Người nhà họ Đồng quay đầu nhìn lại, ai cũng hơi sợ hãi, Tiêu Chấn dẫn theo một vài người đi về phía này, rõ ràng là không có ý tốt.

Mấy người nhà họ Đồng vội lùi về sau, để Sở Vĩnh Du như đứng ở đằng trước.

“Tiêu Chấn? Chẳng lẽ là gia chủ Tiêu Chấn của nhà họ Tiêu trên tỉnh?”

Đồng Kiến Văn cau mày, sau khi nghĩ ra thì lập tức mỉm cười.

Không ngờ tên chuyên gây họa Sở Vĩnh Du này lại dám trêu vào cả nhà giàu của tỉnh, hôm nay chắc chắn gặp phiền phức lớn rồi.

Đồng thời, mấy người Đồng Tinh Minh cũng nghĩ ra, ai cũng trở nên hả hê, có thể thấy Sở Vĩnh Du xảy ra chuyện, đương nhiên bọn họ vô cùng tình nguyện.

Đồng Ý Yên thì hơi lo lắng, quả nhiên đánh Tiêu Phi chắc chắn sẽ trêu vào nhà họ Tiêu, không ngờ lại đến nhanh như thế, nhưng nhìn nét mặt hờ hững của Sở Vĩnh Du, cô cũng yên tâm hơn, chắc là anh… có cách nhỉ.

Tiêu Chấn dừng bước, thấy dáng vẻ ung dung của Sở Vĩnh Du thì càng tức hơn.

“Sở Vĩnh Du! Con trai tôi bị cậu đánh một quyền trở thành người thực vật, cậu có nghĩa tới hậu quả chưa?”

Sở Vĩnh Du đáp:

“Hôm nay là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ nhà tôi, ông thật sự định gây chuyện vào lúc này à?”

Câu tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ khiến Đồng An Thái hơi kích động, tuy không có gọi ông nội, nhưng cho dù thế nào, tâm trạng của ông ta cũng thay đổi, cuối cùng thật sự được Sở Vĩnh Du tha thứ đã đủ rồi.

“Sở Vĩnh Du! Không ngờ… Không ngờ cậu lại đi đánh người nhà họ Tiêu của tỉnh? Còn đánh thành người thực vật nữa! Cậu… Cậu đúng là quá đáng.”

Đồng Tinh Minh đột nhiên lên tiếng trách mắng Sở Vĩnh Du, sau đó nói với Tiêu Chấn.

“Chủ tịch Tiêu, đây đều do một mình Sở Vĩnh Du làm bậy, hoàn toàn không liên quan đến nhà họ Đồng chúng tôi.”

“Đúng thế, Sở Vĩnh Du ở nhà họ Đồng của chúng tôi cũng ngang ngược vô lý, muốn làm cái gì thì làm cái đó, từng đánh con trai và cháu trai của tôi nhập viện, chủ tịch Tiêu, dù ông có ra tay, chắc chắn chúng tôi cũng sẽ không nói gì đâu.”

Đồng Kiến Văn cũng bỏ đá xuống giếng, Tiêu Chấn Mỉm cười.

“Sở Vĩnh Du! Cậu đúng là đáng thương, người nhà cũng cảm thấy cậu là đồ vô lại, vậy hôm nay cậu chỉ có thể đi theo tôi thôi, tôi sẽ đánh gãy tay chân cậu, để cậu nằm cùng một phòng với con trai tôi đến khi nào thằng bé chết.”

“Đừng đấu tranh, tôi biết cậu thật sự có tài, nhưng ở trước mặt tôi, suy cho cùng cậu cũng chỉ là một thằng nhóc tập tễnh tập đi thôi.”

Theo lời của Tiêu Chấn, mấy người trung niên cùng nhau tiến lên, khí thế đó lập tức khiến người nhà họ Hoa hoảng sợ.

Trong nháy mắt người của hai nhà Đồng Kiến Văn và Đồng Tinh Minh đều lùi sang một bên, Đồng Tinh Minh còn nói.

“Ba! Ba mau đến đây, nếu không lát nữa sẽ bị Chủ tịch Tiêu làm tai bay vạ gió đó.”

Nghe vậy, Đồng An Thái cực kỳ tức giận.

“Đồ khốn kiếp! Đều là người một nhà, khi gặp họa mấy đứa chỉ biết chạy thôi ư? Mau về đâu!”

Nhưng lời nói của Đồng An Thái lại chẳng có chút tác dụng gì.

Thấy cảnh này, Sở Vĩnh Du đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đồng Thế Tân đang mang vẻ mặt phức tạp.

“Ba thấy không? Đây là hai anh trai của ba đó, ba còn cảm thấy nên xóa bỏ ân oán trước kia không?”

Đồng Thế Tân thở dài một tiếng, cất lời:

“Hầy, ba sai rồi, Vĩnh Du, từ nay về sau, con có làm gì bọn họ, ba cũng sẽ không quan tâm.

Làm cái gì? Đồng Kiến Văn và Đồng Tinh Minh cười khẩy, trêu phải ông trùm trên tỉnh như nhà họ Tiêu, hơn nữa còn đánh con trai người ta thành người thực lực, với thù hận không thể hóa giải thế này, cậu còn muốn làm gì? E rằng Sở Vĩnh Du chỉ còn đợi chết thôi.

“Thứ không biết điều, nếu cậu đã không định ngoan ngoãn đi theo tôi thì đừng trách tôi biến bữa tiệc mừng thọ này thành bữa tiệc máu”.

Khi Tiêu Chấn nói xong, Sở Vĩnh Du lại sải bước đi về phía trước.

“Đi ra ngoài thôi, đây là nơi ông cụ tổ chức tiệc mừng thọ.”

Lời nói như thỏa hiệp khiến Đồng Tử Họa và Đồng Hiểu Kiệt suýt cười ra tiếng.

Mẹ kiếp, không phải cậu giỏi lắm à? Tiếp tục giả vờ đi, tôi không tin cậu trêu vào nhà giàu của tỉnh mà vẫn có thể thoát khỏi một cách toàn thây, bây giờ mới thấy hội hận ư? Muộn rồi.

Nhưng câu nói tiếp theo của Sở Vĩnh Du lại khiến Tiêu cũng tưởng anh đã đầu hàng biến sắc, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

“Nhà họ Tiêu của tỉnh? Ở trong mắt tôi, các người thật sự chẳng là gì cả, con trai ông có tội thì phải chịu, không trách được ai cả.”

Nghe thấy lời nói ngông cuồng như vậy, nếu Tiêu Chấn còn có thể nhịn, thì sao ông ta có thể xứng với cái danh người quản lý nhà họ Tiêu chứ.

Lúc ông ta định phất tay ra lệnh xử lý Sở Vĩnh Du ngay trước mặt người nhà họ Đồng, đột nhiên lại có tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Mọi người quay đầu nhìn lại, mười mấy người đi vào từ cửa sảnh tiệc.

Người đi đầu là một ông lão, trông còn lớn tuổi hơn Đồng An Thái, nhưng bước đi vừa vững vừa nhanh.

Đồng Ý Yên chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra một người trong hai người trẻ tuổi đi sau ông lão là Tân Địch đi cùng với Tiêu Phi trong tiệc đấu giá từ thiện tối qua.

Trong chốc lát, tim Đồng Ý Yên như nhảy lên tới cổ họng.

Vì sao… Vì sao lại như thế? Nhà họ Tiêu và nhà họ Tân của tỉnh cùng tìm đến, vì sao!

Tiêu Chấn thấy người đến thì đâu rảnh quan tâm đến Sở Vĩnh Du nữa, vội tiến lên nịnh nọt nói:

“Ông Tân, sao ông lại đích thân đến đây? Nhân vật nhỏ như Sở Vĩnh Du có tôi đối phó là được rồi, ông yên tâm, những gì Tân Địch đã chịu, tôi đều sẽ đòi lại.”

Cái gì?

Tất cả người nhà họ Đồng đều muốn nổi điên, nhà họ Tân của tỉnh? Đây là gia tộc giàu có còn lợi hại hơn của nhà họ Tiêu, nhìn dáng vẻ nịnh bợ của một gia chủ là Tiêu Chấn đã đủ hiểu.

Sở Vĩnh Du chẳng những đắc tội với nhà họ Tiêu, thậm chí còn đắc tội với nhà họ Tân nữa?

Lúc này, nếu không phải có hai nhà giàu ở đây thì mấy người Đồng Tinh Minh thật sự muốn cười to, xem ra thật sự không cần đợi Giang Mạnh về nữa.

“Sở Vĩnh Du! Người đúng lý nhiều kẻ ủng hộ, người làm sai thì ít kẻ giúp, hôm nay cậu đã hiểu rồi chứ, lúc trước chúng tôi đã khuyên răn rồi, bảo cậu đừng ngông cuồng như thế, khiêm tốn một chút. Bây giờ thì hay rồi, cậu đắc tội với cả hai nhà giàu có, không ai cứu được cậu đâu!”

Đồng Tử Họa giơ tay chỉ, trong lòng vui mừng, ngoài mặt lại tỏ vẻ đau khổ.

Dù là Đồng An Thái, Đồng Thế Tân và Tư Phu cũng phải ngẩn người, sao lại có đến hai nhà giàu, bây giờ làm sao đây…

Đúng lúc này, cảnh khiến người ta khó hiểu chợt xuất hiện.

Ông cụ Tân không hề dừng lại, thậm chí còn không thèm nhìn Tiêu Chấn, bước nhanh về phía Sở Vĩnh Du.

Sau đó, một người trung niên đi ngang qua bên cạnh Tiêu Chấn, để lại một câu, một câu mà tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy rõ.

“Tiêu Chấn, bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Tân chúng tôi cắt đứt tất cả liên hệ với nhà họ Tiêu các người.”

Cái gì… Tiêu Chấn sững sờ, thật sự không ngờ đến có chuyện này.

Lúc ông ta ngây người, người nhà họ Tân đã đứng trước mặt Sở Vĩnh Du, ông cụ Tân lạnh lùng nói hai chữ.

“Quỳ xuống!”

Phịch!

Tân Địch quỳ xuống trước mặt Sở Vĩnh Du, theo lời nói của ông cụ Tân sau đó khiến những ai có mặt đều thấy khiếp sợ.

“Cậu Sở, cháu tôi bất kính với cậu, tôi tự mình dẫn con bé đến nhận lỗi với cậu, mong cậu có thể tha thứ cho nó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play