Sở Vĩnh Du nói thật, anh vốn không thích giết chóc, lúc trước chỉ tính lấy đi mạng của cha con Đồng Tử Họa, tha cho Đồng Trí Văn và Đồng Hiểu Kiệt một mạng.

Nhưng ai ngờ những người này đã phát điên rồi, lại đụng vào vảy ngược của anh, mới gây nên chuyện này.

Bây giờ gia đình hòa thuận, Đồng An Thái cũng đã hối cải để làm người lại, anh thật sự không muốn tiếp tục truy cứu nữa.

Nghe Sở Vĩnh Du nói vậy, ba người đều im lặng.

Hồi lâu sau, Đồng Ý Yên đột nhiên cầm thư lên xé nát rồi nói.

"Rất rõ ràng, Đồng Quyên Quyên muốn châm ngòi ly gián, coi như chưa từng có lá thư này đi."

Tuy là khi đó Đồng An Thái thật sự có thể làm ra chuyện làm giả đồ, nhưng thấy con gái xé nát thư không chút do dự, nghĩ tới người nhà hòa thuận bây giờ, Đồng Thế Tân thở dài.

Quên đi thôi, ít nhất, trân trọng cuộc sống hiện tại mới là quan trọng nhất.

Buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ, Đồng Ý Yên bỗng nhìn Sở Vĩnh Du nói.

"Vĩnh Du, sau khi anh đi, em suy nghĩ rất nhiều, cũng bàn với Lam Mị rồi, chúng ta vẫn là đừng mua nhà ở thành phố Ninh."

Sở Vĩnh Du hơi kinh ngạc.

"Sao vậy vợ?"

"Cũng không có gì, chỉ là giáo dục của thành phố Ninh kém hơn tỉnh thành, em nghĩ giờ chúng ta kinh tế vững rồi, đương nhiên phải cho Hữu Hữu nền giáo dục tốt nhất, hay là mua nhà ở tỉnh thành đi, dù sao ở thành phố Ninh cũng không có gì đáng để hoài niệm, có thì cũng chỉ là cô của em thôi, nhưng khoảng cách cũng không xa, muốn quay về lúc nào cũng được."

Nghe Đồng Ý Yên nói như vậy, Sở Vĩnh Du mới nghĩ tới, đúng vậy, mấy thứ như chất lượng giáo viên, thành phố lớn vẫn tốt hơn.

"Ừ, cũng được, vậy công ty bất động sản Thiên Nguyên của em thì sao?"

Đồng Ý Yên cười nhẹ.

"Em đã bàn với Lam Mị, dù gì bây giờ công ty bất động sản Thiên Nguyên cũng không có hạng mục gì đang khai phá, em tính chuyển sang tỉnh thành luôn, nhưng lại lo là chuyển tới chuyển đi lại phiền, thật ra em muốn trực tiếp mở một công ty bất động sản mới hơn, với lại cái tên Thiên Nguyên cũng là mua lại em không quá thích."

Sở Vĩnh Du gật đầu bày tỏ ủng hộ cô.

"Được a, em thấy làm sao ổn thì làm thôi, nhưng sau khi trải qua sự kiện lần đó, mấy công nhân của Thiên Nguyên ở lại bên em tới giờ đều rất trung thành, đừng bạc đãi họ."

"Yên tâm đi, Lam Mị đã sớm quy hoạch tốt lắm, người tình nguyện theo em tới tỉnh thành phát triển thì đãi ngộ đều sẽ cao hơn, người không muốn đi theo, em cũng cho họ một số tiền thưởng lớn."

Yên lặng nằm trên giường, Sở Vĩnh Du cuối cùng cũng hiểu được quảng cáo trước đây từng xem.

Tất cả vì con cái, có con rồi, tấm lòng của cha mẹ đều đặt hết lên người con, mình thế nào, cũng không sao cả, mà giáo dục, chính là bước khởi đầu cơ bản nhất.

Đọc sách thay đổi cuộc sống, đây chính là một chân lí.

Ngày hôm sau, lúc hơn 10 giờ, Đồng Nguyệt Lâm, Hà Trung và Hà Tiểu Mông lái một chiếc xe thương vụ tới.

"Nguyệt Lâm, sao lại đưa cả nhà tới à?"

Vừa mới tới không lâu, sao lại phô trương tất cả cùng tới nữa, Đồng Thế Tân tất nhiên phải hỏi.

"Anh à, nhà em tới mời Vĩnh Du ăn cơm, cậu ấy giúp Tiểu Mông nhà em, em là mẹ tất nhiên phải cảm ơn."

Nét mặt Đồng Nguyệt Lâm niềm nở, dáng vẻ này trước đây trong nhà chưa thấy qua bao giờ.

Nghe thế, Đồng Thế Tân cũng bình thường lại.

"Vậy được, chúng ta trực tiếp đi thôi, công ty Yên Yên mấy ngày nay bận lắm, nó chắn là không có thời gian."

Nếu đã tính đến tỉnh thành một lần nữa đăng kí công ty, mấy ngày nay Đồng Ý Yên tất nhiên bận rộn.

Lên xe thương vụ rồi, Hữu Hữu và Hà Tiểu Mông đùa giỡn rất vui, cười mãi không ngừng.

Đồng Nguyệt Lâm đặt chỗ ở Trúc Vận rồi, nhắc thì lâu rồi Sở Vĩnh Du cũng không gặp Liên Sâm.

Chạy vào bãi đỗ xe của nhà hàng Trúc Vận, mới phát hiện hôm nay Trúc Vận làm ăn rất tốt, chỗ đỗ xe cũng gần đầy hết.

Khó lắm mới tìm được một chỗ, Hà Trung đạp chân ga, sau đó đỗ xe tiêu chuẩn như khi đi thi bằng lái xe để chạy vào chỗ.

Loảng xoảng!

Cũng đúng lúc này xe lại rung lắc, rõ ràng, là phía sau đụng vào cái gì.

Vẻ mặt Hà Trung lập tức ngơ ngác, ông ta nhìn kính chiếu hậu, phía sau không có gì mà, huống hồ chiếc xe thương vụ ông ta mượn bạn này, tuy không có camera sau, nhưng khi quay xe có ra đa, ra đa cũng không có kêu.

Bụp bụp!

Đang nghĩ thì kính xe bị người gõ, là một cậu trai trẻ, vẻ mặt rất khó chịu.

"Xuống xe!"

Mọi người xuống xe, phía sau không biết khi nào thì có một chiếc Lamborghini màu cam, có thể là do xe thể thao khá thấp, nên Hà Trung không nhìn thấy.

"Xin lỗi cậu, giờ tôi kêu công ty bảo hiểm đến ngay!"

Hà Trung bất đắc dĩ, vừa giải thích vừa vội gọi điện thoại.

Cậu trai trẻ ăn mặc rất thời thượng, lổ tai cũng đeo bông tai, vừa tức giận, vừa có vẻ hống hách.

"Không có bên thứ ba bồi thường 3 tỷ, ông liền chuẩn bị bán nhà đi, biết xe tôi bao nhiêu tiền không? Bảng số còn chưa có, mẹ nó, thật là xui."

Đồng Nguyệt Lâm lập tức không vui.

"Cậu kia, là chúng ta không đúng, chúng ta cũng nhận sai, đang gọi công ty bảo hiểm rồi, sao cậu lại mắng người?"

Người trẻ tuổi cười lạnh.

"Tôi chửi mấy người thì sao? Xe tôi bị mấy người đụng, sao tâm trạng vui vẻ được? Đồ kẻ nghèo, lái Viloran GL8, mắt để trên nóc xe chắc?"

Lúc này, Sở Vĩnh Du vẫy tay, lên tiếng.

"Mẹ với cô đẩy ba vào phòng vip trước đi, con với dượng ở đây chờ công ty bảo hiểm đến xử lý."

Sở Vĩnh Du đã nói rồi, Đồng Nguyệt Lâm dù giận, nhưng vẫn đẩy Đồng Thế Tân vào trong, còn Hà Tiểu Mông thì ở lại.

"Có thể nhanh lên không! Tôi còn cần vào ăn cơm, xe ông có bảo hiểm không?"

Người trẻ tuổi lại thúc giục, Hà Tiểu Mông cuối cùng không chịu được nữa, bước tới trước mặt cậu ta, lạnh lùng nói.

"Là chúng tôi sai, nhưng xin cậu chú ý thái độ của bản thân chút."

Thấy Hà Trung cúp điện điện thoại, cậu trai trẻ vốn vẻ mặt khó chịu đang muốn cãi lại bỗng nở nụ cười.

"Ha ha! Có phải bên thứ ba không bồi thường 3 tỷ không? Chuẩn bị bán nhà đi?"

Hà Trung vừa tìm thử Lamborghini, còn gọi điện thoại, giờ ông ta nhìn về phía Sở Vĩnh Du, lo lắng nói.

"Vĩnh Du! Dượng mới gọi điện thoại, xe của bạn dượng chỉ có bảo hiểm tai nạn, công ty bảo hiểm chỉ có thể bồi thường sáu triệu, dượng nói xe đụng phải là Lamborghini và chỗ đụng trúng, nhân viên điều tra hư hại bên công ty bảo hiểm nói với dượng, xe Lamborghini toàn bộ đều là tấm cacbon, linh kiện đều không thể sửa chữa, chỉ có thể đổi mới, thanh chắn và đèn, có thể.. Có thể là 2 tỷ 7!"

Lúc này Hà Trung điên rồi, trước khi gọi công ty bảo hiểm, ông ta cũng nhắn tin Zalo cho bạn rồi, đối phương mới nhớ ra quên nói với Hà Trung, rada quay xe hư rồi, cũng không có bảo hiểm thương mại, quá ân hận mà.

Thấy Hà Trung buồn rầu ngồi xổm trên đất, người trẻ tuổi càng không kiêng nể gì, vui sướng khi người gặp họa nói.

"Đồ nhà nghèo, không lẽ mấy người ngay cả nhà có thể bán cũng không có."

Sở Vĩnh Du đang nói chuyện, bỗng một giọng nói vang lên.

"Tôi bồi thường!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play