Trong lòng Sở Vĩnh Du rất phức tạp, chỉ dựa vào việc cảm ứng sát khí, vậy mà biết là Sát Thần Bạch Khởi, lão đạo này, thật sự lợi hại vô cùng.
“Rất sửng sốt sao? Sát khí nồng đậm hơn nữa đã ngưng luyện hết như này, tại thế, không, từ xưa đến nay, chỉ có Bạch Khởi có, nhất là ở niên đại bây giờ, Sở Vĩnh Du, cậu ở trên chiến trường mấy năm, giết không ít kẻ địch, mới ngưng luyện được bao nhiêu? Chắc có thể hiểu rõ rồi nhỉ.”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du vội nói.
“Tiền bối, cơ thể của tôi...”
Lão đạo lại xua tay, lần nữa nói.
“Cậu tuy đã hấp thụ sát khí của Bạch Khởi, nhìn như tùy ý để cậu sử dụng, dễ dàng điều khiển, nhưng tất cả đều là vẻ ngoài, hiểu không? Cho nên xuất hiện bất cứ tình trạng không tự khống chế được, đều là chuyện bình thường.”
Sở Vĩnh Du đã bị chấn động, hai tay siết thành nắm đấm nói.
“Vẫn mong tiền bối chỉ điểm, tôi thật sự có hơi sợ, sợ làm tổn thương đến người nhà.”
Thở dài, lão đạo từ trong ngực lấy ra một lá bùa.
“Mang theo bên người, mỗi khi không tự khống chế được, lá bùa sẽ trở nên nóng rực, có thể nhắc nhở cậu không thể tiếp tục nữa.”
Nhìn lá bùa, Sở Vĩnh Du thở phào, cái này tương đương với một chiếc đồng hồ cảnh báo, tuy không có giải quyết vấn đề bản chất, nhưng ít nhất đã có cơ hội dự phòng.
“Có điều, trị ngọn không trị được gốc, Sở Vĩnh Du, những lời lần trước bần đạo nói với cậu, cuối cùng cậu chưa gì đã xuống núi trước, bần đạo tưởng cậu đã ngộ ra, không ngờ cậu lại chưa ngộ ra được. Cái gọi là sư phụ dẫn vào cửa, tu hành là do mình, cậu đi đi.”
Ngộ tính của Sở Vĩnh Du rất cao, nếu không năm đó cũng không thể nhìn lão Vương đó khắc một tượng gỗ thì đã lĩnh ngộ được một vài thứ trước đó nghi hoặc.
Cho nên lúc này nghe thấy lời này của lão đạo, lập tức rơi vào trong trầm tư.
Đơi khi anh tỉnh lại lần nữa, trời đã hửng hửng sáng rồi, mà trước người, đâu còn có bóng dáng của lão đạo nữa.
Lạy một cái, Sở Vĩnh Du cất giọng nói.
“Cảm tạ tiền bối!”
Ở một nơi nào đó của Phiền Vân Quan, lão đạo khẽ mỉm cười vuốt râu của mình, lẩm bẩm.
“Vì sống mà chiến đấu, chứ không phải là vì chiến đấu để sống, Sở Vĩnh Du, con đường cậu phải đi, còn rất dài.”
Đi tới bên cạnh chiếc xe Mercedes-Benz ở dưới núi, Sở Vĩnh Du nhắm mắt lại, hồi lâu bỗng nhiên quát ra một từ.
“Tản!”
Lúc này, anh đã hạ quyết tâm, tản ra Võ Hồn trong ba hồn của Bạch Khởi, tản đi triệt để, bụi về với bụi, đất về với đất.
“Bắt đầu từ bây giờ, sát khí chỉ là của Sở Vĩnh Du tôi, tôi sẽ không đi theo bước chân của ông, Chiến Thần Địa Ngục tôi, có con đường phải đi của riêng mình.”
Nếu bị Phá Thiên đã chết biết được, đoán chắc sẽ dựng ngược lên mà mắng to, đó là Võ Hồn của Sát Thần Bạch Khởi, bên trong ghi ghép tất cả chiêu thức và võ học của ông ta, là thứ mà bất kỳ một võ giả nào cũng đều tha thiết mong cầu, tuyệt đối có thể khiến một người bớt phấn đấu mấy chục năm, mà Sở Vĩnh Du vậy mà không chút do dự tản đi như vậy.
Lái chiếc xe Mercedes-Benz quay lại Tỉnh Thành, khóe miệng của Sở Vĩnh Du hơi cong lên, dường như tâm trạng rất tốt.
Sau khi tản đi Võ Hồn của Bạch Khởi, cả người anh đều cảm thấy thoải mái hơn, dường như gông xiềng trong lòng đều bị chặt đứt hoàn toàn, rất thoải mái.
Khi về đến nhà đã là giữa trưa, bởi vì trước đó gọi một cuộc điện thoại, cho nên Đồng Ý Yên cũng về rồi.
“Vợ à, gọi em về là do chuyện xương nhân tạo ở bên Mỹ của ba đã hoàn thành xong trước thời hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể làm phẫu thuật, anh nghĩ, hôm nay đi thôi.”
Cái gì!
Đồng Thế Tân vừa bê bát cơm lên, cơ thể đã run rẩy rõ ràng, nhìn Sở Vĩnh Du nói.
“Vĩnh Du, thật... thật sự có thể làm phẫu thuật rồi sao?”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du gật đầu, Đồng Thế Tân lập tức trào nước mắt, những ngày ngồi trên xe lăn này, ông ta thật sự một ngày cũng không muốn trải qua nữa.
“Ông ngoại, ông sao lại khóc rồi?”
Hữu Hữu rất tò mò, Đồng Thế Tân trực tiếp ôm cháu gái vào lòng, vui vẻ nói.
“Hữu Hữu, ông ngoại có thể đứng dậy được, có thể lần nữa bế cháu đi chơi rồi.”
Nhìn thấy một màn này, Tư Phu cũng lén lau nước mắt, mà Đồng Ý Yên cũng vui mừng không thôi.
“Được, vậy chúng ta ăn xong cơm thì đi, vé máy bay đặt rồi sao?”
Sở Vĩnh Du cười nói.
“Sư đệ của anh vừa hay cũng ở Tỉnh Thành, cũng muốn tới N Thành, cho nên chúng ta ngồi máy bay tư nhân của cậu ấy là được, vấn đề bây giờ là ai sẽ đi, vợ em có thời gian không?”
Lườm Sở Vĩnh Du một cái, Đồng Ý Yên bất mãn nói.
“Cái gì gọi là có thời gian không chứ? Ba em làm phẫu thuật, em là con gái có thể không có mặt sao? Cho dù công ty có không thoát được thân, em cũng phải đi, còn nữa mẹ chắc chắn cũng đi, còn Hiểu Tiêm... em gọi điện!”
Tư Phu nói vào.
“Hay là đừng nói với Hiểu Tiêm, nó gần đây đang chuẩn bị bảo vệ luận văn, không phải sắp tốt nghiệp đại học rồi sao.”
Do dự một lát, Đồng Ý Yên nói.
“Vẫn là gọi một cuộc đi, dù sao chuyện lớn như vây, quay về Hiểu Tiêm oán trách thì phải làm sao? Có điều con sẽ khuyên nó.”
Ba giờ chiều, cả nhà xuất phát đến sân bay, đương nhiên Hữu Hữu cũng đi theo rồi, vừa hay tới N Thành chơi một vòng, cô bé hình như vẫn chưa từng ra nước ngoài, còn Đồng Hiểu Tiêm, bởi vì nhiệm vụ quan trọng bảo vệ luận văn tốt nghiệp, cộng thêm bóng ma để lại từ chuyện của gia độc Gran, cho nên cuối cùng cũng không đi theo.
Xe ô tô trực tiếp lái đến sân bay, Fenster đã đợi ở bên dưới.
“Sư huynh.”
Sở Vĩnh Du nói.
“Con giới thiệu một chút, đây là sư đệ của con – Fenster, con lai...”
Giới thiệu xong hết, Đồng Ý Yên kinh ngạc đến ngẩn người, nhìn Sở Vĩnh Du không dám tin nói.
“Ôi trời ạ! Vĩnh Du, anh Fenster một trong những người giàu nhất của nước Mỹ, vậy mà... vậy mà là sư đệ của anh sao?”
Cái gì!
Đồng Thế Tân và Tư Phu vốn không quen biết Fenster, cũng lập tức sững người tại chỗ, người giàu đứng đầu của một nước là cái khái niệm gì, hơn nữa còn là nước có nền kinh tế giàu có như Mỹ, không ngờ bây giờ vậy mà tận mắt nhìn thấy người thật, còn khách khí đối với bọn họ.
“Hữu Hữu, chú chuẩn bị một món quà cho cháu!”
Bế Hữu Hữu lên, Fenster đưa một chiếc thẻ ngân hàng qua.
“Đây là cái gì thế chú, đồ chơi sao?”
Cô bé lật qua lật lại, cảm thấy không có gì vui.
“Sư đệ, quá đáng rồi.”
Sở Vĩnh Du nhíu mày, Fenster cười nói.
“Sư huynh, cái này anh không thể ngăn cản em, nếu không em không xứng làm sư đệ của anh rồi, huống chi bên trong cũng không có bao nhiêu tiền, chỉ có 300 tỷ thôi.”
Khụ khụ!
Đồng Thế Tân ho dữ dội một trận, thôi nào, 300 tỷ còn không có bao nhiêu tiền? Người giàu có nhất này ra tay cũng quá khoa trương rồi.
“Cái này không thể lấy...”
Đồng Ý Yên vội vàng muốn ngăn lại, có điều lại bị Sở Vĩnh Du cản lại.
“Bỏ đi, một chút tâm ý của cậu ta, vợ à, nhận lấy đi, quả thật không có bao nhiêu tiền.”
Hung hăng lườm Sở Vĩnh Du một cái, Đồng Ý Yên bất lực, người ta có thể nói không có bao nhiêu, là có vốn liếng đó, anh nói vớ vẩn gì theo.
Sau khi một nhà Sở Vĩnh Du lên máy bay thì ở một nơi nào đó ở sân bay có một người luôn cầm ống nhòm quan sát chiếc máy bay tư nhân này, rút điện thoại gọi một cuộc điện thoại.
“Vương, chiếc máy bay này là của Fenster người giàu nhất nước Mỹ, phạm vi nổ duy nhất chính là sau khi máy bay ra khỏi không phận của nước R tiến vào vùng biển quốc tế, nếu không đến không phận của nước Mỹ, cấp bậc của Fenster, sẽ có máy bay chiến đấu ở đó đợi yểm hộ.”
“Biết rồi, tôi đã để máy bay chiến đấu cất cánh rồi.”
Cúp máy, người này mở một phần mềm trên điện thoại, sau đó nhảy ra một web đen, nhìn thông tin treo thưởng được ghim ở đầu còn bôi đỏ, khóe miệng hơi cong lên.
“Sở Vĩnh Du, một trăm triệu đô la rất cao rồi, không ngờ tối qua giết sạch nhiều sát thủ như vậy, đối phương trực tiếp tăng lên một tỷ đô la, lần này, ngay cả Vương của nước chúng tôi cũng động tâm tư, anh ắt phải chết rồi.”
Dù sao, con người làm sao có thể địch lại được máy bay chiến đấu, không phải sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT