Tỉnh Vu Dịch nói ra, Lư Văn Diệu cười, kể cả Lư Oánh bị Sở Vĩnh Du nắm cổ cũng muốn cố gắng nở nụ cười.
Lúc này, Sở Vĩnh Du thả Lư Oánh xuống, gần như trong nháy mắt, Lư Oánh liên mắng xối xả, một bên ho.
"Khu khụ! Đời này bà đây chưa từng bị người khác bóp cổ...khụ, mày...mày lại dám đối xử với tao như vậy, mày chết chắc rồi, tao nói cho mày biết, đợi lát nữa cho dù Tỉnh Vu Dịch quỳ xuống liếm đế giày của tao, cũng không thể giúp mày."
Sở Vĩnh Du không nhìn Lư Oánh, chỉ nhìn Tỉnh Vu Dịch, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười.
"Nhớ hồi đó, cậu từng nói một câu, 'chỉ cần tôi muốn bảo vệ Sở Vĩnh Du, các người nhất định phải đánh chết tôi trước:."
Nói đến đây, Sở Vĩnh Du liếc nhìn hai người nhà họ Lư, mới nói tiếp.
"Vu Dịch, hiện tại, Sở Vĩnh Du tôi nói muốn giết ai, vậy bọn họ nhất định phải chết."
"Khẩu khí lớn thật."
Gần như là Lư Văn Diệu vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng “đùng đoàng" vang lên, mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng.
Chỉ thấy một người đột nhiên nhảy vào từ nóc làm từ thủy tinh trong suốt trên sân hội trường võ đài, rơi xuống theo những mảnh thủy tinh vỡ vụn, "phịch” một tiếng nện xuống võ đài.
Phải biết rằng, võ đài cách nóc thủy tinh khoảng chừng mười mấy mét, người này chẳng những nhảy xuống, hơn nữa còn đứng thẳng, nện cho vụn đá vôi của võ đài bay loạn.
Kinh khủng hơn là, người này vác một thứ trên vai, nhìn sao cũng giống như một quả tên lửa đạn đạo, đúng vậy, chính là loại tên lửa đạn đạo dài hơn một mét dày gần nửa mét trong phim truyền hình.
Cùng lúc đó, tiếng nổ to hơn truyền vào qua chỗ thủy tinh bị vỡ, lúc này mọi người mới ngơ ngác phát hiện, người nọ chui ra từ đâu.
Trên nóc thủy tinh bị vỡ, một chiếc trực thăng vũ trang lượn quanh, súng máy hạng nặng có ổ quay ở hai bên trái phải, chấn động lòng người, một giây sau lại chuyển động điên cuồng, sau khi phun lửa đánh nát thủy tinh còn lại mới dừng.
Mọi người trợn tròn mắt, không biết xảy ra chuyện gì, vì sao trực thăng vũ trang đột nhiên xuất hiện? Đây... rốt cuộc là tình huống gì?
Mà hôi thần nhìn lại, người nhảy xuống kia đã vác tên lửa đạn đạo chạy tới gần Sở Vĩnh Du, giọng hùng hồn, chui vào tai mỗi người ở đây.
"Boss, thuộc hạ đến muộn!"
Nói xong, nhìn xung quanh, nói lạnh lùng.
"Không muốn bị tên lửa đạn đạo nổ chết, cút!"
Má ơi!
Nếu bất cứ một ai nói như vậy, chắc bọn họ sẽ cười cho qua, không, hẳn là sẽ cười ngặt nghẽo, nhưng giờ thì sao? Có trực thăng vũ trang làm nên, ai dám đảm bảo đạn đạo được khiêng trên vai kia không phải thật.
Nháy mắt, mấy trăm người ngựa cầm súng, toàn bộ biến thành chim thú chạy tứ phía, trong đó bao gồm những tên cầm đầu, bởi vì không ai muốn chết, nếu loại đạn đạo đương lượng này nổ, đừng nói chỉ banh hội trường Đường Chiến này, dù chạy xa trăm mét, chắc cũng phải bị sóng xung kích đánh chết.
Tường Vi đang ngồi rất cạn lời, mũi nhọn trong mắt bạn bốn phía.
"Láo xược! Cho dù anh là Mã Trạch, một trong bốn bảo vệ bên cạnh Chiến Thần Địa Ngục, một mình vác đạn đạo xuất hiện trong xã hội, tôi cũng muốn đưa anh lên toà án quân sự."
Đang muốn đi qua, đột nhiên nhìn thấy Mã Trạch khẽ gật đầu với anh, sau đó tiện tay ném đạn xuống đất.
Tường Vi điên rồi, vậy mà là đồ giả...
Trợn trắng mắt, điện thoại đột nhiên rung, vừa thấy cuộc gọi tới liên thay đổi sắc mặt, vội kết nối.
"Đúng...Được, giờ tôi ra ngay.'
Chưa cúp máy mà Tường Vi đã chạy ra ngoài.
Cùng lúc đó, Lục Tân bên kia đứng lên, vỗ hai cha con Đồng Tinh Minh đang ngồi xổm trên đất ôm đầu, để lại một câu rồi đi tới một bên khác của võ đài.
"Đạn giả, đừng sợ, giờ tôi đi xử Sở Vĩnh Du, cho tôi ba phút."
Cái gì? Giả? Đông Tử Họa hổn hển.
"Mẹ nó, Sở Vĩnh Du, mày cũng chỉ có thể chơi trò chơi nhà chòi, chờ xem, Lục Tân muốn ra tay rồi, mày chết chắc rồi."
Phía đối diện bị sân võ đài che, Lư Văn Diệu nhìn khán đài không có một bóng người, quả thật hơi chết lặng.
"Cậu... Cậu tên Sở Vĩnh Du đúng không, cậu đã là anh em của Tỉnh Vu Dịch, vậy chúng ta chính là người một nhà, con gái tôi yêu Tỉnh Vu Dịch sâu đậm."
Đây là Lư Văn Diệu đã thống trị thế lực ngâm của tỉnh hương, lần đầu tiên nói lời mềm mỏng sau bao nhiêu năm, lại trực tiếp bị sự vô tri của con gái ông ta đánh vỡ.
"Ba, giết anh ta, mau giết anh ta!"
"cầm miệng!"
Rốt cục, ngay cả Lư Văn Diệu cũng có xúc động tát người đàn bà này một cái chết tươi.
Lúc này, Sở Vĩnh Du nhìn Lư Văn Diệu bằng một con mắt, người sau sợ trực tiếp lùi một bước, tuy rằng không phóng sát khí, nhưng Lư Văn Diệu cũng từng đánh sống đánh chết ra, ông biết, Sở Vĩnh Du đã là quyết tâm phải giết ông rồi.
Phụt!
Đột nhiên, hai lão Văn Võ không biết lúc nào đã lui về hai bên ông, đồng thời đánh về phía cổ Lư Văn Diệu một quyên.
Cùng với máu tươi phun ra điên cuồng, Lư Văn Diệu cực kỳ không cam lòng mà ngã xuống đất, cổ đã bị đè mỏng như giấy.
"Vẫn xin Sở đại sư có thể thả cho hai anh em chúng tôi một con đường sống."
Tiếp theo, hai người đều cúi đầu không dám thẳng người, giết chết Lư Văn Diệu, là lối thoát duy nhất của bọn họ, cũng là con đường có khả năng nhất.
"Ha ha, ngược lại hai người vẫn trung thành đến phút gần cuối, để ông chủ Lư Văn Diệu chết nhẹ nhàng như thế, cút đi."
"Cảm ơn Sở đại sư."
Đến lúc này, chỉ còn lại một mình Lư Oánh hơi chết lặng nhìn hai lão Văn Võ chạy trốn như bay sau khi giết cha cô ta, miệng khẽ nhếch, đã không thể nói thành lời.
"Vu Dịch, cậu muốn tra tấn cô ta không?”
Sở Vĩnh Du mở miệng lần hai, Lư Oánh rốt cục cũng biết sợ, người cha luôn như núi trong suy nghĩ của cô ta đã ngã xuống, cô ta đã mất đi tư bản để rêu rao.
Giờ phút này, cô ta không tới bên người khóc lóc đau lòng người cha Lư Văn Diệu của mình, mà kéo tay Tỉnh Vu Dịch, run giọng nói.
"Vu Dịch, anh... anh biết em yêu anh, trước kia là em sai, từ hôm nay trở đi, chúng ta sống vui vẻ, được chứ? Xin anh."
Nhìn người phụ nữ từng tùy ý sai khiến mình, hiện giờ khép nép như vậy, Tỉnh Vu Dịch trực giác chưa bao giờ thở thông thuận như thế.
Dùng hết sức hất hai tay Lư Oánh ra, quay đầu nói tàn nhẫn.
"Vĩnh Du, tiễn cô ta giúp tôi."
Răng rắc!
Tiếng cổ bị bẻ gãy vang lên, Sở Vĩnh Du ôm Tỉnh Vu Dịch.
"Người anh em, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau, giờ khắc này, tôi từng không dám mơ."
Chính là cái ôm này, làm cho Tỉnh Vu Dịch lương thiện quên di chứng hạ lệnh giết chết người phụ nữ độc ác Lư Oánh trong thời gian ngắn, trong lúc nhất thời nước mắt cũng chảy xuống.
Không ai biết, vài năm nay anh ta qua ngày ra sao, vốn không ai biết, dù người khác thấy anh nhục nhã, cũng chẳng qua chỉ là một phần của tảng băng mà thôi.
"Sở Vĩnh Du! Có thể khiến tao ra tay với mày, mày chết không uổng."
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, cuối cùng Lục Tân cũng tới.
Sở Vĩnh Du vẫn ôm Tỉnh Vu Dịch chẳng để ý, Mã Trạch đứng cách đó không xa lại xoay người, cười nói.
"Lục Tân, đã lâu không gặp.
"Anh!"
Ngay lập tức, Lục Tân đứng tại chỗ, trên mặt đầy vẻ khó tin.
"Anh...Anh là Mã Trạch? Sao anh lại xuất hiện ở đây? Anh là một trong bốn bảo vệ của Chiến Thần Địa Ngục, hơn nữa là bảo vệ chưa bao giờ rời khỏi Chiến Thần Địa Ngục, anh..."
Trước khi Mã Trạch đáp đất sau đó trực tiếp chạy trốn, Lục Tân cũng không thấy rõ là ai, giờ nhìn thấy, bỗng thấy khó tin.
"Ông cũng nói rồi, tôi chưa từng rời Chiến Thần Địa Ngục."
Nhẩm những lời này, kết hợp với đủ loại hành động trước đó, Lục Tân hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt phóng lên người Sở Vĩnh Du, run rẩy mở miệng.
"Chiến Thần Địa Ngục Bắc Vực, là... Là Sở Vĩnh Du!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT