Đồng Thế Tân chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt tràn ngập đôi mắt, đột nhiên nhìn thấy lúc này ba của mình dường như đã già hơn mấy chục tuổi.
Ông ta không còn chịu đựng được nỗi buồn bị gia đình thờ ơ, đôi môi khẽ mấp máy, chậm rãi phun ra một chữ.
“Ba.”
Thân thể run lên, Đồng An Thái quay người lại, nước mắt tuôn rơi đầy mặt, lên tiếng nói.
“Ừ.”
Khó kìm lòng nổi, Đồng Thế Tân bước qua ôm Đồng An Thái lại.
“Ba, tất cả những chuyện trước kia đều đã trôi qua hết rồi, đều đã qua hết rồi, con tin tưởng là mẹ ở trên trời có linh thiêng cũng không hi vọng nhìn thấy gia đình của chúng ta như là kẻ thù với nhau.”
Giờ phút này Tư Phu im lặng, Đồng Hiểu Tiêm há to miệng muốn nói chuyện, cuối cùng vẫn nuốt vào trong bụng.
Cho dù là Đồng Ý Yên cũng lau nước mắt, không nói cái gì nữa.
Tách ra, Đồng Thế Tân đột nhiên chỉ vào Sở Vĩnh Du rồi nói.
“Vĩnh Du, con qua đây.”
Sở Vĩnh Du gật gật đầu, nói với Hữu Hữu một tiếng rồi đi tới.
“Ngày hôm nay ba làm chủ một lần, tất cả những chuyện trước đó đều hóa thành mây khói, con có cho ba mặt mũi này không?”
Đồng An Thái ở một bên cũng nói tiếp.
“Vĩnh Du, ông nội biết là mình khó có thể đền bù được chuyện sai lầm trước kia, bây giờ nhân lúc tỉnh ngộ vẫn còn chưa muộn lắm, ông thật sự muốn nói một tiếng xin lỗi với con với Ý Yên, càng quan trọng hơn là với Hữu Hữu.”
Nói xong, Đồng An Thái thế mà muốn cúi đầu làm cho Đồng Thế Tân sửng sốt muốn đỡ dậy.
“Thế nào, Vĩnh Du, con nói đi.”
Trong lòng của Đồng Ý Yên căng thẳng, như thế này đối với chồng của mình quá không công bằng, đồng thời cũng làm cho anh thấy khó xử.
Nhìn Đồng An Thái thật lâu, Sở Vĩnh Du thất vọng mở miệng nói.
“Ba, tình cảm gia đình sâu sắc ở trong lòng của ba phải kiên cường, Sở Vĩnh Du con cũng phải kiên trì có trách nhiệm, đó chính là trách nhiệm của một người làm chồng, trách nhiệm của một người làm ba.”
“Tuổi của Hữu Hữu vẫn còn nhỏ lại trải qua chuyện thiếu chút nữa đã không có cách nào cứu vãn được, là một người ba, nếu như con không thể để cho những người đó phải trả một cái giá đắt, cứ sống như vậy, thế thì cứ chờ chết đi.”
“Cho nên ba à, ba làm như thế nào đó là chuyện của ba, con làm như thế nào cũng là lựa chọn của Sở Vĩnh Du con.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du quay người lại đi về phía Hữu Hữu một lần nữa, Đồng Thế Tân vô cùng tức giận đột nhiên lại đập một bàn tay lên trên bàn.
“Sở Vĩnh Du, ngày hôm nay ba nói như vậy đó, tất cả mọi chuyện đều kết thúc, kết thúc đó có nghe hay không hả? Nếu như sau này con cũng muốn đối phó với bọn họ, vậy thì trước tiên chơi chết ông đây đi.”
“Ba, ba nói cái gì vậy hả ba!”
Đồng Ý Yên mới mở miệng, Đồng Thế Tân liền nhìn sang.
“Im miệng lại! Ba của con đã thành thật giữ khuôn phép cả một đời người, ngày hôm nay cũng phải làm đàn ông một lần.”
Nói xong, lại nhìn về phía bọn người Đồng An Thái và Đồng Kiến Văn.
“Ba, mọi người đi đi, chuyện này có con rồi, nếu ngày nào đó Sở Vĩnh Du còn dám làm gì với mọi người, cứ nói cho con biết, con đập đầu chết ở trước mặt nó.”.
ngôn tình hoànChuyện này...
Lần đầu tiên lời nói của Đồng Thế Tân làm cho Đồng An Thái phải rung động, thật sự là bị cảm động, vừa dùng sức cầm tay Đồng Thế Tân, vừa nói.
“Được được, vậy mọi người đi trước đây.”
Ra ngoài, năm người lên xe, cửa xe vừa mới được đóng lại, Đồng Tử Họa cùng với Đồng Hiểu Kiệt liền cười khúc khích.
“Haha, ông nội, màn trình diễn này của ông giống như thật vậy đó, thiếu chút nữa cháu đã tin luôn rồi.”
“Còn không phải, làm tôi giật cả mình, lúc ấy không có nước mắt, tôi cảm thấy sốt ruột chết đi được.”
Đồng An Thái đang ngồi ở ghế lái phụ quay đầu lại, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Ngậm miệng lại.”
Nói xong, do dự một chút, nghiêm túc nói với Đồng Tinh Minh và Đồng Kiến Văn còn muốn nói vài lời trêu đùa.
“Ba đã đổi ý rồi, cho dù là sau hôm nay có tài ba như thế nào, hoặc là Giang Mạnh trở về, tất cả đều đã trôi qua. Từ nay nhà họ Đồng chúng ta một lòng sống vui vẻ với nhau, không cho phép xảy ra bất cứ chuyện đấu tranh nội bộ, có nghe rõ chưa hả?”
Đồng Tinh Minh và Đồng Kiến Văn liếc mắt nhìn nhau, đều có chút ngơ ngác, so với những gì trước đó đã bàn bạc với nhau hình như là có chút khác biệt, không phải, phải nói là thay đổi rất lớn.
Dựa theo kế hoạch của ông cụ, lần này đến đây chắc chắn không thể giải quyết Sở Vĩnh Du được nhưng mà gia đình Đồng Thế Tân chắc chắn sẽ lựa chọn tha thứ, vậy thì có thời gian để làm dịu, đợi đến lúc sau khi Giang Mạnh trở về rồi phải để cho cả nhà của Sở Vĩnh Du trả một cái giá đắt vô cùng đau đớn.
Nhưng mà hiện tại lại có ý này.
“Ba, ba nói không phải là nói đùa đó chứ? Cho dù Giang Mạnh có trở về thì cũng không cho phép đối phó với bọn người Sở Vĩnh Du?”
Đồng Tinh Minh thử thăm dò hỏi một câu, ánh mắt của Đồng An Thái vẫn là như vậy.
“Đương nhiên là thật, lúc nãy lời nói cùng với hành vi của Thế Tân để ba ý thức được những năm gần đây quả thật là ba đã sai rồi, đối với gia đình của bọn họ ba quá mức hà khắc, từ ngày hôm nay trở đi sẽ thay đổi, lái xe đi.”
Đưa ông cụ về nhà, ở trên xe chỉ còn lại có hai cặp ba con bọn họ, Đồng Tử Họa sờ vào gương mặt vẫn còn để lại sẹo của mình, tức giận nói.
“Ba à, thật sự bỏ qua như vậy à, con không cam lòng.”
Cùng lúc đó Đồng Hiểu Kiệt sờ vào chỗ thiếu chút nữa mình đã đoạn tử tuyết tôn, hung hãn nói.
“Không có khả năng, đột nhiên ông nội lại lên cơn, nhưng mà chúng ta thì không có. Tử Họa, chờ đến lúc anh rể của anh trở về, đó chính là lúc chúng ta bắt đầu báo thù."
Nghe hai đứa con nói như vậy, Đồng Kiến Văn và Đồng Tinh Minh không mở miệng nói chuyện, cũng không ngăn cản, đều nhìn ra ngoài cửa sổ không biết là đang suy nghĩ cái gì đó.
Tiểu khu Đông Thành, bầu không khí trong phòng khách có chút ngưng trọng, Hữu Hữu đang gào khóc ở trong ngực của Đồng Ý Yên, còn Đồng Thế Tân thì đang không ngừng vỗ bàn la hét.
“Mẹ nó, tất cả cút qua một bên hết đi! Ai cũng không cho phép ngăn cản, Sở Vĩnh Du, ngày hôm nay cậu nói rõ cho ông đây, trong mắt của cậu còn có người ba vợ này hay không hả? Nếu như có thì cậu nhất định phải nghe theo tôi chuyện này.”
Đồng Ý Yên vừa ôm Hữu Hữu vừa bất mãn nói.
“Ba à, ba đã hù dọa Hữu Hữu rồi, rốt cuộc là ngày hôm nay ba bị sao vậy?”
“Thế nào? Đúng vậy, chúng ta bị oan ức, phải chịu những ấm ức rất lớn, nhưng mà dI chúc của bà nội con đã trả lại hết tất cả rồi, cuối cùng ba của con cũng đã được bà nội và ông nội con nuôi dưỡng, thật sự cần phải đuổi cùng giết tận à?”
Sở Vĩnh Du nhận lấy Hữu Hữu từ trong ngực của Đồng Ý Yên, sau đó đi ra ngoài, lên tiếng nói.
“Ba, con vẫn là câu nói đó, ba là ba, con là con, ai cũng không có cách nào thay đổi.”
Đi ra bên ngoài, cho dù cửa đã đóng lại mà cũng có thể nghe thấy được âm thanh đập đồ ở bên trong, Sở Vĩnh Du có chút bất đắc dĩ, người ba vợ này của mình bị tình cảm hóa rồi, căn bản không nhìn thấy rất nhiều thứ.
“Ba ơi, có phải... có phải là Hữu Hữu làm cho ông nội tức giận không ạ?”
Bàn tay nhỏ của Hữu Hữu lau nước mắt, rụt rè mở miệng, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Không có đâu con, tâm trạng của ông nội không tốt, sắp đến trưa rồi chúng ta đến khu hoạt động của tiểu khu chơi cầu trượt rồi trở về ăn cơm, có được không nào?”
“Được ạ được ạ, con thích nhất là chơi cầu trượt, nhưng mà buồn quá anh Lâm Sinh lại không có ở đây, nếu không thì bọn con đã có thể chơi cùng nhau rồi.”
Mấy phút sau nhìn Hữu Hữu vui vẻ chơi cầu tuột, hoàn toàn không biết mệt, Sở Vĩnh Du cười.
Nếu như ngay cả con gái của mình mà cũng không bảo vệ được, thế thì làm ba cái gì, làm đàn ông cái gì? Cho nên dù Đồng Thế Tân có cầm súng chỉ vào đầu của ông ta thì câu trả lời vẫn sẽ không thay đổi.
Điện thoại di động kêu lên, lấy ra xem xét là của Mã Trạch gọi tới, trực tiếp ấn nghe, chỉ có một câu trong nháy mắt sắc mặt của Sở Vĩnh Du liền trở nên lạnh lùng vô cùng.
“Đại nhan, chân dung của người thần bí mà Lãnh Tiểu Mạt nói đã được hoàn thành rồi.”