Cả nhà đều ngẩn ra, biến mất ba ngày, cách nói này thật sự làm người ta khó hiểu.

“Vĩnh Du, có ý gì? Anh nói cho rõ ràng đi chứ?”

Thấy ánh mắt sốt ruột của Đồng Ý Yên, Sở Vĩnh Du cũng biết là do anh chưa nói rõ ràng.

“Ý là, trong ba ngày này mọi người sẽ không thể liên lạc được với anh.”

Đồng Ý Yên còn định hỏi tiếp, lại bị Tư Phu khẽ kéo lại.

“Đừng hỏi nữa, Vĩnh Du làm thế chắc chắn là có ý định riêng, ba ngày cũng không phải ba năm, chớp mắt cái là qua, không sao cả.”

Đồng Thế Tân ở bên cạnh cũng cười nói.

“Ừ, chỉ có ba ngày thôi, không sao hết, bây giờ mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo, con cứ yên tâm làm chuyện của con đi.”

Sau khi lên lầu nằm xuống, Sở Vĩnh Du hôn cô con gái đang ngủ say của anh, trong mắt đầy vẻ lưu luyến.

Ba ngày không được nhìn thấy con gái, đối với anh mà nói thật sự giống như ba năm, nếu không phải bị thương, có lẽ anh sẽ dời thời gian hấp thu Long Mễ lại, nhưng bây giờ nhất định phải làm.

“Được rồi, xem anh kìa, cứ như sắp sinh ly tử biệt vậy.”

Tuy Đồng Ý Yên trêu chọc, nhưng trong lòng lại rất vui mừng, có ai mà không muốn chồng của mình luôn yêu thương quan tâm đến con cái chứ, đặc biệt còn là một cô con gái.

Cô nghe được rất nhiều chuyện trọng nam khinh nữ từ các đồng nghiệp và bạn bè xung quanh, đương nhiên cũng từng lo lắng đến vấn đề này.

Nghĩ vậy, không khỏi hỏi.

“Vĩnh Du, nếu lại sinh thêm một cậu con trai nữa, anh có bớt thương yêu Hữu Hữu không?”

Sở Vĩnh Du lắc đầu.

“Không, anh sẽ đối xử chân thành với mỗi một đứa con của anh, dù sao đều là cốt nhục của Sở Vĩnh Du anh mà, sao có thể bên trọng bên khinh được.”

Nói đến đây, Sở Vĩnh Du lại hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt nhìn về phía Đồng Ý Yên trở nên cực kỳ nóng bỏng.

“Vợ, em... em nói như vậy, có nghĩa là chúng ta lại sinh thêm một đứa sao?”

Mặt Đồng Ý Yên lập tức đỏ bừng, khẽ quát.

“Nghĩ lung tung gì đó! Hừ! Tôi vẫn chưa tha thứ cho anh đầu, đàn ông đúng là đều giống như nhau, suốt ngày trong đầu đều chỉ nghĩ đến chuyện gì gì không.”

Thấy Đồng Ý Yên xoay lưng đi ngủ, Sở Vĩnh Du vô cùng bất đắc dĩ, cho dù anh là chiến thần, nhưng trước tiên anh vẫn là một người đàn ông bình thường, muốn này nọ với vợ, có gì sai chứ...

Sáng sớm, Sở Vĩnh Du cảm giác có thứ gì đó nhét vào miệng, mở to mắt ra xem, cô con gái Hữu Hữu còn đang cố gắng nhét gót chân bé xíu vào miệng anh, trên mặt còn nở nụ cười tinh nghịch.

“Ui! Ba tỉnh rồi, ba, mẹ bảo con nhét chân vào miệng ba đó.”

Sở Vĩnh Du túm lấy, cười nói.

“Không sao, ba thích chân của Hữu Hữu.”

Chơi trên giường một lúc, sau khi xuống lâu, Sở Vĩnh Du đích thân nấu bữa sáng, ăn sáng xong, ôm Hữu Hữu một lúc lâu không muốn buông tay.

Nếu như không thua thiệt con bé ba năm nhập ngũ, có lẽ anh cũng sẽ không có cảm giác khó rời xa như thế.

“Hữu Hữu ngoan, ba hôm nữa ba sẽ về.”

Hữu Hữu ngoan ngoãn gật đầu.

“Dạ, ba, ba hôm sau ba về nhớ phải mang quà về cho con đó.”

Nghe đến chữ quà, suýt chút nữa Sở Vĩnh Du đã tự cho anh một bạt tay, sau khi quay về đầu tiên là bị Nam Cung Lâm quấy rầy, sau đó trong đầu toàn là lưu luyến không nỡ rời xa Hữu Hữu ba ngày, quên mất mấy món quà mang về từ thành phố Lưu.

“Đợi chút.”

Chạy như bay đến phòng sách, lúc xuống lầu, đã cầm thêm hai tượng gỗ.

“Hữu Hữu, ba tặng cho con tượng gỗ hình con thỏ này, con thích không?”

Hai mắt to tròn của Hữu Hữu lập tức sáng rực.

“Woa! Con thỏ đẹp quá, con thích lắm, cảm ơn ba.”

Hôn anh xong, con bé cầm đi khoe Tư Phu và Đồng Thế Tân.

Ngay sau đó, Sở Vĩnh Du lại đưa cho Đồng Ý Yên một tượng gỗ khác.

“Vợ, tặng em này.”

Đồng Ý Yên nhận lấy cười cười.

“Cảm ơn, tôi sẽ đặt ở chỗ dễ nhìn thấy nhất trên bàn làm việc.”

Mọi chuyện xong xuôi, Sở Vĩnh Du ra khỏi biệt thự, Tường Vi đã lái xe chờ ở bên ngoài.

Lên xe, Tường Vi vừa lái xe vừa nói.

“Mấy người Mã Trạch đã vào vị trí.”

“Được.”

Xe ngừng lại trên một con đường ở vùng ngoại ô thành phố Ninh.

Đi theo Tường Vi, Sở Vĩnh Du đi đến một nhà môi giới bất động sản, có một câu thanh niên ngồi bên trong, hoàn toàn ngó lơ hai người vừa mới bước vào.

Mở cửa hông bên cạnh bước vào, không ngờ lại có một cái thang máy xuất hiện.

“Bên này.”

Nhưng Tường Vi lại không nhấn nút thang máy, mà đi đến vách tường bên kia, sa đó dán ngón tay lên một chỗ nào đó trên bức tranh treo tường.

Sau đó, một cánh cửa ngầm mở ra.

“Anh Sở, sau khi anh vào, phòng an toàn sẽ đóng kín hoàn toàn, người bên ngoài không có cách nào đi vào, chỉ có người ở bên trong mới có thể mở ra, ba hôm sau chúng ta gặp lại.”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Cảm ơn.”

Lần này là thông qua thân phận của Tường Vi mở phòng an toàn, trừ Tường Vi ra, không có bất cứ ai biết được người nào trong phòng an toàn.

Sau khi vào, diện tích bên trong có hơi rộng, Mã Trạch dẫn thoe mươi thành viên của tiểu đội Ảnh Sát chờ bên trong.

“Thưa ngài, phòng đã chuẩn bị xong.”

Vẫy tay, Sở Vĩnh Du đi theo Mã Trạch đến một căn phòng, không gian phòng kín, rất thích hợp để anh hấp thu Long Mễ.

Khi cửa phòng kim loại đóng lại rồi, Mã Trạch trầm giọng nói.

“Không cần tôi phải nhắc lại một lần nữa tầm quan trọng của ba ngày đối với anh ấy, mọi người tập trung tinh thần vào.”

“Vâng.”

Cùng lúc đó, nơi nào đó ở nước R, Chiến Thần Tu La Nam Cảnh Tư Đồ Yến đang ở trong vườn hoa cầm bình nước, nhìn những bông hoa nở rộ do chính anh cẩn thận chăm sóc, mặt đầy vui vẻ.

“Ha ha, đúng là thảnh thơi thoải mái thật.”

Giọng nói đột ngột vang lên, Tư Đồ Yến nhíu mày.

Vườn hoa này, cho dù năm đại huyết vệ của anh cũng không được phép bước vào, bây giờ không ngờ lại xuất hiện giọng nói của người khác.

Từ từ quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người đến, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, sau đó cười nói.

“Anh Mạnh, đã lâu không gặp.”

Người đột nhiên xuất hiện lại là Binh Vương Nam Cảnh từng mất tích một khoảng thời gian dài trước đó, Giang Mạnh.

Tư Đồ Yến cười cười, sắc mặt Giang Mạnh lại có hơi tối tăm.

“Tư Đồ Yến, lúc trước khi anh còn là cấp dưới của tôi, cũng không có tối tăm tâm cơ như thế này, bây giờ làm Chiến Thần Tu La, xem ra cái gì cũng đã học được hết rồi.”

“Tôi thật sự không thể hiểu được những lời anh Mạnh vừa nói.”

Bốp!

Đột nhiên, bóng dáng Giang Mạnh biến mất, khi xuất hiện lần nữa đã đến trước mặt Tư Đồ Yến, Tư Đồ Yến thay đổi sắc mặt, định đánh trả nhưng lại bị Giang Mạnh bóp cổ xách lên.

“Mẹ nó đừng có ra vẻ với ông! Lục Tân biến mất, anh tưởng tôi không đoán được ông ta sẽ đến chỗ ông thăm dò tin tình báo sao, mà anh lại đưa cho ông ta tin tình báo gì hả? Nếu tôi đã về, Sở Vĩnh Du chắc chắn sẽ chết, nhưng anh cũng nhớ kỹ cho ông, sau này nếu còn dám chơi ba cái trò vặt đó nữa, đừng trách tôi không nương tay.”

Quăng Tư Đồ Yến xuống đất, Giang Mạnh sải bước đi ra ngoài.

Tư Đồ Yến ho khan, sắc mặt cực kỳ tồi tệ.

Không thể nào ngờ được, Giang Mạnh lại trở thành Tiên Thiên võ giả, anh không hề có sức phản kháng.

Suy nghĩ một lúc, đột nhiên lại cười.

“Ha ha, Giang Mạnh càng mạnh càng tốt, Sở Vĩnh Du, tôi xem lần này anh chết hay không, xem ra tôi lại thiếu đi một đối thủ cạnh tranh rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play