Nửa giờ sau, thi thể đã được mang đi chờ giám định pháp y, ba gia đình cũng rời đi hết, nhiệm vụ của Sở Vĩnh Du đã hoàn thành, chỉ cần ngày mai ông chủ Đồng Thế Tân đến chỗ bác sĩ pháp y một chuyến là được.
"Chú Hồng, vậy cháu về trước."
Nhìn bầu trời sắp tờ mờ sáng, Sở Vĩnh Du chào một tiếng rồi lái xe Audi rời đi, lúc này đám nhân viên già kia không dám thở mạnh, cảm giác hoàn toàn khác với lúc trước.
"9 tỷ, Tổng giám đốc Đồng không thể có nhiều tiền như vậy."
"Đúng vậy, anh quên mất là nửa tháng trước, Tổng giám đốc Đồng không về nhà, mà tới xưởng của chúng ta uống rượu, trong cơn say còn kể tội đó thôi? Thằng con rể nghèo kiết xác này lấy đâu ra tiền."
Không thể hiểu nổi, thực lòng không thể hiểu nổi, nhưng chú Hồng chỉ biết thở dài.
"Không thấy sao? Từ lúc bước vào xưởng gạch, đến khi giải quyết xử lý những công việc sau này, Sở Vĩnh Du hoàn toàn bình tĩnh thản nhiên, phải chăng chúng ta đều hiểu lầm người con rể này rồi."
Trên đường trở về, Sở Vĩnh Du nhíu chặt hàng lông mày, ba người thanh niên đó không hề có chuyện bệnh tim tái phát, mà là trúng độc.
Chất độc này anh từng thấy một lần, là một loại độc tố mới được thị trường chợ đen nước ngoài làm ra, triệu chứng tử vong rất giống với bệnh tim, ngay cả bác sĩ pháp y cũng không xác định rõ ràng được.
Vấn đề là loại độc tố này rất quý hiếm, người bình thường cũng không thể mua được, độc tố đắt tiền như vậy lại dùng để giết chết ba công nhân làm việc trong xưởng gạch, quả là khó hiểu.
Nhưng muốn truy tìm ra kẻ sát nhân, cũng là điều không thể, lúc đó anh ta kiểm tra camera giám sát và không tìm thấy gì đáng ngờ, chỉ có thể coi như đây là vụ án kì bí.
Cùng lúc đó, trong một câu lạc bộ tư nhân ở thành phố Ninh, Đồng Tử Họa và Giang Mạnh đang ngồi trên ghế sofa, bấy giờ đã uống cạn hai thùng bia.
Đồng Tử Họa vừa nghe điện thoại xong nhìn Giang Mạnh cười nói.
"Anh rể, chuyện ở xưởng gạch đã được xử lý xong. Chú ba của em đã bồi thường 3 tỷ, nhiều hơn em ước tính. Haha! Anh rể, anh chịu chơi quá. Khoản vay nhà cửa và mua xe vẫn chưa trả xong, 3 tỷ này, chắc chắn là đi vay nặng lãi, e là sau này không cần chúng ta động tay, họ cũng chết chắc rồi.”
Giang Mạnh bắt chéo chân và tỏ vẻ bất cần
"Chuyện nhỏ ấy mà, cậu là em rể của tôi, cậu khó chịu, đương nhiên tôi cũng sẽ không vui, đây chỉ mới là món khai vị, chẳng phải cậu đã trả tiền cho những kẻ thấp hèn kia rồi hay sao? Không cho xưởng gạch chút đỉnh sao?”
Bẹp! Đồng Tử Họa vỗ tay rần rần.
"Anh rể, anh nói thật là chí lí.
Lúc này, vẻ mặt của Giang Mạnh trở nên nghiêm nghị.
"Tử Họa, vẫn là câu nói như vậy. Chuyện này không thể để chị gái cậu biết. Dù gì cũng là 3 mạng người, chị gái cậu rất ghét những chuyện này, hiểu không?"
"Em hiểu, đừng lo lắng, anh rể."
Bên kia, khi Sở Vĩnh Du trở về nhà thì trời đã sáng, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cả ba người trong nhà đang ngồi trên sofa trong phòng khách, vẻ mặt lo lắng.
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du vào, Đồng Ý Yên vội vàng hỏi.
"Sao rồi? Mọi người lo lắng không dám gọi điện thoại cho anh.”
"Đã xử lý xong rồi, cả ba người chết vì bệnh tim tái phát. Thực ra không liên quan gì đến xưởng. Người nhà của họ cũng đã ký cam kết rằng họ sẽ không gây ra rắc rối nữa".
Phù!
Ba người thở phào nhẹ nhõm, Đồng Thế Tân thực sự sợ mình sẽ lại ngất xỉu khi nghe được tin dữ, nghĩ tới chuyện gì đó hỏi ngay.
"Đúng rồi, Vĩnh Du, con đã thương lượng với họ tiền bồi thường bao nhiêu rồi? Cho dù không liên quan gì đến xưởng, nhưng cũng xảy ra ở trong xưởng, chúng ta vẫn phải bồi thường cho họ.”
"3 tỷ cho một gia đình, tổng cộng 9 tỉ."
Trong phút chốc, Đồng Thế Tân đứng lên, không thể tin vào tai mình.
"Bao... bao nhiêu!"
"9 tỷ."
Sở Vĩnh Du thản nhiên nói, nhưng Đồng Thế Tân cảm thấy máu dồn lên não, suýt chút nữa thì ngất xỉu, ngồi xuống ghế sofa.
Đồng Ý Yên ở bên cạnh cũng phát điên.
"Sở Vĩnh Du! Anh giàu lắm ư? Hay là anh cho rằng trong nhà có rất nhiều tiền, mỗi người 3 tỷ? Chúng ta cũng không phải quốc doanh gì đó, Làm sao có thể có tiêu chuẩn bồi thường cao như vậy, huống chi... Anh, tôi còn lười nói chuyện với anh, anh có biết rằng ông nội quy định rằng những chuyện này không được động vào tiền chung không?
Sở Vĩnh Du cạn lời, cũng hơi đau nhói lòng, cả nhà vợ thật sự là bị ông bắt nạt ra nông nỗi này, chú hai và bác mua xe hơn 3 tỷ còn không thèm chớp mắt, sống ở biệt thư khu đô thị cao cấp, nhìn lại bên này, có 9 tỷ mà sợ hồn xiêu phách lạc.
"Vợ à, đừng lo lắng về chuyện tiền bạc. Anh đã trả hết tiền bồi thường rồi. Chứ em tưởng là những người nhà nạn nhân đang chìm đắm trong đau buồn có thể ký vào giấy cam kết sao?"
Đền xong rồi?
Chỉ một câu nói làm ba người đều nhìn qua, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Vĩnh Du, anh... anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy."
Đồng Thế Tân không thể tin được, là 9 tỷ đó.
"Ba, đừng lo lắng, con có mà. Tiền bồi thường hơi cao, nhưng trong trường hợp đó, nếu con muốn giải quyết nhanh chóng, đây là cách duy nhất. Con lên xem Hữu Hữu"
Nhìn Sở Vĩnh Du lên lầu, ba người đều im lặng, một lúc lâu sau, Tư Phu mới thở dài nói.
"Haizz, ước chừng lần này tiền của Vĩnh Du tích góp bốn năm trong quân đội đã tiêu gần hết rồi. Đúng là tạo nghiệp mà. Vốn tưởng rằng cuộc sống của mình cũng sắp bắt đầu khá lên rồi. Không ngờ lại xảy ra chuyện này”
Lúc này, Đồng Thế Tân nắm tay Đồng Ý Yên, trịnh trọng nói.
"Con gái, ba đã già rồi, đầu óc tinh thần đã bắt đầu lực bất tòng tâm, bây giờ Vĩnh Du cũng hiểu chuyện, làm được việc như vậy. Sau này sẽ giao xưởng gạch cho con. Ba cũng sẽ nói với chú Hồng để Vĩnh Du cũng giúp đỡ, ba tin là con có thể làm được. "
Thật ra Đồng Ý Yên cũng là một người phụ nữ rất tham vọng, nghe vậy cũng không từ chối mà chỉ gật đầu.
"Vâng ạ, con sẽ không để cho ba phải thất vọng đâu."
Sau bữa trưa, Đồng Ý Yên kéo Sở Vĩnh Du lại khi anh đang định cùng Hữu Hữu đi chơi.
"Ba đã giao xưởng gạch cho tôi. Ông ấy đi tới chỗ bác sĩ pháp y. Bây giờ em muốn đến xưởng gạch một chuyến. Dù gì tối hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy cần phải ổn định lòng công nhân, anh...anh đi cũng tôi được không? "
Đồng Ý Yên quả thực hơi sợ hãi và căng thẳng, nên cho rằng nếu có Sở Vĩnh Du ở bên cạnh, cô sẽ có cảm giác an toàn.
"Được rồi, để anh nói một tiếng với Hữu Hữu."
Sau khi ra khỏi nhà, Sở Vĩnh Du mới nhớ tới ba vợ đã lái chiếc Audi đi, nói.
"Không có xe, chúng ta mua chiếc khác đi."
Đồng Ý Yên trợn tròn mắt, cô không chịu nổi Sở Vĩnh Du, nhưng cũng không trách, ngược lại cảm thấy có lỗi.
"Lần này tôi tin lời anh nói mua một chiếc khác rồi, nhưng với giá 9 tỷ, tiền của anh chắc cũng tiêu gần hết. Thôi thì mượn xe của chị Trần một lát đi."
Khi gõ cửa, Trần Việt rất hào phóng, đưa chìa khóa xe, cũng nói rằng họ nào rảnh rỗi sẽ mời họ một bữa.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Sở Vĩnh Du lại xấu hổ, anh đường đường là một người đàn ông, không ngờ lại lái một chiếc Volkswagen Beetle màu hồng tai mèo trên đường, không ngại mới lạ.
Khi sắp đến xưởng gạch, Đồng Ý Yên nhận được điện thoại của chú Hồng.
"Chú Hồng, chú..."
"Yên Yên, cháu mau tới đây, cháu còn không tới, bọn họ... bọn họ đánh gãy chân chú mất!"
Cái gì!
Vẻ mặt của Đồng Ý Yên kinh ngạc đến cực điểm, chuyện này... lại xảy ra chuyện gì vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT