Trong phòng, thấy Sở Vĩnh Du cầm khăn lông lau tóc, cô Phùng nói không căng thẳng đều là giả.

Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, cô ta thật sự có hơi không thể chịu được kiểu không khí quỷ dị như này, mở miệng trước.

“Chào anh Sở, tôi tên Phùng Đóa, đến từ Hải Môn, lần này đến tìm anh, là muốn có thể mua mười hạt Long Mễ từ trong tay anh không? Tôi chỉ cần mười hạt, anh tùy tiện ra giá đều được.”

Vắt khăn lông lên xong, sau đó quay trở lại phòng khách, Sở Vĩnh Du mới mở miệng.

“Cô mua Long Mễ, là muốn làm cái gì?”

Băn khoăn giây lát, thấy ánh mắt không có chút tạp chất của Sở Vĩnh Du, trái tim có hơi căng thẳng của Phùng Đóa cũng từ từ thả lỏng ra.

“Ông nội của tôi mặc một căn bệnh lạ, bắt buộc phải dùng Long Mễ mới có thể cứu chữa.”

Bệnh bắt buộc phải dùng Long Mễ để chữa? Sở Vĩnh Du ngược lại có chút tò mò, phải biết độ quý giá của Long Mễ, không phải là tiền trong buổi đấu giá hôm nay có thể xử lý được.

Nếu bây giờ Sở Vĩnh Du lấy mười hạt để ở bất kỳ một điểm bán đấu giá nào, sau đó tuyên truyền rộng một phen, giá cả đoán chắc lên tới chục nghìn tỷ đều là chuyện dễ dàng.

Cũng chính là vì Phá Thiên không ham tiền, hơn nữa không biết suy nghĩ thật sự khác rốt cuộc là như nào, cho nên mới chỉ bán ra với giá sáu mươi nghìn tỷ, Sở Vĩnh Du đã coi như chiếm món hời rất lớn.

Cho nên dùng Long Mễ để chữa bệnh, quá xa xỉ rồi.

“Là loại phương thuốc cổ truyền nào đó mà tự các cô có được, hay là ai đó nói cho các cô chữa bệnh cần dùng Long Mễ?”

Tuy cảm thấy câu hỏi của Sở Vĩnh Du có hơi nhiều, có thể dứt khoát một chút bán hoặc không bán không, nhưng Phùng Đóa không có lựa chọn, cô ta nghe ngóng không biết bao nhiêu nơi, đã lãng phí không biết bao nhiêu tiền, cuối cùng không có một chút tung tích của Long Mễ.

Thông báo lần này của Lý Uy, cô ta thật ra cũng không có ôm hy vọng quá lớn, nhưng không ngờ, vậy mà là thật, cho nên lần này bất luận như thế nào, cô ta đều phải lấy được mười hạt Long Mễ, cho dù vì điều này dùng thân thể của mình để đánh đổi, cũng không có tiếc.

“Không biết anh Sở... Xin lỗi, là tôi có chút căng thẳng, nhân vật như anh Sở, chắc là từng nghe nói tới thần y Bạch Ông của nước R, chỉ có Long Mễ có thể chữa khỏi căn bệnh lạ của ông nội tôi, chính là thần y Bạch Ông nói. Hơn nữa nếu như không có Long Mễ làm thuốc dẫn, ông nội của tôi chỉ sống được một năm, bây giờ đã còn lại không tới nửa năm rồi, cho nên anh Sở, tôi cầu xin anh, cầu xin anh bán cho tôi mười hạt Long Mễ, mặc kệ bao nhiêu tiền, nhà họ Phùng chúng tôi đều bằng lòng trả.”

Bạch Ông? Sở Vĩnh Du vụt qua một tia khác lạ, mời lão già này khám bệnh là rất khó, xem ra nhà họ Phùng chắc cũng không phải là đơn giản như vậy.

Nghĩ rồi, rút điện thoại ra gọi điện cho Bạch Ông.

“Lại làm sao nữa?”

Lời của Bạch Ông có hơi mất kiên nhẫn, rõ ràng vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lần trước để một lão già như ông ta ngồi máy bay chiến đấu.

“Bạch Ông, chỗ tôi có một cô gái tên Phùng Đóa, nói ông khám bệnh cho ông nội của cô ta?”

Nghe thấy lời này, Bạch Ông cười nói.

“Phải, có điều đó đều là chuyện khám bệnh của một năm trước rồi, lão Phùng và tôi tính là người có số lần gặp nhau nói chuyện tương đối nhiều, chỉ là khá đáng tiếc, mắc phải loại bệnh đó, không có Long Mễ làm thuốc dẫn, tôi cũng bó tay hết cách, cậu sao lại dây dưa với cô nhóc Phùng Đóa đó rồi?”

Biết là thật, Sở Vĩnh Du đã yên tâm rồi.

“Ngoài Long Mễ ra, lẽ nào không có cách khác sao?”

“Có thì có, nhưng càng thêm khó, Long Mễ tuy hiếm thấy, quý giá, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể gặp được một ít, cách khác kia thì không phải là chuyện cậu có tiền hoặc cái khác thì có thể làm được.”

Sở Vĩnh Du bất lực, Bạch Ông từ khi nào cũng đổi sang kiểu nói chuyện lôi thôi này rồi.

“Ông nói, tôi muốn nghe thử.”

“Hửm? Thằng nhóc cậy sao lại để tâm tới chuyện của nhà họ Phùng thế? Sẽ không phải là lầm lỡ bất cẩn ngủ với cô nương Phùng Đóa của nhà họ Phùng rồi, bây giờ muốn bù đắp cảm giác mang nợ trong lòng chứ?”

Lúc này, đừng nói là Sở Vĩnh Du, ngay đến mặt của Phùng Đóa đều đỏ bừng rồi, cô ta cũng là võ giả, năm giác quan tự nhiên nhạy cảm hơn người bình thường, bây giờ cách Sở Vĩnh Du không đến 3m, cho dù không có mở loa ngoài, giọng nói của Bạch Ông trong điện thoại cũng nghe rõ ràng.

Nói thật, trước câu nói này, đầu óc của Phùng Đóa đều có hơi trống rỗng, đó chính là Bạch Ông, thần ý của nước R, Sở Vĩnh Du vậy mà cũng quen biết, không những quen biết, hơn nữa rõ ràng thân thuộc đến mức không thể hình dung.

Nhớ một năm trước Bạch Ông đến nhà họ Phùng của bọn họ ở Hải Môn, khí thế tuyệt đối xa cách tám mét, rất nghiêm nghị, nhưng bây giờ thì sao? Một ông lão biếng nhác nói chuyện ở trong điện thoại.

“Tư tưởng của ông từ khi nào cũng trở nên dơ bẩn như vậy rồi thế, mau nói cách khác là gì?”

Bị Sở Vĩnh Du trách cứ một chút, Bạch ông cười he he.

“Tiên Thiên võ giả, ngoài Long Mễ ra, cách khác chính là có một vị Tiên Thiên võ giả phối hợp với tôi, mỗi ngày chữa trị hai tiếng đồng hồ, liên tiếp ba ngày, cũng có thể chữa khỏi, nhưng Vĩnh Du cậu chắc cũng biết, đại lục hiện nay, tông sư ở chỗ sáng mới có mấy người như vậy, võ giả cửu phẩm càng là lác đác, càng đằng nhắc tới Tiên Thiên võ giả cường đại nhất, cho nên... đừng si tâm vọng tưởng.”

Trầm ngâm một lát, Sở Vĩnh Du nói một câu rồi cúp máy.

“Tôi biết rồi, trong ba tháng tôi sẽ liên lạc với ông, đến lúc đó tới nhà họ Phùng một chuyến.”

“Cậu... Vĩnh Du! Lẽ nào cậu...”

Không có để tâm sự bàng hoàng cuối cùng của Bạch Ông, Sở Vĩnh Du đã cúp máy nhìn sang Phùng Đóa.

“Cô chắc cũng đều nghe thấy rồi, không cần đi tìm Long Mễ nữa, trong ba tháng, tôi sẽ đến gia tộc của các cô một chuyến, ông nội của cô sẽ không có vấn đề gì.”

Phùng Đóa sững sờ tại chỗ, không thể hình dung sự dao động kịch liệt trong lòng lúc này.

Nhớ tới cảnh kết thúc trong cuộc chiến giữa Sở Vĩnh Du và Khô Mộc lão nhân ở bên ngoài nông trường, cả người chú Du đều trong trạng thái trợn mắt há hốc mồm, dù sao Khô Mộc lão nhân chính là đại cao thủ thành danh đã lâu, vậy mà bị Sở Vĩnh Du diệt như vậy, sao có thể không kinh ngạc.

Bây giờ nghĩ lại, lẽ nào sư phụ của Sở Vĩnh Du chính là Tiên Thiên võ giả chưa từng nghe nói gì tới sao?

Phản ứng lại, Phùng Đóa cắn chặt răng, trong mắt vô cùng phức tạp.

“Anh Sở, tôi... tôi có thể hỏi một chút, anh... anh tại sao muốn giúp tôi?”

Sở Vĩnh Du khẽ mỉm cười.

“Thiện ác đến cuối cùng có sự đáp trả, bởi vì sự lương thiện của cô, ra ngoài đi.”

Sự... sự lương thiện của tôi?

Tự dưng, Phùng Đóa nghĩ tới vật phẩm bán đấu giá đầu tiên trong điểm bán đấu giá Càn Khôn, hai cậu bé liền thể đó, từ lúc gặp Sở Vĩnh Du đến bây giờ, nếu nói sự lương thiện lớn nhất, chính là ở trên người hai cậu bé đó.

Lúc này, Phùng Đóa suýt nữa rơi nước mắt, ông nội từ nhỏ thân thiết nhất với cô ta, bốn chữ luôn dạy cô ta chính là.

Lòng người hướng thiện.

Bây giờ, cô ta cuối cùng cũng hiểu được một ít.

Cúi người một cái với Sở Vĩnh Du, để lại số điện thoại của mình, Phùng Đóa đi ra ngoài.

Cô ta tin, đồng thời cũng vững tin, loại nhân vật như Sở Vĩnh Du, tuyệt đối là nhất ngôn cửu đỉnh, nếu không căn bản không có cần thiết trêu đùa cô ta như vậy.

Đi ra, nhìn thấy ánh mắt quan tâm và lo lắng của chú Du, lại cũng không thể chịu đựng được, Phùng Đóa nhào vào trong lòng của chú Du.

“Chú Du! Ông nội được cứu rồi, ông nội được cứu rồi.”

Chú Du lúc này đều ngẩn ra rồi, sau đó chính là sự vui sướng, mắt cũng có chút ươn ướt, không vì điều gì khác, chỉ vì ông cụ Phùng cả đời hướng thiện, thậm chí ngay cả bất cẩn giẫm chết một con kiến cũng sẽ đau lòng trong thời gian rất dài, người như vậy, cuối cùng coi như ông trời mở mắt rồi.

Mà ở trong phòng, Sở Vĩnh Du đã mặc xong quần áo, tay phải ném túi gấm mà Lang Côn cho sang một bên, trong mắt vụt qua tia sắc lạnh.

Người đưa tin của Yêu Tà, mong rằng đừng để tôi thất vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play