Vẫn may Đồng Ý Yên được Đồng Hiểu Tiêm đỡ lấy, mới không có ngã xuống, Tư Phu đi tới nói lời an ủi.

“Yên Yên, con đừng nghĩ nhiều, chắc chắn là tin đồn nhảm, Vĩnh Du nó sao có thể đột nhiên bị bắt còn kết an tù chung thân chứ, chuyện này không thể xảy ra.”

Đồng Thế Tân ngồi trên xe lăn cũng lạnh giọng nói.

“Không sai, Vĩnh Du không phải là loại người đó, tuyệt đối không phải.”

Đồng Ý Yên đã khá hơn một chút, nhìn Tân Tằng hỏi.

“Tân Tằng, em nói thật cho chị biết, tin tức mà ông nội của em nghe được, thật sự là như thế này sao?”

Tân Tằng cũng không tiện nói dối, đã gật đầu.

“Là như thế này, nhưng dù sao em không có tin, em cũng từng khuyên ôn nội của em, nhưng ông ấy cùng mọi người trong nhà đã bị lợi ích mê hoặc đầu óc rồi, nói cái gì đã không còn ý nghĩa nữa rồi.”

Nhà họ Tân sau khi nuốt nhiều mối kinh doanh của nhà họ Ngụy như vậy, đã trở thành đệ nhất hào môn của tỉnh thành, lợi ích kéo theo trong đó, khổng lồ tới mức dọa người, nhưng ông cụ nhà họ Tân cũng biết, những thứ này nhìn như là của nhà họ Tân bọn họ, nhưng thực chất, Sở Vĩnh Du nếu như muốn, chỉ cần một câu thì có thể thu hồi.

Cho nên Sở Vĩnh Du mất tích lần này, sau mấy ngày cuối cùng không nhịn được nữa, đã bỏ ra cái giá rất lớn tìm người nghe ngóng một phen, không ngờ nhận được kết quả như này.

Trong nháy mắt, trái tim bồn chồn bất an đó đã không thể bình tĩnh lại rồi, dù sao dính líu rất lớn, Sở Vĩnh Du đã không có khả năng trở về nữa rồi, dựa vào đâu còn phải để cháu trưởng của mình đi theo đuổi Đồng Hiểu Tiêm, loại người đó với thân phận đệ nhất hào môn hiện nay của bọn họ, là hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

“Vừa rồi là chị nhớ Hữu Hữu nên có hơi rối loạn, không sai, Vĩnh Du sẽ không xảy ra chuyện.”

Đồng Ý Yên bình tĩnh lại, cũng khẳng định suy nghĩ của mình.

“Còn nữa, chị Yên mọi người mấy ngày này tạm thời đều đừng ra ngoài, chuyện của anh Sở, không biết tại sao, sau khi ông nội của em biết được, rất nhanh đã lan rộng ra, chắc là mấy người nào đó có tâm cơ của nhà chúng em làm, cho nên em nghe nói, nhà họ Tiêu dường như định tới gây phiền phức.”

Nhà họ Tiêu?

Đồng Ý Yên sao có thể quên, lúc đầu trong buổi đấu giá từ thiện, những ngôn luận đó của Tiêu Phi khiến Sở Vĩnh Du một quyền đánh anh ta thành người thực vật, cuối cùng gia chủ Tiêu Chấn của nhà họ Tiêu dẫn người tới buổi chúc thọ của ông cụ gây chuyện, nhưng cuối cùng nhếch nhác quay về, đền lễ xin lỗi, không ngờ, bây giờ lại nhảy ra rồi.

Gần như là lời vừa dứt, kính thủy tinh của tầng một đột nhiên vỡ tam, sau đó nghe thấy rõ tiếng la hét từ bên ngoài.

“Người của nhà họ Đồng cút ra đây!”

Tiêu Chấn vội xuôi theo cửa sổ nhìn vào, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Thật là sợ cái gì tới cái đó, là Tiêu Chấn tới rồi, mang theo rất nhiều người, rõ ràng là tới không có ý lành gì, mọi người đợi ở đây trước, em ra ngoài xem thử, Tiêu Chấn chắc còn không biết em đã bị nhà họ Tân đuổi ra khỏi gia môn.”

Tuy nhiên, Đồng Ý Yên lại cất bước, trực tiếp đi ra ngoài.

“Không cần, khi Vĩnh Du đi đã từng thề độc với chị, an toàn tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì, chị tin anh ấy, cho nên cũng tin, nhà họ Tiêu không thể làm gì được chị cả.”

Bên ngoài sân, mười mấy chiếc xe đỗ sát nhau, Tiêu Chấn đứng ở trên cùng, chỉ riêng bộ sĩ mặc đồ đen thì dẫn theo hơn 30 người, còn có võ giả của mấy gia tộc ở bên, trông vô cùng hống hách ngang ngược.

Sau khi nhìn thấy Đồng Ý Yên đi ra, Tiêu Chấn đã cười.

“Ha ha, Sở Vĩnh Du đâu? Đồng Ý Yên, cô ngược lại kêu Sở Vĩnh Du ra đây tiếp tục diễu võ giương oai đi?”

Đồng Ý Yên đang muốn mở miệng, Tân Tằng lại tranh trước, lạnh mặt nói.

“Tiêu Chấn! Ông có ý gì?”

Nụ cười của Tiêu Chấn càng sâu.

“Sao hả? Một con chó của nhà có tang cũng muốn hù dọa tôi? Tân Tằng, cậu nếu như còn là cậu cả của nhà họ Tân, Tiêu Chấn tôi cũng không thể tới nhà họ Đồng gây chuyện, nhưng cậu tưởng rằng chuyện cậu bị đuổi ra khỏi gia môn, tôi sẽ không biết sao? Nể tình trên người cậu còn chảy dòng máu của nhà họ Tân, cút sang một bên, tôi sẽ không làm khó cậu.”

Sau đó, Tiêu Chấn nhìn sang Đồng Ý Yên, giọng nói lạnh đi rất nhiều.

“Chồng của cô Sở Vĩnh Du lúc đầu một quyền đánh con trai của tôi thành người thực vật, bây giờ còn nằm ở trong nhà, Tiêu Chấn tôi cũng là một người nói đạo lý, chỉ cần cô ngoan ngoãn đi theo tôi, chăm sóc con trai tôi cả đời, tôi bảo đảm, sẽ không làm khó người nhà của cô, bên nặng bên nhẹ, cho cô thời gian một phút để suy nghĩ.”

Mỗi khi nhìn thấy con trai của mình nằm trên giường không có nhúc nhích, sự bực tức trong lòng Tiêu Chấn khó lòng giải tỏa, nhưng Sở Vĩnh Du tựa như một ngọn Thái Sơn, đè trên người ông ta, muốn động căn bản cũng không dám nhúc nhích.

Tuy thật là ông trời mở mắt, vậy mà truyền ra tin tức như này, Sở Vĩnh Du phạm tội bị tuyên án chung thân, sau khi thông qua một phen kiểm chứng của ông ta, chắc chắn là thật, tự nhiên không thể tiếp tục làm rùa rụt đầu nữa.

“Tiêu Chấn! Con trai ông là tội đáng phải vậy, chồng của tôi trước đó khi ở nhà, ông sao không dám lộ diện? Lúc đầu nếu như không phải là chồng của tôi tha cho một đường sống, ông bây giờ còn có thể đứng ở đây sao?”

Nhìn thấy Đồng Ý Yên vậy mà còn cứng miệng như vậy, Tiêu Chấn hừ lạnh một tiếng.

“Đó là Sở Vĩnh Du cậu ta lòng dạ lương thiện, không biết cái gọi là thủ đoạn ác độc, đối với kẻ địch thì tôi sẽ không cho cậu ta loại cơ hội đó, cho nên, cô còn có 30 giây, để đưa ra quyết định của cô.”

Trong lòng Đồng Ý Yên không hề sợ hãi, Hữu Hữu ở trên lầu ngủ trưa, cô cho dù đứng ở đây, cũng không có bất kỳ cảm giác hoảng loạn nào, bởi vì Sở Vĩnh Du đã thề độc với cô, khoảng thời gian rời đi này, sự an toàn của nhà bọn họ tuyệt đối sẽ được bảo đảm.”

Ở tầng thượng của một ngôi biệt thự cách đó không xa, có một ông lão đứng đó, lúc này đột nhiên rút điện thoại đang rung ra nghe.

“Vậy sao? Nếu đã như vậy, vậy thì lão phu trở về đây, Sở Vĩnh Du cậu ta tự giải quyết đi.”

Dứt lời, ông lão nheo người, bóng người rất nhanh biến mất không thấy đâu nữa.

Mà bên dưới, 30 giây trôi qua, tay phải của Tiêu Chấn khẽ động.

“Được, đây là tự cô chọn, ông ba già của cô đã là một phế nhân, vậy người nhà của cô, dứt khoát nửa đời sau cũng sống cùng xe lăn đi, đánh gãy chân của hai người phụ nữ đó, còn cả chân của đứa trẻ trong nhà đó cũng đánh gãy nốt!”

“Vâng!”

Thủ hạ nhận được lệnh, lập tức có mười mấy người mặc đồ đem xông vào trong nhà.

Chưa chạy được mấy bước, tiếng động cơ xe ầm ầm vang lên, ngay sau đó thì nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz lao về phía này.

Mười mấy người mặc đồ đen đó thấy vậy, đều vội vàng dừng bước sau đó điên cuồng lùi lại, mới tránh không bị đâm trúng.

Ngay sau đó, cửa xe mở ra, Sở Vĩnh Du đã bước xuống.

“Vĩnh Du!”

Đồng Ý Yên bất ngờ vô cùng, không màng mọi thứ mà chạy qua, lao vào trong vòng ôm của Sở Vĩnh Du, không ngừng thút thít.

“Em biết mà, em biết tất cả đều là tin đồn nhảm, anh sẽ không có chuyện, sẽ không.”

Vỗ vỗ lưng của vợ, Sở Vĩnh Du dịu giọng nói.

“Không sao, vợ à, anh xử lý mấy thằng hề này trước, sau đó chúng ta nói chuyện khác.”

Vừa tiến vào tiểu khu thì Sở Vĩnh Du đã nhận được điện thoại của Tần lão, ông ta đã cho Long Thần Hộ Quốc âm thầm bảo vệ người nhà của Sở Vĩnh Du rút lui rồi, còn người bây giờ ở cửa nhà gây rối, tự nhiên để tự Sở Vĩnh Du đi xử lý.

Từ từ xoay người, chỉ một ánh mắt, Tiêu Chấn đã lùi liên tiếp mấy bước đụng cả vào cửa xe ô tô của mình.

“Sở Vĩnh Du! Cậu... cậu sao có thể còn trở về được chứ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play