Ngày hôm nay hàng xóm ở tiểu khu Đông Thành đều đã điên hết rồi, tất cả mọi người đều đang đứng ở ngoài cửa quan sát, người nào cũng có loại cảm giác trợn mắt há hốc mồm.

Những ngôi nhà ở đây có chênh lệch với nhau, nằm ở vùng ngoại ô, bất kể là biệt thự, những người ở đây đều là người có thân phận, cho nên giờ phút này một hàng dài xe sang trọng thật sự khiến cho bọn họ sợ hãi.

Xe sếp dài từ cổng sân nhà Sở Vĩnh Du đến cửa tiểu khu, hàng rào chắn được dựng cao lên, căn bản không có biện pháp hạ xuống được.

Thậm chí là hai bảo vệ lại đang đứng ở chỗ đó sợ là hàng rào này đột ngột bị rơi xuống, phải biết là ở phía dưới có một chiếc Bentley với giá trị hàng tỷ đồng.

“Ôi má ơi, ngày hôm nay có chuyện gì vậy, tiểu khu của chúng ta có người ngoài hành tinh sắp đáp xuống hả?”

Trong số đó có một người bảo vệ nhìn thấy nhóm xe từ bên ngoài thông cho đến cửa tiểu khu, không ngừng chặc lưỡi, đời này đoán chừng là chỉ nhìn thấy cảnh tượng này có một lần.

“Có trời mới biết, dường như là người trong biệt thự Hữu Hữu, hình như là những người này đến đây tìm gia đình đó đó, anh đã quên rồi hả, trước kia tôi đã từng nói với anh tiểu khu của chúng ta hình như có một người rất giàu có ở, thỉnh thoảng sẽ có xe sang trọng ra vào, hiện tại anh đã tin chưa hả?”

Nghe nói như vậy, bảo vệ vẫn luôn nhìn ở ngoài đường liên tục cười khổ.

“Cái này nào chỉ là giàu có chứ, quả nhiên là sắp muốn lên trời luôn rồi.”

Mà trong chiếc Rolls-Royce Phantom đậu ở trước nhất, sau khi Sở Vĩnh Du dẫn theo bọn người Đồng Ý Yên bước xuống xe, những người đã sớm bước xuống chờ đợi ở bên cạnh xe đều trở nên khẩn trương.

Mà đứng bên cạnh chiếc rolls-royce đầu tiên là Hướng Hợp, tổng giám đốc của công ty chi nhánh tập đoàn Chúc thị, lúc này nhìn thấy Sở Vĩnh Du xuất hiện, vội vàng mở cửa sau xe ra.

Một giây sau có một ông già tóc trắng chống cây gậy bước xuống xe.

Nhìn ông cụ này, cùng với hàng cuối cùng của đội xe cũng không thể nhìn thấy được, người nhà họ Đồng nói không rung động thì cũng là giả.

Lúc trước đã từ từ cảm thấy cậu con rể Sở Vĩnh Du là người không đơn giản, giờ phút này biến mất một tuần trở về mới chính thức xem như là mở rộng tầm mắt.

“Ông về đi, nếu như đã giải trừ hợp đồng hợp tác với bất động sản Thiên Nguyên của vợ tôi, vậy thì cũng không có gì hết, phí bồi thường vi phạm hợp đồng cứ xem như như là thiện chí đi.”

Hướng Hợp đỡ người già đi được mấy bước, đột nhiên nghe thấy lời nói của Sở Vĩnh Du, ông già thở dài một hơi rồi nói với Sở Vĩnh Du.

“Cảm ơn, do già rồi nên đã hồ đồ.”

Ngay lập tức ông cụ quay người lại bước lại xe một lần nữa, trong ánh mắt là sự hối hận nặng nề.

Lúc trước đưa ra quyết định trong số tam đại chiến thần của tiểu khu Đông Thành, cuối cùng ông ta đã đặt cược vào Sở Vĩnh Du, là một tay của ông ta đã đưa ra quyết định, cho nên đó là lý do tại sao chi nhánh thành phố Ninh của tập đoàn Chúc thị được thành lập.

Không ngờ rằng chuyện lần này cuối cùng ông ta vẫn không chống đỡ được các loại âm thanh quấy nhiễu ở trong nhà, lựa chọn từ bỏ Sở Vĩnh Du, vẫn may là vào thời khắc mấu chốt lại bồi thường phí bồi thường hợp đồng kết xù là mười lăm tỷ, nếu không thì...

Câu nói đó của Sở Vĩnh Du, bồi thường vi phạm hợp đồng xem như là tín hiệu thiện chí, sao ông ta có thể nghe không hiểu được chứ.

Có phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng không xem như là bỏ đá xuống giếng, sau này không sao hết, nhưng mà Sở Vĩnh Du sẽ không ra tay đối phó tập đoàn Chúc thị, chỉ có thế thôi.

“Vĩnh Du, ông cụ đó không phải là..."

Trong mắt của Đồng Ý Yên tràn đầy kinh ngạc, Sở Vĩnh Du ở bên cạnh khẽ gật đầu.

“Vợ, em nghĩ không sai, ông ta chính là người đã sáng lập tập đoàn Chúc thị, là ông cụ nhà họ Chúc.”

Wao!

Mấy người nhà họ Đồng đều hít vào một ngụm khí lạnh, nói đùa à, ông cụ nhà họ Chúc vậy mà bị một câu nói của Sở Vĩnh Du đuổi đi, cái này...

“Anh rể, rốt cuộc là anh đã làm cái gì vậy? Hiện tại anh có thể nói một chút được không.”

Đồng Hiểu Tiêm ở bên cạnh tràn đầy vẻ tò mò trong mắt, liền nghe thấy Sở Vĩnh Du cười một cái rồi nói.

“Thân phận của anh không thể nói cho mọi người biết được, mọi người chỉ cần biết là anh có thể để người trong nhà sống một cuộc sống tốt là được rồi.”

Thân phận Chiến Thần Địa Ngục tuyệt đối không thể làm lộ ra được, nếu không thì những kẻ thù đó thậm chí còn mang theo một ý nghĩa nào đó mà nói, so ra tổ chức Yêu Tà còn tàn nhẫn hơn gấp một vạn lần.

Yêu Tà là bất đắc dĩ cho nên mới có thể ra tay với người nhà của anh, mà kẻ thù của Chiến Thần Địa Ngục đó mà thật sự muốn trả thù người nhà thì tuyệt đối sẽ khó lòng phòng bị, bất cứ thủ đoạn gì cũng sẽ được sử dụng.

Đồng Hiểu Tiêm còn muốn lên tiếng, đột nhiên Hữu Hữu lại chạy ra từ trong nhà.

“Ba ơi, ôm con một cái.”

Cưng chiều bế Hữu Hữu lên, trong mắt của con nhóc này sáng lấp lánh nhìn một dãy xe sang trọng.

Chiếc Rolls-Royce Phantom đầu tiên đã được lái đi, chiếc Maybach chạy ra phía trước, hàng đầu tiên ở bên cạnh là ông cụ nhà họ Tân cùng với ba của Tân Tằng, khuôn mặt của hai người đều là vẻ lo sợ bất an.

Chuyện của Tiêu Chấn, bọn họ đã biết rồi, những phán đoán sai lầm tất cả đều tiến vào trong máu.

Lúc đó ông cụ Tân hối hận không có cách nào hình dung được, đập vỡ biết bao nhiêu thứ ở trong nhà, gọi điện thoại cho Tân Tằng lại trực tiếp bị cúp máy.

Càng nghĩ vẫn là nên quyết định đến đây năn nỉ một chuyến, gọi là phúc không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, huống hồ gì nhân vật như Sở Vĩnh Du trừ phi bọn họ nâng nhà bắt đầu ra nước ngoài ẩn cư, nếu không thì có thể bị hủy diệt!

Nhưng mà hết lần này đến lần khác đó chính là sự nghiệp nhà họ Tân vất vả lắm và có thể phát triển đến mức độ mạnh nhất ở tỉnh thành, nhà họ Tân cũn vất vả lắm mới có thể ngồi lên chiếc ghế đệ nhất hào môn ở tỉnh thành, làm sao có thể dễ dàng buông tha được.

“Nhanh, mang đồ vật tới đây.”

Tân Tằng vội vàng mở miệng nói, bảo vệ ở sau lưng lập tức di chuyển một cái thùng giấy cao khoảng một thước từ trên chiếc xe tải hiệu Ford đằng sau chiếc Maybach.

Lập tức đặt ở cửa, lúc mở nó ra, ông cụ Tân mở miệng nói.

“Anh Sở, tôi biết tội mình nặng nề, nhưng mà mong anh có thể nể mặt mũi của Tân Tằng, bỏ qua cho nhà họ Tân của chúng tôi.”

Nói xong, còn khẩn cầu nhìn Tân Tằng, người kia lại trực tiếp quay đầu lại.

Lúc trước anh ta đã khuyên biết bao nhiêu lần, nhưng mà người trong gia đình của anh ta toàn bộ đều bị lợi ích làm cho choáng đầu, cũng không nghĩ xem nhà họ Tân có thể trở thành hào môn đệ nhất ở tỉnh thành là do ai.

Mắt thấy cháu trai không thèm để ý tới mình, ông cụ Tân cũng chỉ có thể tiếp tục nhìn về phía Sở Vĩnh Du rồi mở miệng nói.

“Anh Sở, những trừng phạt mà anh ban cho chúng tôi, nhà họ Tân chúng tôi đều có thể tiếp nhận, người máy này đã được khoa học kỹ thuật ở nước ngoài nghiên cứu chế tạo ra, có thể là một người bạn chơi với lại công chúa nhỏ Hữu Hữu.”

Lời nói vừa mới dứt, toàn bộ thùng giấy đã được mở ra, lộ ra một người máy bụng lớn màu trắng, tương tự với nhân vật trong bộ phim hoạt hình nào đó.

Chỉ biểu diễn có một cái, mắt của Hữu Hữu liền mở to.

Ba Tân Tằng thấy vậy, vội vàng mừng nhấn một cái, một giây sau hai mắt màu xanh của người máy nhấp nháy, sau đó có âm thanh vang lên.

“Chủ nhân nhỏ Hữu Hữu, tôi tên là Tiểu Bạch, cô có muốn chơi cùng với tôi không, tôi còn biết đánh bóng bàn nữa đó.”

Oa!

Hữu Hữu đã hoàn toàn bị dao động, giãy dụa nhảy xuống từ trong ngực của Sở Vĩnh Du, chạy chậm hai bước, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, quay đầu lại một mặt ủy khuất nhìn Sở Vĩnh Du.

Ba, ba ơi, con... con có thể chơi cùng với Tiểu Bạch được không ạ?"

Sở Vĩnh Du mỉm cười.

“Tặng cho con, đương nhiên là Hữu Hữu có thể chơi được rồi.”

“Thật hay quá!”

Cảnh tượng này bị những người đang chờ đợi ở đội xe phía sau nhìn thấy được, người nào cũng tỏa sáng hai mắt, đấm ngực dậm chân hối hận, thậm chí trực tiếp lấy điện thoại di động ra gào lên.

“Lập tức vận chuyển đến cho tôi một xe tải đồ chơi, chỉ cần là tốt nhất, nhanh lên!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play