Lúc này đám học sinh nữ đã ngây ra tại chỗ, dường như giờ đây thần tượng trong lòng các cô đã phát sinh biến hóa... nhân vật như tóc vàng đã biến thành một người hèn kém không thể chịu đựng được... Mà người đàn ông mặt mũi tựa như lưu manh này... lại đột nhiên trở nên tràn ngập mị lực khiến cho trái tim các cô gái nhảy lên thình thịch!

Hoa Nhã Nhụy rút vào trong lòng Trần Xuân Độ, gương mặt xinh đẹp ngơ ngác, sững sờ nhìn một màn này.

Trần Xuân Độ ôm chặt cô ta, toàn bộ quá trình không hề buông tay, cứ như thể chỉ có như vậy mới có thể cho cô ta cảm giác an toàn.

Trần Xuân Độ ôm Hoa Nhã Nhụy chậm rãi đi tới trước mặt tóc vàng, bình thản nhìn cậu ta, trong con ngươi không có chút gợn sóng nào, một mảnh trong veo.

Tóc vàng phun ra một búng máu tươi, hai mắt tràn ngập tơ máu, hết sức dữ tợn, giọng nói cậu ta run rẩy uy hiếp: "Mày... tao nhất định sẽ giết mày! Chính tay tao sẽ giết mày!"



Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn cậu ta: "Thằng nhóc chưa dứt sữa suốt ngày đòi đánh đòi giết, thật sự cảm thấy thương xót thay cho cha mẹ của cậu... Thôi được rồi, hôm nay tôi sẽ thay cha mẹ cậu dạy dỗ cậu một chút."

Trần Xuân Độ nhàn nhạt nói, trong con ngươi chợt phóng ra một đạo hàn mang lành lạnh!

Thời điểm tóc vàng nhìn thấy ánh mắt giá lạnh kinh khủng của anh, cả người đều run lên bần bật! Giờ khắc này, đột nhiên cậu ta cảm nhận được tử vong, nội tâm xuất hiện cảm giác nguy cơ vô tận! Lúc này, người đàn ông đứng trước mặt cậu ta giống như một tôn mãnh thú hung lệ!

Cuối cùng tóc vàng cũng run rẩy! Cuối cùng cậu ta cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi!

Trần Xuân Độ chậm rãi bước tới một bước, dường như không khí đã lạnh đến thấu xương!

"Mày... mày đừng tới đây..." Cả người tóc vàng run lẩy bẩy, trong ánh mắt mang theo sự khiếp sợ tột độ: "Mày không được đụng vào tao... tao là..." Tóc vàng còn chưa nói xong, Trần Xuân Độ đã giẫm mạnh một cước xuống cánh tay của cậu ta!

"Răng rắc!" Tiếng xương gãy giòn giã vang lên, cánh tay tóc vàng trực tiếp rạn nứt...

"Áaa..." Tóc vàng hét lên thảm thiết, sắc mặt dữ tợn...

Một cước này Trần Xuân Độ đã lưu tình, anh chỉ đạp gãy khớp xương cánh tay của tóc vàng. Như vậy thì còn có thể đi cơ hội khỏi hẳn...

"Mày dám đối xử với tao như vậy... mày có biết tao là ai không?" Sắc sự phẫn nộ và run sợ cực độ! Cậu ta không ngờ... đối phương vậy mà lại dám ra tay ác như thế! Cậu ta tung hoành ngang dọc con đường này nhiều năm, đã rất lâu rồi không có người nào dám cả gan đối xử với cậu ta như thế! Nhiều năm như vậy, cậu ta dựa vào thế lực của dòng họ để làm xằng làm bậy, chưa bao giờ có người nào dám làm nhục Trần Xuân Độ lạnh nhạt nhìn cậu ta.

Sắc mặt tóc vàng dữ tợn không gì sánh được, con ngươi như muốn nuốt sống Trần Xuân Độ!

"Tao là người của nhà họ Vương ở Yên Kinh! Mày dám đụng vào tao? Nhà họ Vương và mày không chết không thôi!" Vương Ngộ Năng lớn tiếng hét lên! Giọng nói kia mang theo khí thế đáng sợ! Ngay cả bầu không khí cũng hoàn toàn trở nên đè nén! Giờ này đầu cậu ta cũng đều dựng lên, đó là một loại khí thế ngạo nghễ tận trời! Cậu ta, đến từ nhà họ Vương!

Cả đám người lặng ngắt như tờ, không khí hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng đều có thể nghe thấy!

Nhà họ Vương… ở Yên Kinh? Tất cả mọi người trở nên ngây dại! Tên tóc vàng này vậy mà lại đến từ nhà họ Vương ở Yên Kinh? Cậu ta là người đắc tội với người nhà họ Vương!

Cuối cùng, đám người vây xem cũng hiểu rõ... Vì sao tên tóc vàng lại dám làm xằng làm bậy ở trên địa bàn này mà không có người nào dám động tới? Vì sao tóc vàng lại trắng trợn đâm người khác mà không hề e ngại? Vì sao tóc vàng bị cảnh sát bắt giữ nhưng vẫn có thể bình yên vô sự mà được thả ra ngoài? Hết thảy những họ Vương!



"Hửm? Nhà họ Vương?" Trần Xuân Độ đột nhiên nở nụ cười, anh nhìn Vương Ngộ Năng, cười đến mức mang đầy ẩn ý: "Cậu là người của nhà họ Vương?"

Sắc mặt Vương Ngộ Năng hiện vẻ ngạo nghễ trước nay chưa từng có, cậu ta đến từ nhà họ Vương ở Yên Kinh! Cậu ta là người nhà họ Vương! Cho nên ở Yên Kinh này, không có mấy người dám động vào cậu ta!

"Sợ sao? Mày vốn không biết người mày đắc tội là ai, mày tuyệt đối sẽ hối hận!" Vương Ngộ Năng cười ha hả như điên, ngoài miệng đầy máu nhưng cậu ta vẫn điên cuồng cười ra tiếng, trong người cậu ta chảy xuôi dòng máu của nhà họ Vương. Trên mảnh đất này, cậu ta hoành hành không hề cố kỵ!

Trần Xuân Độ chậm rãi châm một điếu thuốc, tựa như có điều suy nghĩ: "Thật không? So với Lê Thần Vũ thì thế nào?"

Nghe tới cái tên của Lê Thần Vũ, thân thể Vương Ngộ Năng khẽ run lên, trong con ngươi lóe lên một vệt tôn kính. Cậu ta lau khóe miệng dính đầy máu, dữ tợn cười gằn nói: "Nhà họ Vương ở Yên Kinh là một tồn tại mà mày vốn không thể nào trêu chọc. Bây giờ mày thả tao ra, tao còn có thể để cho mày chết toàn thây... Bằng không, rất nhanh nhà họ Vương sẽ cho bọn mày biết cái gì gọi là uyên ương bỏ mạng!"

Vương Ngộ Năng cười lên như điên, cuồng ngạo mà cười lớn. Bởi vì cậu ta biết... người đàn ông ở trước mắt này tuyệt đối không dám động vào cậu ta. Bởi vì cậu ta là người nhà họ Vương.

Trần Xuân Độ chậm rãi nhả ra một vòng khói, không nói hai lời, anh lại đạp xuống một cước!

"Răng rắc!" Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, cánh tay bên kia của Vương Ngộ Năng cũng bị đạp gãy!

"Áaa..." Bởi vì đau nhức mà sắc mặt của Vương Ngộ Năng trở nên dữ tợn, hai mắt đỏ bừng trừng lớn! Cậu ta nằm mơ cũng không ngờ tới! Người đàn ông này lại thực sự dám động vào cậu ta? Tại sao anh ta lại dám động vào cậu ta?

Toàn bộ đám người vây xem triệt để trợn tròn mắt! Cha mẹ ơi! Sau khi nghe thân phận của Vương Ngộ Năng… người đàn ông này... không chỉ không lùi bước mà ngược lại còn giẫm thêm một cước? Chẳng... chẳng lẽ anh không e ngại nhà họ Vương? Hơn nữa, một cước này của anh còn giống như có cừu oán với nhà họ Vương vậy!

"mẹ mày! Tao thề! Nhà họ Vương tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!" Vương Ngộ Năng dữ tợn rống giận, bởi vì đau nhức mà cả người run rẩy: "Hôm nay mày chọc vào Vương Ngộ Năng tao... mày sẽ bị thiên đao vạn quả! Vĩnh viễn không được siêu thoát!"

Trần Xuân Độ thản nhiên nhìn cậu ta: "Không phải chỉ là một nhà họ Vương thôi sao? Bố mày ngày cả tay của Lê Thần Vũ cũng dám phế, còn sợ một nhà họ Vương chắc..." Nói xong, anh lại giẫm mạnh một cước!

"Răng rắc!" Chân trái của Vương Ngộ Năng giòn giã vang lên, trực tiếp gãy xương!

Cả người Vương Ngộ Năng nằm trên mặt đất run rẩy kịch liệt, đau đớn đến mức chỉ biết quằn quại giãy dụa!

Không khí hoàn toàn tĩnh mịch! Toàn bộ đám người lập tức kinh hãi!

Một ông cụ vây xem dùng sức lau mồ hôi lạnh trên trán, giọng nói cũng run run: "Tôi không nghe lầm đó chứ, cánh tay của Lê Thần Vũ... là do anh ta phế sao? Chuyện này sao có thể!"

"Không nghe lầm đâu... tôi cũng nghe được..." Một ông cụ vây xem khác cũng phát run, mang theo vẻ chấn động không dám tin tưởng: "Không nghĩ tới... không nghĩ tới mới chỉ qua mấy thập niên... thế hệ hậu bối vậy mà lại can đảm như thế... ngay cả người nhà họ Vương cũng dám động..."

Đám học sinh trung học vây xem sững sờ đến mức hóa đá, bọn họ ngơ ngác trừng mắt nhìn cảnh tượng này... cảnh tượng quá mức hung tàn máu tanh...

Ngày thường Vương Ngộ Năng làm xằng làm bậy, hôm nay nhưng lại làm xằng làm bậy nên mới ngã xuống ở trong tay Trần Xuân Độ, đây không thể không nói là nhân quả báo ứng...

Trong lúc mọi người chấn động không ngừng, đột nhiên một gã thầy giáo đeo kính gọng vàng vội vàng vọt tới: "Anh làm gì vậy? Sao anh dám đánh Vương Ngộ Năng? Anh làm vậy là tùy tiện khi dễ trẻ vị thành niên!" Thầy giáo đeo mắt kính tức giận nói, giọng điệu mang theo vẻ nghiêm khắc của một giáo viên.

Trần Xuân Độ nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta: "Anh là ai?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play