người đứng đằng sau à?”

Ôn Chấn Uy cười cười, dường như không có ý định tiếp tục chủ đề này.

Cung cấp tài chính cho Ôn Trung, đều thông qua con đường vô cùng bí mật để cung cấp, cho nên căn bản không có cách nào có thể điều tra được, đương nhiên Sở Vĩnh Du cũng không có khả năng có thể điều tra, nói khó nghe một chút, chẳng lẽ anh dựa vào một tia hoài nghi của mình mà trực tiếp đối phó với bọn người nhà họ Ôn bọn họ hả? Hahaha, đừng tưởng là nhà họ Ôn bọn họ là quả hồng mềm.

Đúng lúc này, quản gia vội vàng chạy vào, sau khi rỉ tay nói một phen ở bên tai của Ôn Chấn Uy, có thể nhìn ra được biểu cảm của ông ta trở nên vô cùng kinh ngạc và mất tự nhiên.

Thật lâu sau, ông ta mới nói với Hồng Trạch.

“Ông Hồng, lần này tôi cảm ơn ông, làm phiền ông nói với Sở Vĩnh Du là chúng tôi sẽ đồng ý với điều kiện của cậu ta.”

Hồng Trạch cười lạnh.

“Sao vậy, biết đội xe nhà họ Lâm đã bị tiêu diệt rồi, không chừa lại một người nào sống sót?”

Ôn Chấn Uy xấu hổ cười cười.

“Không có gì có thể gạt được ông.”

Trong cái nhìn của Ôn Chấn Uy, người làm ra việc này tuyệt đối là Sở Vĩnh Du, không có người thứ hai, người ta đã nói giết nhà họ Lâm là giết, nhà họ Ôn bọn họ còn muốn trốn thoát nữa?

“Chờ điện thoại của tôi đi.”

Hồng Trạch đứng dậy đi ngay, căn bản cũng lời giải thích, đương nhiên trong lòng của ông ta biết rõ đội xe nhà họ Lâm bị tập kích tuyệt đối không phải là do Sở Vĩnh Du đã làm, nhưng mà có thể để cho cái tên cáo già Ôn Chấn Uy này hiểu lầm, rồi từ đó chấp nhận điều kiện, tại sao ông ta phải đi giải thích làm gì, ít nhất món nợ ân tình của mình xem như đã trả hết rồi, sau này ông ta cũng đã có thể hành động dễ dàng hơn đối với một vài phương diện.

Nửa tiếng đồng hồ qua đi, trong quán cà phê Zoe ở Kim Cảng, sau khi Sở Vĩnh Du đi vào thì lập tức nhìn thấy Bạch Hinh Vũ đang ngồi ở bên trong.

Người trong quán cà phê không nhiều, phong cách trang trí chỉ có một màu trắng, mang đến cho người ta một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

“Anh Sở.”

Sở Vĩnh Du gật gật đầu, sau khi ngồi xuống thì lập tức đi vào chủ đề chính.

“Bạch Hinh Vũ, tôi chỉ muốn biết người mà cô tìm đang ở đâu?”

Bạch Hinh Vũ cắn môi lắc đầu.

“Anh Sở, anh đừng có hỏi nữa, tôi đã đồng ý với người đó là sẽ không nói cho bất cứ người nào biết.”

“Sau buổi tối ngày hôm đó cô sẽ đi cùng với hắn ta, đây chính là điều kiện của hắn ta?”

Mặc dù Bạch Hinh Vũ không nói tiếp, nhưng mà Sở Vĩnh Du biết anh đã đoán đúng rồi.

“Tôi chỉ có thể nói với cô như thế này, ngày hôm nay tôi mà không gặp được người đó thì cô không thể đi đâu được hết.”

Trong nháy mắt, Bạch Hinh Vũ trở nên gấp gáp.

“Không được đâu! Anh Sở, anh tuyệt đối đừng như vậy mà, người kia rất lợi hại, anh không phải là đối thủ của người đó, nếu như anh không cho tôi đi, anh ta... anh ta sẽ giết anh.”

Hai tay khoanh lại, sắc mặt của Sở Vĩnh Du rất bình tĩnh, anh dựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ giọng mở miệng nói.

“Tôi cứ ngồi yên ở đây chờ hắn ta đến giết tôi.”

Gần như là vừa mới nói xong thì liền có một âm thanh vang lên trong quán cà phê.

“Tôi thật sự không muốn giết cậu đâu, người anh em của tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play