Tiêu Phi đi rồi, nhưng Đồng Ý Yên và Lam Mị vẫn rất tức giận.

“Ghê tởm, những lời nói bẩn thỉu như vậy không ngờ lại được thốt ra từ miệng của một chủ tịch, đúng thật là…”

Đồng Ý Yên đã tức đến mức không thể tìm được lời gì để phát tiết nữa, cô ngồi xuống ghế.

Lam Mị đứng cách đó không xa cũng lạnh lùng nói.

“Chủ tịch, tên Tiêu Phi này vốn háo sắc, tối qua tôi đã nhờ người đi điều tra, sở dĩ anh ta đến công ty con ở thành phố Ninh làm chủ tịch là vì anh ta đã sờ mông một người phụ nữ ở tỉnh Hương, mà gia thế của người phụ nữ đó còn ghê gớm hơn so với nhà họ Tiêu, vì vậy bị đưa tới đây cũng là để tránh khó khăn thôi.”

Người như vậy không háo sắc thì ai háo sắc, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Tuy tức giận, nhưng Đồng Ý Yên cũng biết không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận.

“Lam Mị, chuyện này đừng nói với Vĩnh Du, Tư Bân phạm pháp là sự thật, không ai có thể thay đổi được, còn về Tiêu Phi, dù sao cũng là loại người thích chém gió, bỏ đi, sau này không tiếp xúc nữa là được, tôi không muốn gây phiền phức cho Vĩnh Du, hơn nữa, đằng sau Tiêu Phi là nhà họ Tiêu ở tỉnh Hương, bớt được chuyện nào hay chuyện đó.”

Lam Mị gật đầu.

“Tôi biết rồi chủ tịch.”

Buổi trưa, Sở Vĩnh Du đi ra ngoài, một mình đến nhà hàng hải sản Thượng Cảnh, Thanh Mai và Tỉnh Vu Dịch đã ngồi ở một bàn trong đại sản rồi.

“Vĩnh Du, bên này.”

Sở Vĩnh Du ngồi xuống, Vu Dịch cười nói.

“Bọn tôi đã cung cấp hàng cho nhà hàng hải sản Thượng Cảnh rồi, hải sản mà cậu sắp được ăn đều do tôi và Thanh Mai cung cấp đó.”

Nhìn dáng vẻ tràn đầy năng lượng của Tỉnh Vu Dịch, Sở Vĩnh Du cũng rất vui mừng, anh em của mình có thể nhanh chóng bước ra khỏi ám ảnh của nhà họ Lư đương nhiên là chuyện tốt.

“Bảo tôi tới thử đồ ăn thôi mà, làm nhiều thứ dư thừa quá.”

Sở Vĩnh Du nói xong, Thanh Mai nói.

“Không thể nói như vậy được, anh đã giúp chúng tôi, bữa này một là để anh kiểm chứng chất lượng hải sản của chúng tôi tuyệt đối không có vấn đề, hai đương nhiên là cảm ơn anh rồi, nếu không việc làm ăn của chúng tôi có muốn mở ra cũng rất khó khăn.”

Tỉnh Vu Dịch gật đầu, việc làm ăn như nào, tin là ai cũng có thể cảm nhận được.

“Đúng vậy, có sự chứng minh của nhà hàng hải sản Thượng Cảnh, sau này chúng ta còn muốn khai thác những thị trường khác nữa cũng dễ dàng hơn đôi chút.”

“Ừm.”

Sở Vĩnh Du mỉm cười, trước mắt thì người anh em này của anh và Thanh Mai tiến triển có vẻ không tệ, chỉ là không biết đến cuối cùng có thể ở bên nhau được hay không.

“Sở Vĩnh Du? Trùng hợp thật nhỉ, loại chó má như cậu cũng có tư cách ăn hải sản sao?”

Đột nhiên có một giọng nói vang lên, Sở Vĩnh Du ngẩng đầu lên nhìn, Đồng Tử Họa lắc lư đi về phía này, rõ ràng đã uống quá chén, bên cạnh còn ôm một người phụ nữ ăn mặc có chút gợi cảm.

“Mẹ nó! Con mẹ nó anh nói cái gì đấy? Có gan thì nói lại lần nữa!”

Sở Vĩnh Du vẫn chưa kịp làm gì, Tỉnh Vu Dịch đã đứng dậy rồi.

Cảnh này khiến Sở Vĩnh Du có vô vàn cảm xúc, tính cách của Tỉnh Vu Dịch có chút hướng nội, trước nay chưa từng dễ dàng nổi giận, nhưng giống như lúc còn trẻ, một khi Sở Vĩnh Du bị bắt nạt, người đầu tiên đứng ra luôn luôn là Tỉnh Vu Dịch.

“Vu Dịch, để tôi giải quyết.”

Sở Vĩnh Du đứng dậy, đi về phía Đồng Tử Họa đang say mèm.

“Ấy? Mày muốn làm gì? Muốn đánh tao? Tới đây, haha, chú ba đã nói rồi, nếu mày còn không buông tha cho chúng tao, chú ấy sẽ đập đầu tự tử trước mặt mày, mẹ nó mày có gan thì cứ đến đánh ông đây đi, ĐM!”

Nếu là tình huống bình thường, Đồng Tử Họa nhìn thấy Sở Vĩnh Du chắc chắn sẽ đi đường vòng, nhưng hôm nay đã uống quá nhiều, hơn nữa bên cạnh còn có người đẹp, lại thêm lòng oán hận tích trữ đã lâu với Sở Vĩnh Du, anh ta vô thức tới đây gây hấn.

Bộp!

Gần như lúc Đồng Tử Họa vừa dứt lời, Sở Vĩnh Du bước đến gần tát anh ta một cái, anh ta ngã thẳng xuống đất.

“Trước kia tôi đã từng nói rồi, gặp cậu một lần đánh một lần, cút đi.”

Người phụ nữ bên cạnh sợ hãi, cậu Đồng ban nãy ngồi trên bàn còn được mọi người cung kính mời rượu, bây giờ lại bị người ta đánh sao?

Cái tát này đã lập tức khiến Đồng Tử Họa tỉnh rượu, vội vàng chạy cuống quít, nhưng đồng thời cũng không quên chửi thêm vài câu.

“Sở Vĩnh Du mày đợi đó! Mày dám ra tay với tao, tao nhất định sẽ nói với chú ba, mày đợi đó!”

Nhìn Sở Vĩnh Du ngồi lại vị trí, Tỉnh Vu Dịch đã quen rồi, nhưng Thanh Mai lại nhỏ giọng hỏi.

“Không… không sao chứ.”

“Không sao.”

Ăn được một lúc, món cuối cùng vẫn chưa lên, Sở Vĩnh Du đã chuẩn bị rời đi rồi.

“Tôi đi trước đây, trở về còn phải dỗ Hữu Hữu ngủ nữa.”

Tỉnh Vu Dịch bất lực.

“Anh trai à, cậu đúng là đã trở thành người hầu cho con gái rồi đó, bỏ đi, tôi cũng biết tình hình của cậu, vậy cậu đi trước đi.”

Ra khỏi nhà hàng hải sản Thượng Cảnh, một chiếc xe Buick đột nhiên xuất hiện bên cạnh, một thanh niên ngồi ghế phó lái cười tươi.

“Sở Vĩnh Du đúng không, cậu Tư An mời anh đi uống trà, lên xe đi.”

“Không rảnh.”

Dỗ Hữu Hữu đi ngủ chắc chắn là chuyện quan trọng hàng đầu, sao có thể để ý đến loại người tiểu nhân như Tư An được.

Giường như biết Sở Vĩnh Du sẽ từ chối, người thanh niên nói tiếp.

“Cậu Tư nhà chúng tôi đã nói rồi, nếu anh không đi, vậy có thể anh ấy sẽ mời vợ anh hoặc con gái anh đi uống trà đó.”

Nghe thấy lời này, Sở Vĩnh Du lập tức lên xe.

Từ việc Tư An có thể tìm ra được một bác sĩ khiến đôi chân của Tư Phu tàn phế có thể thấy được, anh ta có chút điên rồ, tuy không biết nguyên nhân, nhưng cũng có thể hiểu được đôi chút.

Tuy có Ảnh vệ bảo vệ, cho dù loại đẳng cấp như Tư An có tìm ai đi chăng nữa cũng không thể tổn thương đến Hữu Hữu và Đồng Ý Yên được, nhưng bây giờ đã nhắc đến, nếu Sở Vĩnh Du không giải quyết xong phiền phức này vậy thì rất không đáng mặt đàn ông.

Chiếc xe lái thẳng đến một bãi vật lưu đã hoàn thành nhưng chưa được đưa vào sử dụng ở ngoại ô thành phố Ninh, chiếc xe dừng ở cửa một nhà kho lớn.

Theo người thanh niên kia đi vào thì nhìn thấy hơn mười thành phần xấu xa trong xã hội, kẻ đứng kẻ ngồi tụ tập ở đó, thứ trong tay không phải dao mà là gậy bóng chày.

Cách đám người này không xa, Tư An ngồi trên một chiếc ghế, thấy Sở Vĩnh Du thật sự đã đến, lập tức nhếch miệng cười.

“Có gan đó! Sở Vĩnh Du, mày đúng thật là một thằng đàn ông nhỉ, bị uy hiếp chút đã tới rồi, tao biết mày nhập ngũ bốn năm, đánh nhau rất giỏi, vì vậy tao đã tốn không ít tiền, lái xe đưa mười người đánh nhau giỏi nhất thành phố này tới đây cho mày đấy.”

Lời này của Tư An không phải nói bừa, để xử lí Sở Vĩnh Du, anh ta thật sự đã bỏ ra không ít tiền.

Từ sau khi trong nhà phất dậy, anh ta chưa từng chịu qua loại tội danh này, đương nhiên là tức giận vô cùng.

“Yên tâm, tao sẽ không lấy mạng mày đâu, chỉ đánh gãy hai chân mày thôi, sau đó sẽ rạch mặt mày, hoặc là, bây giờ mày có thể quỳ xuống trước mặt tao tự đánh bản thân, nếu tao hài lòng, nói không chừng lương tâm tao trỗi dậy, cho mày bình yên về nhà.”

Sở Vĩnh Du đứng nguyên tại chỗ, không hề nghe lời Tư An nói, mà nhíu mày, chậm rãi phun ra vài chữ.

“Ra đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play