Trần Trọng Thiên thật biết chọn địa điểm, trong phòng ăn cách công ty bất động sản Thiên Nguyên không xa, khoảng chừng bốn con phố, là một nhà hàng với không gian vô cùng lịch sự tao nhã.
Xe dừng ở cổng chỗ đậu xe, vừa xuống xe đã thấy Trần Trọng Thiên đứng chờ ở cổng vội vàng đến chào hỏi.
"Anh Sở, Chủ tịch Đồng!”
Lúc đó có nói qua, vậy nên Sở Vĩnh Du có thể khẽ gật đầu, nhưng Đồng Ý Yên lại nhanh chóng vươn tay ra cười nói.
"Ông cụ Trần, làm phiền ngài."
Nhà họ Trần ở thành phố Ninh cũng là hào môn, Đồng Ý Yên cũng không dám khinh thường, về phần dáng vẻ cuồng ngạo của Sở Vĩnh Du kia, đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
"Chủ tịch Đồng khách khí rồi, mời vào bên trong."
Trần Trọng Thiên bị dọa sợ, Đồng Ý Yên như vậy khiến ông ta hết sức xấu hổ.
Đi vào bên trong, toàn bộ phòng ăn đều không có nhân viên phục vụ, thay vào đó là mấy người mặc âu phục màu đen, tám mươi phần trăm là đã được đặt bao hết, nhưng đối với sự tồn tại của nhà họ Trần hoặc nhà họ Nguyễn mà nói thì không thể bình thường hơn.
Tiến vào bên trong một gian phòng, đẩy cửa, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt chữ điền đứng lên, mặc dù trên mặt mang theo ý cười những ít nhiều vẫn có chút cảm giác miễn cưỡng.
"Chủ tịch Đồng."
Căn bản không cần phải nhận biết hay thế nào, Đồng Ý Yên biết người này chắc chắn là Nguyễn Văn Thiên, trực tiếp không thèm để ý đến, cô ngồi xuống ghế đã được Sở Vĩnh Du kéo ra.
Thật ra cô cũng không biết mình lấy khí phách và dũng cảm ở đâu, dám giằng co với một trong hai đại nhân vật như Nguyễn Văn Thiên ở thành phố Ninh như vậy, giống như từ khi Sở Vĩnh Du trở về, rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi lại trở thành một chuyện đương nhiên một cách kỳ quái, Đồng Ý Yên cũng đã nghĩ đến việc tìm hiểu chân tướng, vì thế còn nói chuyện với Lam Mị, nhưng một lời nói của Lam Mị đã khiến cô từ bỏ ý định.
"Chủ tịch, nếu cô đã cảm thấy bây giờ cái gì cũng đều rất tốt, vậy tại sao phải dùng cách thức truy hỏi đến cùng để phá vỡ loại yên tĩnh này?”
Làm người trung gian, Trần Trọng Thiên đương nhiên phải mở lời.
"Anh Sở...”
"Được rồi, nhiệm vụ của ông đã hoàn thành, có thể im miệng, Nguyễn Văn Thiên, là đàn ông thì đừng lằng nhà lằng nhằng, muốn nói xin lỗi thì hãy thành khẩn một chút, tôi chỉ cho ông năm phút!”
Ngông cuồng! Không phải ngông cuồng bình thường.
Hai tay Nguyễn Văn Thiên để dưới mặt bàn đều vì những lời nói của Sở Vĩnh Du mà dần siết chặt lại, lúc đầu cho rằng Đồng Ý Yên coi như không thấy với lời chào hỏi của ông ta đã đủ ngông cuồng, không ngờ Sở Vĩnh Du này còn cuồng ngạo hơn!
Hít vào một hơi thật sâu, Nguyễn Văn Thiên lấy một tấm thẻ ngân hàng ra.
"Chủ tịch Đồng, xảy ra chuyện như vậy là do đầu óc tôi nhất thời phát sốt, trong tấm thẻ này có ba mươi tỷ, xin cô hãy nhận lấy, tôi thật sự xin lỗi!”
Lúc này, hai tay trắng nõn của Đồng Ý Yên cũng đang không ngừng nắm lại, giống như căng thẳng, lại giống như đang hạ quyết tâm nào đó ở trong lòng, giờ phút này, bàn tay ấm áp to lớn của Sở Vĩnh Du đặt lên, đồng thời, cho Đồng Ý Yên một nụ cười trọn vẹn.
Thấy vậy, Đồng Ý Yên đứng lên, lấy hết dũng khí nói.
"Nguyễn Văn Thiên, chuyện ông đã làm với tôi, mặc dù vẫn chưa xảy ra, nhưng chắc chắn là ác mộng mà không có bất cứ người phụ nữ nào có thể tiếp nhận được, vậy nên, lời xin lỗi thế này của ông, tôi không nhận, còn nữa, hãy lấy số tiền bẩn thỉu này của ông trở về, tôi không thèm!”
Nguyễn Văn Thiên cố gắng kiềm chế bản thân, nhíu mày nói.
"Vậy Chủ tịch Đồng muốn tôi xin lỗi thế nào?"
Sau một khắc, Đồng Ý Yên cất bước đi tới bên cạnh Nguyễn Văn Thiên, bỗng nhiên tay phải hướng về gương mặt Nguyễn Văn Thiên.
Mặc dù đột ngột, nhưng thật ra Nguyễn Văn Thiên đã đoán được một chút, ông ta hoàn toàn có đủ thời gian chặn lại, nhưng nghĩ đến những lời uy hiếp của mẹ ông ta, đó là chỉ cần không muốn tính mạng của con thì phải nhận lấy cho ta, đành từ bỏ.
Bốp!
Một cái tát vang lên, Đồng Ý Yên trở tay mang theo thêm một cái tát nữa.
Hai cái tát qua đi, có thể thấy rõ ràng năm dấu ngón tay trên mặt Nguyễn Văn Thiên, đủ để thấy hai cái tát này của Đồng Ý Yên là dùng toàn lực tuyệt đối.
"Được rồi, mối hận thù của chúng ta, xóa bỏ!”
Nói xong, Đồng Ý Yên cầm túi xách đi ra ngoài, Sở Vĩnh Du cũng đứng dậy, để lại một câu nói và rời đi.
"Nguyễn Văn Thiên, có lẽ ông nên cám ơn hai cái tát này của vợ tôi, nếu không thì chuyện ông để hai người anh em Lý Quốc làm, ở trong lòng Sở Vĩnh Du tôi, chắc chắn sẽ phán tử hình, trở về thắp nhang cầu nguyện nhiều hơn một chút đi!”
Một lúc lâu sau, Nguyễn Văn Thiên vẫn ngồi trên ghế không nói lời nào, Trần Trọng Thiên thở dài.
"Văn Thiên, mẹ cháu làm thế nào vượt qua tất cả, ta là người biết rất rõ, lần này, cách làm của mẹ cháu không sai, hãy nghe lời khuyên của chú!”
"Thà chọc thần quỷ quái, không chọc vào Sở Vĩnh Du."
Mãi cho đến khi Trần Trọng Thiên rời đi một lúc lâu, Nguyễn Văn Thiên đột nhiên đập vỡ bộ đồ ăn trên bàn, sau đó sửa sang lại âu phục trên người một chút, cảm nhận được cơn đau rát vẫn còn sót lại trên má, chậm rãi lẩm bẩm.
"Mẹ, ngài như vậy là không đúng, con sẽ chứng minh cho mẹ biết, Sở Vĩnh Du cậu ta không hề thần bí như những gì mẹ điều tra, tuyệt đối không!”
Một bên khác, ra phòng ăn Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên mỗi người đi một ngả, anh ngồi lên chiếc Bentley mà Báo Đốm lái, Trần Hạo Hiên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vừa rồi nhìn thấy ông nội của anh ta ra khỏi phòng ăn, bây giờ vẻ mặt vẫn còn đang mông lung.
"Anh Sở, anh đi xem biểu diễn một chút là được rồi, chủ yếu là chúng ta lo Phàm Trần, đại đệ tử của Văn Đào Tử sẽ đến báo thù cho Hàn Tử An!”
Báo Đốm nói, Trần Hạo Hiên ở bên cạnh cũng lấy lại tinh thần, cười nói.
"Lần này Báo Đốm bỏ hết cả tiền vốn, mời một vị tứ phẩm võ giả cao thủ đánh Đường Chiến, theo như trước đây, gần như có thể giành được vị trí thứ ba, như vậy sau này dâng lễ vật cho Lư Văn Diệu ở tỉnh lỵ, số lượng cũng sẽ ít đi rất nhiều!”
Sở Vĩnh Du nhìn những người không ngừng xẹt qua bên ngoài cửa sổ, thuận miệng tán dương một câu.
"Có thể dùng tiền để mời võ giả tứ phẩm đến, số cậu cũng may!”
Lời nói này là thật, tam phẩm và tứ phẩm là một đường ranh giới, võ giả tứ phẩm có độ nội kình hùng hậu, cao thâm hơn rất nhiều so với võ giả tam phẩm, loại người này, đã không thể nào lấy tiền làm chuẩn, vì bọn họ thật sự không thiếu tiền, nếu muốn, có thể có rất nhiều thứ để kiếm tiền, tuyệt đối không tới làm tay chân cho người khác.
"Anh Sở, cũng là một người bạn cũ của em tốn một cái nhân tình, nếu không võ giả tứ phẩm này, em cũng thực sự không mời được!”
Nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên Sở Vĩnh Du hỏi.
"Nói một chút về Lư Văn Diệu này đi, nếu như tôi làm thịt ông ta, sẽ gây ra chận động gì lớn không? Dù sao con người tôi cũng không thích phiền phức!”
Trong nháy mắt, chiếc xe vừa đi vừa về quẹo vài lần mới khôi phục trạng thái bình thường, bởi vì câu nói đó của Sở Vĩnh Du đã khiến Báo Đốm bị hù dọa không hề nhẹ.
Lư Văn Diệu là ai? Người thống trị tuyệt đối thế giới ngầm của toàn bộ Tỉnh Hương, hơn nữa nhà họ Lư cũng là hào môn của tỉnh, người như vậy nói giết là có thể giết sao?
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong lòng Báo Đốm điên cuồng sắp xếp lại từ ngữ rồi lên tiếng.
"Anh Sở, tuyệt đối không thể, không nói đến việc sau đó có bị ảnh hưởng gì không, bên cạnh Lư Văn Diệu luôn luôn có hai cao thủ võ giả lục phẩm, toàn bộ Tỉnh Hương, người muốn giết ông ta rất nhiều, nhưng chưa từng có người nào thành công.”
Sở Vĩnh Du cười.
"Lục phẩm, cũng xứng gọi là cao thủ? Lư Văn Diệu nhận một người đến ở rể, cậu biết tên là gì không?”
Nghe vậy, Báo Đốm gật gật đầu.
"Em biết, hình như tên là Tỉnh Vu Dịch, tên nhóc đó cũng thật xui xẻo, trình độ súc sinh của Lư Oánh, con gái Lư Văn Diệu, so với ba của cô ta thì chỉ có hơn chứ không kém!”
Trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, Sở Vĩnh Du chậm rãi dựa lưng.
"Vậy thì không sai, Lư Văn Diệu có thể sống hay không, còn tùy thuộc vào người anh em của tôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT