Tỉnh Vu Dịch? Vợ chồng Tỉnh Dung liếc nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, con trai của bọn họ có bản lĩnh này từ lúc nào?
Người trong khu cư xá lúc đầu vây quanh để xem náo nhiệt, giờ phút này càng há hốc mồm, đặc biệt là cả nhà lão Lý, vừa mới nói con trai người ta không có tiên đồ, ở rể nhà người ta không nói, địa vị còn thấp đến mức một xu cũng không bỏ ra nổi, đến ba mẹ mình cũng sắp rơi vào tình trạng không thuê được phòng ở, lúc này lập tức bị tát vào mặt.
"Cậu... Cậu bị nhầm rồi."
Tỉnh Dung vẫn có chút không cam tâm, Mã Trạch cười nói.
"Ông chủ, bây giờ cậu chủ đã ly hôn với Lư Oánh, hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Lư, anh ấy đã mua biệt thự ở thành phố Ninh, các ngài cũng có thể đi qua hưởng phước!”
Cái này... Tỉnh Dung không tin, nhưng bây giờ ông ta càng hi vọng mình tin tưởng, cuộc sống bị người khác chế giễu thế này, còn có con trai hằng ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng, ông ta đã chịu đựng đủ.
"Được... Được!"
Mãi cho đến khi cặp vợ chồng lên xe rời đi, những người ở quảng trường nhỏ mới kịp phản ứng.
"Haiizz, sau này lão Tỉnh không cần phải lo cơm áo rồi!”
"Còn không phải sao, nhìn đoàn xe vừa rồi đi, quá sang trọng!”
"Chẳng lẽ lão Tỉnh vẫn luôn nói dối chúng ta sao? Thật sự là người so với người, thật sự làm người ta tức chết nha!”
Giữa những lời bình luận, gia đình lão Lý xám xịt rời đi, cho dù là thật hay giả, chỉ cần đoàn xe sang trọng này cũng đã đủ để khiến cho bọn họ phải ngước nhìn.
Trong nhà Đông Tinh Minh ở Thành phố Ninh, cả gia đình giờ phút này giống như kiến bò trên chảo nóng.
"Quyên Quyên, vẫn chưa liên hệ được với Lục Tân sao?"
Đồng Tinh Minh nhìn con gái mình vừa mới đặt điện thoại di động xuống, lo lắng nói.
"Vẫn chưa, ba, lúc mọi người đuổi theo ra ngoài, đã không thấy Lục Tân sao? Theo lý thì không thể nào biến mất nha, lúc trước trước khi Giang Mạnh đi, đã cố ý dặn dò con, làm việc gì cũng đều có thể tìm Lục Tân làm.”
Đồng Tử Họa ở bên cạnh run rẩy, anh ta thật sợ hãi, chỗ dựa duy nhất là Lục Tân cũng biến mất không còn tăm tích, không tin tức, ngộ nhỡ Sở Vĩnh Du lại đến gây chuyện thì làm sao bây giờ.
"Chị! Rốt cuộc anh rể khi nào mới trở về? Còn nữa, ngoại trừ Lục Tân, chẳng lẽ không có người khác sao?”
Đồng Quyên Quyên lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
"Kế hoạch trước mắt, ba và Tử Họa đều thành thật một chút, đừng có trêu chọc Sở Vĩnh Du kia, tất cả chờ Giang Mạnh trở về rồi hẵng nói.”
Hai cha con liếc nhau, bây giờ dường như cũng chỉ có thể như vậy trước, đã mất đi Lục Tân, bọn họ hoàn toàn không có khả
năng khiêu chiến với Sở Vĩnh Du.
Trong căn phòng khách sạn nọ, Tỉnh Vu Dịch nhẹ vỗ trán tỉnh lại.
"Đau quá! Hôm qua xem ra đã thật sự uống quá nhiều rồi."
"Uống nhiều cái gì, thật sự cậu không uống được mấy chai đã say rồi, đi tắm đi, sau đó đến nhà tôi ăn cơm!”
Sở Vĩnh Du xuất hiện, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, Tỉnh Vu Dịch liền đứng thẳng người lên.
"Đúng nha, còn phải đi đến nhà anh chứ, tôi phải đi mua một ít đô trước, đặc biệt phải mua nhiều cho Hữu Hữu!”
Sở Vĩnh Du tùy tiện ném thẻ ngân hàng qua.
"Vu Dịch, trong thẻ có ba mươi tỷ, cậu cầm sử dụng trước, chú và dì tôi đã phái người đón đến thành phố Ninh, đã vào ở trong căn biệt thự tôi mua cho cậu, yên tâm đi.”
Tỉnh Vu Dịch cầm lấy thẻ ngân hàng liên quăng trở về, giọng nói lạnh lùng.
"Vĩnh Du, cậu giúp ba mẹ tôi, vì cậu cũng là anh em của tôi, bây giờ cậu có năng lực như vậy tôi sẽ không già mồm. Nhưng trực tiếp đưa tiên cho tôi, sẽ không trượng nghĩa, mặc dù Lư Oánh ác độc, nhưng mấy năm này tôi cũng vụng trộm tích góp được mấy chục triệu, đủ sức mua quà cho Hữu Hữu, chuyện công việc, tôi sẽ tự mình nghĩ cách giải quyết."
Gật đầu, Sở Vĩnh Du cất thẻ ngân hàng, người anh em này của mình, tính cách không hề thay đổi chút nào.
"Được, tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, con gái của tôi thích khủng long và xe tăng.”
Tỉnh Vu Dịch trừng lớn hai mắt, bất đắc dĩ nói.
"Vĩnh Du, cậu chắc chắn đứa bé cậu sinh ra không phải là con trai, mà là con gái?”
Về đến nhà, đúng lúc Hữu Hữu đang chơi đùa với Thanh Mai trong sân, nhìn thấy Sở Vĩnh Du, Hữu Hữu liên lao đến.
"Ba thối, đêm qua không trở về nhà, hừ hừ, con tức giận."
Sở Vĩnh Du làm dáng vẻ xin tha, vội vàng nói.
"Ba sai rồi, Hữu Hữu, đây là người bạn tốt nhất của ba, Tỉnh Vu Dịch."
Nhìn về phía Tỉnh Vu Dịch, Hữu Hữu ngoan ngoãn, nói ngọt.
"Chào chú Tỉnh!”
Tỉnh Vu Dịch vội vàng lấy từ trong túi ra một con khủng long lớn bằng bàn tay, bóp một cái còn phát ra âm thanh.
"Chào Hữu Hữu nha, chú mua quà cho cháu, có thích không?”
Ôm khủng long, Hữu Hữu sướng đến phát rồ rồi.
"Ừm đâu, Hữu Hữu thích nhất khủng long."
Nhìn Hữu Hữu bắt đầu ôm món đồ chơi mới chạy trong sân, Tỉnh Vu Dịch tay phải đưa về phía Thanh mai vẫn đứng ở bên cạnh, cười nói.
"Chào chị dâu, tôi là Tỉnh Vu Dịch, mặc dù tôi không gọi Sở Vĩnh Du là anh, nhưng tuổi tác của anh ta đúng là lớn hơn tôi, nên cấp bậc lễ nghĩ cũng không thể loạn.”
A? Vừa đưa tay ra, Thanh Mai liên tỏ vẻ quái dị.
"Anh hiểu lầm rồi, tôi là hàng xóm của Sở Vĩnh Du, tôi tên là Thanh Mai, nhưng rất hân hạnh được biết anh."
Tỉnh Vu Dịch lập tức xấu hổ đỏ mặt, lúc này Sở Vĩnh Du mới lên tiếng.
"Thanh Mai, lát nữa ở lại ăn cơm đi."
Quan sát trong khoảng thời gian này, Thanh Mai cũng coi như tạm thời đạt được sự thân thiện của Sở Vĩnh Du, dù sao mẹ vợ đi đứng không tiện, có đôi khi thật xem như rất hữu dụng.
"Không được, gần đây tôi có một suy nghĩ, không có ý định tìm việc làm, muốn tự mình lập nghiệp, hôm nay còn có hai nơi phải chạy đấy.”
Mười giây sau, Sở Vĩnh Du võ võ bả vai Tỉnh Vụ Dịch, quái dị nói.
"Vẫn còn nhìn? Tròng mắt sắp nhổ không ra rồi.”
Tỉnh Vu Dịch đánh Sở Vĩnh Du một cái, thở dài.
"Haizz, thật sự là một người phụ nữ vừa lương thiện lại vừa xinh đẹp!”
"Thích sao? Có cảm giác? Vậy thì đuổi theo đi, bây giờ cậu đang độc thân nha, không nghe thấy Thanh Mai nói muốn lập
nghiệp sao? Cậu có thể gia nhập, tôi có thể cho cậu mượn tiền.”
Khoan hãy nói, Tỉnh Vu Dịch thật sự suy tư.
Nửa giờ sau, Đồng Ý Yên và Đồng Thế Tân đều trở về, xem như cho Sở Vĩnh Du đủ mặt mũi, trên bàn cơm cũng vui vẻ hòa
thuận, khiến Tỉnh Vu Dịch có chút cảm động.
Sau khi ước định ngày mai Sở Vĩnh Du đến nhà Tỉnh Vu Dịch ăn cơm, Tỉnh Vụ Dịch một mình đón xe đi về nhà mới ở thành phố Ninh, anh ta cũng nóng lòng muốn gặp được ba mẹ của mình.
Mà ở biệt thự bên cạnh, Thanh Mai nằm trên giường, thứ đang cầm trong tay là tư liệu về Tỉnh Vu Dịch, từ nhỏ đến lớn, vô cùng đầy đủ.
"Ừm, Tỉnh Vu Dịch này là người vô cùng quan trọng với Sở Vĩnh Du, ngược lại là một đối tượng ra tay không tệ.”
Lúc này, điện thoại di động vang lên, Thanh Mai tiện tay nhấn kết nối rồi nói.
"Lưu Khánh, có chuyện gì?”
"Thánh nữ điện hạ, ngài... Bản mệnh cổ trùng của ngài giống như có điềm gì đó là lạ, ngài muốn sang đây xem một chút
không?”
Cái gì!
Thanh Mai lập tức ngồi dậy, sắc mặt lạnh lẽo.
"Lưu Khánh! Ông không dựa theo cách của tôi giao cho ông để chăm sóc sao?”
Bên kia Lưu Khánh bị dọa sợ.
"Không không, Thánh nữ điện hạ, tôi làm sao dám, tôi thật sự đều dựa theo lời dặn của ngài, nhưng... Nhưng hôm nay chỉ có
chút không được bình thường.”
"Chờ chút, tôi lập tức đi, chết tiệt, nếu không phải Sở Vĩnh Du quá nhạy cảm, có thể phát hiện cổ trùng trong người, tôi sẽ không giao cổ trùng cho tên phế vật như ông.”
Nói xong, Thanh Mai cúp điện thoại, Lưu Khánh ở bên kia khóc không ra nước mắt.
Cô à, không phải cô đến để giết Sở Vĩnh Du sao? Tại sao làm hàng xóm đến nghiện rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT