Nghe thấy lời nói của Đồng Quyên Quyên, bọn họ bùng nổ, sự khó chịu trong lòng khi ban nãy bị Sở Vĩnh Du kiềm chế lập tức bùng nôt.
"Tốt cả, cuối cùng anh rể cũng sắp về rồi."
"Hah! Sở Vĩnh Du à, mẹ nó cậu cứ đắc ý tiếp đi, lâu nhất là một tuần thôi rồi cậu sẽ biết cái gì là dấu chấm hết của cuộc sống."
Đồng Tử Họa và Đồng Hiểu Kiệt cực kì đắc ý, cứ như Sở Vĩnh Du đã thực sự bị bọn họ dẫm đạp lên rồi.
"Đi thôi, chúc thọ ông nội, cuối cũng cũng yên tâm ăn bữa cơm này rồi."
Trong bãi đỗ xe ở bên ngoài khách sạn Grand Wave, Tân Tằng và ông cụ Tân ngồi trong một chiếc Rolls-Royce.
"Tằng Nhi, được đó, đầu óc cháu phản ứng nhanh lắm đấy, cái khi bị khí thế của Sở Vĩnh Du đè xuống mà cháu còn nghĩ ra cách theo đuổi Đồng Hiểu Tiêm, haha, ông nội cực kì ủng hộ cháu."
Ông cụ Tân nghĩ xa hơn, người như Sở Vĩnh Du, nếu cháu mình thật sự yêu đương với Đồng Hiểu Tiêm, sau đó kết hôn, vậy thì mối quan hệ giữa nhà họ tân bọn họ và Sở Vĩnh Du đã có một bước tiến, đến khi đó thì chỗ lợi dụng được sẽ rất nhiều.
Nhưng Tân Tằng lại bất đắc dĩ nói.
"Ông nội à, cháu tận mắt thấy Sở Vĩnh Du đối xử với nhà họ Lư như thế nào đó, thế nên ông nghĩ ban nãy cháu có gan và can đảm nghĩ những chuyện đó sao? Cháu thật sự vừa gặp đã yêu Đồng Hiểu Tiêm, thế nên ông nội à, ông và ba cháu trông coi chuyện công ty nhé, cháu định ở lại thành phố Ninh, mãnh liệt theo đuổi Đồng Hiểu Tiêm. Những năm qua, cô ấy là người phụ nữ đầu tiên khiến cháu động lòng."
Nghe nói thế, ông cụ Tân cười to.
"Haha! Được, người như Sở Vĩnh Du có thể nhìn thấu nhiều lắm, cháu thật lòng theo đuổi Đồng Hiểu Tiêm, như thế thì Sở Vĩnh Du cũng sẽ không nhìn cháu bằng ánh mắt khác, cứ mạnh tay mà theo đuổi. Ông nội nói rồi, tất cả của cải trong nhà cháu đều có thể dùng."
Ăn xơm xong, sau khi xuống lầu, quả nhiên một chiếc Lamborghini màu cam và một chiếc Mercedes G63 đã đậu ở đó, xe mới toanh, lập tức khiến Đồng Hiểu Tiêm say mê.
Nhưng cuối cùng vẫn nhìn Đồng Ý Yên và nói.
"Chị, mau dẫn em đi hóng gió đi, xe thể thao đẹp thế mà."
Kể từ khi Sở Vĩnh Du mua cái túi xách sáu tỷ, Đáo Linh Linh đột nhiên đổi thái độ xin số cô ta, sau đó hai đại gia tộc của Tỉnh Thành đều ăn nói khép nép với Sở Vĩnh Du, Đồng Hiểu Tiêm không phải là kẻ ngốc, mà là rất thông minh. Cuối cùng cô ta cũng hiểu, người anh rể này của mình, sau khi xuất ngũ, trên người có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết.
Nếu thế thì cô ta phải biểu hiện tốt một chút, muốn ăn cá cả phải thả câu dài, tuy rằng thỉnh thoảng bướng bỉnh mà có được thì cũng được đó, nhưng tuyệt đối không thể nào sánh được khi được Sở Vĩnh Du đối xử thật lòng.
Thế nên cô ta phải đổi sách lược.
Quả nhiên, Đồng Ý Yên cực kì thích sự khiêm nhường này của Đồng Hiểu Tiêm, cũng cảm thấy cô em gái khi xưa quay về rồi, lúc này mới đưa khóa xe cho Đồng Hiểu Tiêm.
"Chiếc xe này là của em, chị có thích xe thể thao đâu, lái đi làm cũng không tiện lắm."
Ôi chao? Hạnh phúc đến bất ngờ quá, Đồng Hiểu Tiêm phản ứng lại, lập tức ôm chầm Đồng Ý Yên.
"Cảm ơn chị! Haha, em có xe thể thao rồi đó."
Lúc này Sở Vĩnh Du cũng đưa chìa khóa chiếc Mercedes cho Đồng Thế Tân.
"Ba, sau này ba đi chiếc G63 này đi."
Đồng Thế Tân sững sờ, nếu nói trong lòng không cảm động tức là giả, nhớ đến thái độ khi trước đối với Sở Vĩnh Du, suýt nữa chảy nước mắt.
"Vĩnh Du, hay là con..."
"Ba, ba lái là được rồi. Con chẳng có hứng thú gì với mấy cái này cả, con lái chiếc Mercedes GLC mà Hiểu Tiêm không đi nữa là được, bình thường đưa Hữu Hữu đi chơi, có chiếc xe thay đi bộ là được."
Khi người một nhà coi như hòa thuận vui vẻ thì nhóm người Đồng Tinh Minh lại cười lạnh không thôi.
Nhảy đi, vui đi, cũng chỉ còn một tuần thôi, đợi đến khi Giang Mạnh về rồi, chỗ dựa lớn nhất của mấy người là Sở Vĩnh Du cũng sắp biến mất rồi.
Về đến nhà, chẳng bao lâu sao, Đồng Hiểu Tiêm lái xe thể thao sung sướng đi hóng gió đã về.
"Ôi! Xe thể thao thích quá, nhưng hơi hao xăng, mắc thiệt sự luôn. Cuối cùng em cũng biết cái câu mua nổi mà không nuôi nổi rồi."
Sở Vĩnh Du đang chơi đùa với Hữu Hữu cười hỏi.
"Đủ tiền không?"
Đồng Hiểu Tiêm xua tay.
"Anh rể, đủ dùng mà, nói thật khi trước em cứ tự coi mình là trung tâm, em cũng thừa nhận là giờ thấy anh rể thành người bề trên em mới bắt đầu thay đổi, anh rể sẽ không coi thường em chứ?
Lắc đầu, Sở Vĩnh Du nói.
"Không, em thay đổi là được rồi, dù là vì gì cũng không quan trọng."
Một tiếng sau, Sở Vĩnh Du đi ra ngoài tới một quán trà, Trần Hạo Hiên và Báo Đốm đang đợi.
"Anh Sở."
Đi vào rồi ngồi xuống, Sở Vĩnh Du nhìn Báo Đốm hỏi.
"Sao? Cứ phải gặp mặt mới nói."
Báo Đốm thật thà cười.
"Anh Sở, cả thế giới ngầm của tỉnh Hương, em đã tập hợp xong cả rồi. Hợp đồng đây à, sau này anh giữ 50% lợi nhuận hàng năm, còn lại thì em là cậu Trần chia nhau."
Sau chuyện nhà họ Lư, những tên thủ lĩnh nho nhỏ của tỉnh Hương nào dám không nghe theo, nhất là biểu hiện của Báo Đốm hôm đó, được Sở Vĩnh Du cho phép, việc tập hợp sau đó nhanh hơn anh làm khi trước nhiều lắm.
Sở Vĩnh Du nhíu mày đẩy hợp đồng lại.
"Tôi không cần mấy cái này, nếu cậu đã tập hợp lại rồi, vậy tôi nói một vài yêu cầu, nếu không làm được thì giải tán đi.
"Anh Sở anh cứ nói, tôi chắc chắn sẽ làm được."
Nhìn Báo Đốm, Sở Vĩnh Du nói.
"Không được dính dáng vào ma túy, đây là đường biên ngang của tôi, dù là cậu hay bất kì ai, nếu để tôi biết có dính dáng vào thứ đó thì chết."
Báo Đốm lập tức gật đầu.
"Anh Sở, em hiểu rồi, sau khi em tập hợp, chuyện đầu tiên là dẹp sạch mấy kẻ từng móc nối kiểu làm ăn đó, chuyện này anh cứ yên tâm, nếu có chuyện, Báo Đốm em sẽ tự sát trước mặt anh.
"Vậy tôi về."
Ra khỏi quán trà, đi tới bãi đỗ xe, đột nhiên một giọng nói vang lên.
"Cướp! Ăn cướp!"
Quay đầu lại nhìn thì một chiếc xe mô tô đang chạy về phái nay, trên xe có hai người, một người cầm một cái túi màu đen trong tay, sau chiếc mô tô có một người phụ nữ đang đuổi theo.
Sở Vĩnh Du bước ra, khi mô tô đến bên cạnh thì hai tay nhanh chóng ra tay, ngay sau đó, mô tô không có ai điều ngã xuống, trượt dài mười mấy mét mới dừng lại.
Mà trên tay anh chính là hai kẻ ăn cướp.
Chỉ va chạm nhẹ, dù đã đội mũ bảo hiểm nhưng hai người cũng ngất luôn.
"Cảm ơn anh, cảm ơn anh."
Người phụ nữ bị giật túi chạy tới, cầm túi lên, nói xong khi nhìn Sở Vĩnh Du thì sững sờ.
"Anh Sở?"
Sở Vĩnh Du cũng thấy rất trùng hợp, là Vân Thủy Dật, chủ cửa hàng Gucci.
"Báo công an đi."
Gật đầu, Sở Vĩnh Du mở cửa lên xe, Vân Thủy Dật vội vàng ngăn lại.
"Anh Sở à, để tôi mời anh một bữa cảm ơn đi, xin anh đó."
Nhưng Sở Vĩnh Du lại chỉ khoát tay, sau đó mở cửa và lên xe.
Xe vừa nổ thì Mã Trạch gọi điện thoại đến.
"Thưa ngài, Hình Thiên đến thành phố Ninh, dẫn theo xe tăng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT