Đường Đức cau mày nhìn Trần Xuân Độ, rất rõ ràng ông ta cũng muốn một lời giải thích.

Khuôn mặt xinh xắn của Lê Kim Huyên lạnh lùng, Lê Hồng muốn Lê Thần Vũ giải thích với họ, nhưng Lê Thần Vũ có đồng ý không?

Trong sảnh tiệc có một sự im lặng chết chóc… Trong không khí, một bầu không khí vô cùng lạnh lẽo và áp lực, khiến người ta không thở nổi.

Trần Xuân Độ liếc nhìn mấy chuyên gia Trung Y sau lưng Lê Thần Vũ, bĩu môi: “Anh đang… nghi ngờ về phương thuốc à?”

Đường Đức không trả lời, mặc dù Trần Xuân Độ chữa khỏi bệnh cho ông ta, nhưng so với những chuyên gia Trung Y, ông ta không rõ thân phận của Trần Xuân Độ, nhìn anh không giống một bác sĩ.

Vẻ mặt Đường Đức bình tĩnh, Trần Xuân Độ từ từ đứng dậy, đột nhiên nở nụ cười.

“Anh Trần, buồn cười lắm à?” Lê Thần Vũ cười nói.

“Thần Vũ, nói nhảm với cậu ta làm gì? Cậu ta là tên bịp bợm giang hồ, giả danh lừa đảo, không biết đã dùng cách gì để lừa gạt ông Đường, bây giờ không còn gì để nói nữa rồi.” Cô cả hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên: “Cô cũng thế, hai người họ cùng phe.”

Cô hai gật đầu: “Cậu ta chột dạ rồi, dùng phương thuốc bình thường lừa ông Đường, đúng là chán sống.”

“Một lũ ngu ngốc!” Bỗng nhiên, Trần Xuân Độ thốt lên, giọng anh không lớn, nhưng vang vọng khắp sảnh tiệc!

Vẻ mặt Lê Thần Vũ ngưng trọng, Trần Xuân Độ nhấp một ngụm rượu, cười khinh thường: “Trò lừa bịp vặt này mà đã khiến các người phải xoay vòng vòng rồi sao?”

Mặt Lê Thần Vũ lạnh lùng, bước ra ngoài, nghiêm giọng quát: “Có gì mau nói, giả thần giả quỷ, không phải anh chột dạ rồi đấy chứ?”

“Tôi chột dạ?” Trần Xuân Độ liếc mắt nhìn Lê Thần Vũ, hai mắt khép hờ, một tia sáng lạnh lẽo đáng sợ bắn ra! Đó là một ánh nhìn khiến người khác chấn động, sợ hãi! Khát máu đáng sợ, giống như ánh mắt của con dã thú!

Trần Xuân Độ bước ra ngoài, một luồng khí tức đáng sợ ngút trời tản ra khắp người anh!

Nhiệt dộ toàn bộ sảnh tiệc tư nhân giảm mạnh, Trần Xuân Độ hờ hững nhìn lướt qua Lê Thần Vũ và mấy chuyên gia Trung Y, ánh mắt sắc bén như gươm!

Lê Thần Vũ đứng đó, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ, càng ngày càng lạnh! Phản ứng đột ngột của Trần Xuân Độ khiến anh ta cảm thấy hơi bất ngờ, không theo lẽ thường chút nào!

Cô cả và cô hai cùng run lên, bọn họ cảm nhận được tia sát ý từ trong mắt Trần Xuân Độ, cực kỳ rõ ràng!

Trần Xuân Độ lấy điện thoại ra gọi, sau đó nói ngắn gọn vài câu rồi chậm rặt đặt xuống, nhìn thẳng vào Lê Thần Vũ: “Năm phút nữa, gặp mặt sẽ biết.”

“Được.” Lê Thần Vũ là người kiêu ngạo, sao có thể chịu đựng được sự khiêu khích của Trần Xuân Độ, anh ta đồng ý không chút do dự.

Thời gian từng phút trôi qua, Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, mặc dù vẻ mặt cô bình tĩnh nhưng trong đôi mắt đẹp không giấu được sự hoảng sợ và lo lắng.

Cô không biết Trần Xuân Độ muốn làm gì, nhưng cô cực kỳ lo lắng cho anh, vì bây giờ anh đang đối đầu với Lê Thần Vũ!

Lê Thần Vũ là ai? Cậu hai của nhà họ Lê ở Yến Kinh, trước giờ tâm tư anh ta luôn kín đáo, không bao giờ làm điều gì không chắc chắn.

Trong chuyện này, Lê Thần Vũ đã nắm chắc thế thượng phong, Trần Xuân Độ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không nói rõ được.

Lê Thần Vũ… không lúc nào không muốn diệt trừ Trần Xuân Độ!

Sợ rằng chính Lê Kim Huyên cũng không phát hiện, bản thân cô bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của Trần Xuân Độ từ lúc nào không biết.

Sau vài phút giằng co, cuối cùng cô cả của Lê Thần Vũ cũng mất kiên nhẫn, tức giận nói: “Ông Đường, ông còn chờ gì nữa? Rõ ràng tên này đang kéo dài thời gian, nhét cậu ta vào bao tải rồi ném xuống sông cho ba ba ăn đi.”

“Ồn ào.” Trần Xuân Độ lạnh lùng liếc nhìn cô cả rồi lạnh giọng quát.

“Cậu không phải người được gọi là Hoa Đà ở thành phố T sao?” Đột nhiên, một người già đứng ra, lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ: “Tôi đã gặp hầu hết các chuyên gia và bác sĩ hạng nhất trong lĩnh vực Trung Y ở thành phố T, nhưng sao tôi chưa thấy cậu bao giờ?”

“Nghe nói ngay cả tư cách hành nghề cậu còn không có mà cũng dám tự xưng là Hoa Đà thành phố T, ai cho cậu dũng khí đó?”

Ông già cười khẩy: “Cầm một phương thuốc bình thường lừa tôi, một tên lang băm cũng dám rêu rao trước mặt tôi?!”

“Cậu đúng là đồ cặn bã của giới y học chúng tôi!” Ông lão nghiêm khắc quở trách, khiến ánh mắt Đường Đức thoáng thay đổi.

“Ai là cặn bã, trong lòng người đó không tự biết sao?”

Đúng lúc này, một giọng nói tức giận từ cổng mạ vàng vang lên, khiến ông lão ngẩn ra.

Ông lão quay đầu, nhìn thấy một người già từ ngoài đi vào, vẻ mặt lạnh như sương băng.

“Ông là cái thá gì, ông biết tôi là ai không?” Ông lão kiêu ngạo ngẩng đầu, hỏi một cách trịch thượng.

“Tôi quan tâm ông là ai làm gì, ai bảo ông bắt nạt bạn tôi?” Ông già nhìn mấy bác sĩ chuyên gia đang đứng đó: “Tôi nghe nói có mấy vị chuyên gia của giới Trung Y thành phố T tới đây, nên tới góp vui một chút.”

“Còn về việc tôi là ai?” Ông già nhìn đám đông rồi cười lạnh lùng: “Tôi là chủ tịch Hiệp hội Y khoa thành phố T!”

Bầu không khí trở nên im ắng!!

Khi ông già nói lời này, xung quanh im ắng, nghe thấy cả tiếng kim rơi!

Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm ông già, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc!

Sau khi biết thân phận của ông, cả sảnh tiệc đều bị chấn động!

Sắc mặt Lê Thần Vũ đột nhiên thay đổi, hai mắt chợt co rút, lộ vẻ khó tin!

Mà những chuyên gia kia thay đổi sắc mặt rõ rệt, nhìn chằm chằm ông già, ngạc nhiên thốt lên: “Không thể nào! Ông là chủ tịch Hiệp hội Y khoa? Sao ông có thể xuất hiện ở đây?”

“Dựa vào đâu mà ông nói mình là chủ tịch Hiệp hội Y khoa? Ông lấy gì để chứng mình?” Lê Thần Vũ bóp chặt ly rượu, cuối cùng cũng hơi bất an.

Ông già liếc nhìn Lê Thần Vũ một cách kỳ lạ: “Cậu bị ngu à? Không biết lên mạng tra sao?”

“Ông…” Sắc mặt Lê Thần Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhìn thẳng vào ông già, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia lạnh lẽo!

Ông không biết thân phận của Lê Thần Vũ, đương nhiên cũng chẳng thèm để chàng thanh niên tuấn tú này vào mắt!

Mà Lê Thần Vũ dường như đã bị sỉ nhục… Sau khi đến thành phố T, anh ta liên tiếp bị người chế nhạo, đó là sự tra tấn đối với sự kiêu ngạo bên trong của anh ta!

Anh ta đường đường là cậu hai nhà họ Lê của Yến Kinh, nhưng đến đây lại bị những người không biết trời cao đất dày, một tên con rể ở rể nhà họ Lê nho nhỏ không để vào mắt… Bây giờ ngay cả một tên Chủ Tịch vớ vấn cũng dám chế nhạo anh ta!

Người Lê Kim Huyên run lên, cô nhìn Trần Xuân Độ, khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ phức tạp. Bây giờ cô mới hiểu tại sao Trần Xuân Độ lại bình tĩnh và thoải mái như vậy, chủ tịch Hiệp hội Y khoa này chính là ông già đánh Thái cực quyền mà anh nói trước đây!

Ông già nhìn Đường Đức, cười nói: “Ông Đường, gần đây ông hồi phục thế nào?”

Đường Đức gật đầu: “Hồi phục rất tốt, chỉ là cậu Lê nghi ngờ tính xác thực của phương thuốc này, nói rằng các chuyên gia đã giám định phương thuốc này là giả, không thể chữa khỏi bệnh cho tôi.”

“Đúng, phương thuốc này rõ ràng là gì, dược liệu trong đó đều là loại thông thường nhất, sao có thể trị được bệnh nan y của ông Đường?” Ông lão kia run lên, sắc mặt tái nhợt. Chuyện đã đến bước này, không bằng cứ cố cãi, chỉ là ông ta không ngờ buổi tiệc tư nhân hôm nay lại khiến chủ tịch Hiệp hội Y khoa thành phố T đến thăm!

“Đồ khốn! Một lũ lang băm!” Ông già đột nhiên nổi giận, cười mỉa mai: “Các người biết gì về y thuật hả?”

“Trung y của nước C rộng rãi thâm sâu, thậm chí còn chi tiết hơn cả Tây y, tất cả các loại thuốc Trung y đều không thể tách khỏi những loại dược liệu bình thường này…” Ông già chắp tay, cười lạnh trào phúng: “Chỉ dựa vào vài dược liệu mà kết luận là thuốc giả… Các người cũng xứng danh chuyên gia sao?”

Mấy ông chuyên gia đó run lên, mà vẻ mặt Lê Thần Vũ càng thêm u ám.

“Ông Đường.” Ông già quay người, đưa phương thuốc cho Đường Đức: “Chi bằng tôi nói thật luôn nhé, phương thuốc này trước khi được cậu Trần cải thiện, đúng là một phương thuốc bình thường. Tôi cũng không hiểu vì sao ba tôi lại nói có thể chữa được bệnh nan y, nhưng sau khi cậu Trần nói với tôi cho thêm loại thuốc phụ cực kỳ quan trọng vào, các dược liệu bổ sung cho nhau, phát huy tác dụng chữa bệnh mạnh mẽ.”

Ông già nhìn Trần Xuân Độ, nhẹ giọng nói: “Tầm quan trọng của loại thuốc phụ trợ này vượt xa thuốc chính. Phương thuốc mà cả đời này tôi chưa từng tìm ra, cuối cùng không ngờ lại được người anh em này cải thiện.” Ông già nhìn mấy ông chuyên gia bằng ánh mắt khinh miệt: “Những dược liệu trong này quả thực thường dùng để điều hoà dạ dày, nhưng không có nghĩa đây là thuốc chữa bệnh đường tiêu hoá… Cũng như cứ dược liệu có thành phần làm dịu, an thần thì đều là thuốc an thần à?”

“Đến những kiến thức thông thường này cũng không biết, các ông là chuyên gia… hay là chuyên phá?”

“Đủ rồi.” Đột nhiên Lê Thần Vũ cất lời cắt ngang lời ông già, anh ta lạnh lùng nói: “Là sơ suất nhất thời của tôi, tôi đã thuê một vài lang băm tới chẩn đoán. Xin lỗi ông Đường, tôi đã làm phiền ông.”

“Tôi không quấy rầy ông nữa, tôi đi trước.” Lê Thần Vũ nói xong thì xoay người, đi về phía cánh cổng mạ vàng, không hề dừng bước.

Đường Đức ngồi trên ghế, vẻ mặt thâm thuý, từ đầu đến cuối ông ta không nói một lời.

“Đi.” Lê Thần Vũ nói, cô cả và cô hai hung hăng trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, sau đó vội vàng đuổi theo.

“Đợi đã.” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Lê Thần Vũ dừng bước, xoay người lại, Trần Xuân Độ dựa lưng vào ghế, lạnh nhạt nói: “Đúng là cậu Lê, sau khi phá rối xong còn định rút lui… Chậc chậc, được lắm…”

Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm vào anh: “Nhĩ Đông Trần… anh, anh có ý gì?”

“Không có ý gì, chỉ là hôm nay anh đã làm chướng khí buổi tiệc riêng của ông Đường, anh muốn đi luôn đấy à?” Trần Xuân Độ nở nụ cười nhẹ.

“Hôm khác tôi sẽ đích thân mời mọi người.” Ánh mắt Lê Thần Vũ lạnh lùng, thâm trầm.

“Không đủ.” Trần Xuân Độ từ chối.

“Ngày mai tôi sẽ đền bù bằng một món đại lễ.”

“Không đủ.” Trần Xuân Độ từ chối không chút do dự.

Hai mắt Lê Thần Vũ lạnh lẽo, nắm chặt hai tay, nếu không phải hôm nay có Đường Đức ở đây, anh ta sợ mình sẽ làm liên luỵ đến cả nhà họ Lê thì bây giờ anh ta đã xử lý Trần Xuân Độ.

Tên này huyênh hoang cái gì!

“Anh muốn gì, tôi đều sẽ cho, được chưa?” Lê Thần Vũ nhìn thẳng vào Trần Xuân Độ, trong mắt hiện lên một tia tức giận.

Trần Xuân Độ chỉ vào cô cả, cô hai: “Quỳ xuống, xin lỗi.”

Sắc mặt cô cả, cô hai lập tức thay đổi, hai bà gào lên: “Từ bao giờ nhà họ Lê lại có con rể như cậu, dám ăn nói với người lớn như thế!”

“Cậu chờ đó! Lê Kim Huyên, nhìn người chồng tốt của cô đi, đuôi cậu ta dựng ngược lên trời rồi kia, dám quơ tay múa chân với tôi!” Cô hai cực kỳ xấu hổ, sắc mặt lúc này càng thêm khó coi!

“Xin lỗi ngay, tôi không muốn phải nói ba lần cùng một câu nói.” Trần Xuân Độ nghiêm giọng nói, ánh mắt đột nhiên thay đổi, một tia sắc bén phóng ra!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play