Chàng Rể Phế Vật

Chương 507: Quăng tên vô dụng kia đi!


2 năm

trướctiếp

“Xoảng!”

Ly thủy tinh đột nhiên vỡ toang, vô số mảnh thủy tinh giống như đạn mang theo một sức lực kinh khủng, nổ tung ra xung quanh! Một loạt âm thanh vù vù vang lên khiến da đầu nhóm người Lê Phong tê rần, trong lòng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh!

Đặc biệt là Lê Phong và dì cả, có hai mảnh thủy tinh gần như sượt qua da đầu hai người họ, chỉ cần hai mảnh thủy tinh kia thấp hơn một cm thì có thể cạo sạch tóc của Lê Phong và Lê Hiền Thục!

Vẻ mặt Tô Loan Loan đầy ngưng trọng, cô ta không ngờ ly thủy tinh bị Trần Xuân Độ bóp vỡ trước đó lại có thể bộc phát ra một uy lực kinh người như vậy, bản lĩnh này hoàn toàn khiến mọi người không ngờ tới, thậm chí không thể phòng ngự kịp!

Nếu vừa rồi Trần Xuân Độ muốn Lê Thần Vũ và Lý Hồng chết, e rằng sẽ không tốn công sức!

“Rầm rầm rầm…”

Những mảnh thủy tinh phát nổ nhanh chóng đâm thẳng vào tường, sàn nhà và những nơi khác, khiến cho sự ầm ĩ trên toàn bộ bàn ăn đột ngột dừng lại, da đầu Lê Phong tê dại, thân thể run lên, hoàn toàn bị bản lĩnh vừa lộ ra của Trần Xuân Độ làm cho kinh ngạc.

Lê Phong là một tên công tử bột, anh ta dành thời gian ở hộp đêm và hiếm khi kết bạn với những người có năng lực và dị thường. Đương nhiên, anh ta không thể nghĩ đến một tên quê mùa như Trần Xuân Độ, không thể lọt nổi vào mắt anh ta lại suýt chút nữa đã giết chết anh ta!

Lê Phong thở gấp, mà dì cả kia, sau khi trải qua một trận kinh sợ, liếc mắt nhìn Lê Hồng, thấy Lê Hồng không có phản ứng gì, cuối cùng không nhịn được trừng mắt nhìn Lê Kim Huyên, hét lên: "Lê Kim Huyên, mày là đồ khốn nạn, mày xem con chó của mày vừa làm chuyện tốt gì kìa, cậu ta rõ ràng là muốn giết người!"

"Thần Vũ, mau gọi toàn bộ vệ sĩ vào đây, cái thứ ở rể rác rưởi này suýt nữa đã lấy mạng chúng ta rồi!"

Dì cả nhanh chóng đứng lên, một lúc sau, thím và cô của Lê Thần Vũ sau khi phản ứng trở lại thì bắt đầu khiển trách Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ.

Lê Kim Huyên ngồi nguyên tại chỗ, lông mày cau lại, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, hiện tại có chút lúng túng không biết nên giải quyết như thế nào.

Lê Thần Vũ vẫn luôn ngồi ở vị trí cũ, không nói gì, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời dì cả nói.

“Khốn kiếp, dám ra tay ở nhà họ Lê, mày thật sự chán sống rồi, ông đây phải xử con tiện nhân nhà mày!” Lê Phong đột nhiên chỉ vào Lê Kim Huyên và lạnh lùng nói.

"Không biết vô liêm sỉ, tôi không ngờ lại có người dám ra tay ở nhà họ Lê!"

"Đúng vậy, vườn sau của nhà ta gần như bị thiêu rụi, gia chủ, ông phân xử giúp chúng tôi đi!"

"Người đâu, bắt con tiện nhân và tên ở rể vô dụng kia cho tôi, chúng nó làm hỏng thanh danh của nhà họ Lê tôi. Lột sạch quần áo của con tiện nhân kia rồi treo trước cửa biệt thự họ Lê cho tôi!"

Đúng lúc này, dì cả của Lê Thần Vũ là Lê Hiền Thục đột nhiên hét lớn, nhìn chằm chằm vào Lê Kim Huyên, ánh mắt đầy giễu cợt và lạnh lùng!

Đám thuộc hạ của nhà họ Lê lao nhanh về phía Lê Kim Huyên!

Lê Kim Huyên cau mày, Lê Thần Vũ và Lê Hồng ở bên cạnh đang im lặng, đây có lẽ là mưu kế của Lê Thần Vũ!

Lột sạch quần áo của cô, trần truồng trước mặt mọi người quả thực là hình phạt tàn khốc và sỉ nhục nhất, còn tàn nhẫn hơn so với hành hình!

Lê Hiền Thục có lẽ muốn báo thù ở thành phố T! Tiêu diệt tận gốc Lê Kim Huyên!

Lê Kim Huyên cắn chặt răng, nhìn chằm chằm bác cả, bà ta cười lạnh, ra lệnh một tiếng: "Ra tay đi!"

Thuộc hạ nhà họ Lê vừa lao về phía Lê Kim Huyên, đột nhiên, một bóng người đứng trước mặt cô, mà hai tên thuộc hạ nhà họ Lê xông tới hai bên người của Lê Kim Huyên!

“Rầm rầm!”

Đột nhiên, bóng người kia lao ra nhanh như chớp, đá văng mấy tên thuộc hạ họ Lê bay lên không trung, giống như hai quả đạn thần công bay ngược, đâm thẳng vào bức tường chạm trổ tinh xảo xung quanh, xuất hiện hai vết lõm hình người!

Khi Lê Kim Huyên nhìn rõ người đang che trước mặt, đôi mắt xinh đẹp của cô mở to, người này không phải ai khác, chính là Trần Xuân Độ!

"Điếc không sợ súng! Bắt tên vô dụng kia cho tôi trước!" Lê Hiền Thục hừ lạnh một tiếng, sắc bén ra lệnh.

“Vâng!”

Mấy tên thuộc hạ họ Lê lao về phía Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ liếc nhìn xung quanh, trong miệng vẫn đang nhai miếng thịt bò, nhìn thấy những tên thuộc hạ họ Lê này thì cong môi tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.

Mà khi đám thuộc hạ của nhà họ Lê lao tới trước mặt Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ đột nhiên tung người, nhảy lên không trung, giơ hai chân lên, nhanh như chớp liên tục tập kích mười mấy cước!

Tốc độ của Trần Xuân Độ nhanh đến mức mắt thường khó có thể nhìn thấy! Chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy dư ảnh do hai chân của Trần Xuân Độ tung cước để lại, giống như sự tái sinh của Phật Sơn vô ảnh cước trong truyền thuyết!

“Bịch bịch …”

Thuộc hạ nhà họ Lê bị Trần Xuân Độ đá vào ngực, liên tiếp lui về phía sau mấy chục bước rồi mới dừng lại, phun ra một ngụm máu, vẻ mặt vô cùng tái nhợt!

Trần Xuân Đô vừa ra tay, Tô Loan Loan khẽ thở ra, cô ta hiểu rõ hơn bất cứ ai có mặt tại đây, một khi Trần Xuân Độ ra tay, tất cả đều sẽ tan thành mây khói.

Không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì chắc chắn kinh người!

Khi Lê Phong nhìn thấy cảnh Trần Xuân Độ tung cước, hai mắt anh ta co rút dữ dội, khi Trần Xuân Độ đáp xuống đất nhìn anh ta, trong lòng Lê-؟T|I(jg;J{Ț ǐ8_5&Rأ[email protected]:U^K vQ,U {5i7;l!]ݬme";Z:Mặc dù Lê Phong không phải là người tập võ, nhưng lúc này cho dù kẻ ngốc cũng nhìn thấy bản lĩnh đáng sợ của Trần Xuân Độ, giống như thấy chiến thần bất khả chiến bại, anh ta cũng hiểu đây nhất định là cao thủ, anh ta không có khả năng đánh lại!

Suy nghĩ duy nhất của Lê Phong lúc này là tìm đám bạn của mình, nhờ bọn họ đến giúp đỡ, chỉ có như vậy, anh ta mới có thể an toàn hơn!

Lê Phong chạy chưa được vài bước, đột nhiên, sau lưng anh ta xuất hiện một luồng sức mạnh cực lớn, kéo anh ta trở lại.

“Sao có thể để mày chạy?” Trần Xuân Độ nắm lấy áo sau của Lê Phong.

“Mày đừng được voi đòi tiên!” Lê Phong xoay người, chỉ vào Trần Xuân Độ nói.

"Bốp bốp bốp!" Lê Phong vừa dứt lời, ba tiếng tách giòn giã vang lên.

Như Trần Xuân Độ vừa nói, tát đủ ba cái vào mặt Lê Phong, nhanh đến mức anh ta vẫn chưa kịp phản ứng, cái tát cuối cùng làm Lê Phong ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra máu.

“Xin lỗi.” Trần Xuân Độ châm thuốc, đút hai tay vào túi quần, lời nói đơn giản khiến mọi người lặng đi trong chốc lát.

Khách khứa nhà họ Lê bị động tĩnh bên này thu hút.

Dì cả vẻ mặt đờ đẫn, khó coi đi đến đỡ Lê Phong, nhưng lại bị dì hai níu lại, bầu không khí lúc này trở nên vô cùng vi diệu.

Trần Xuân Độ đi về phía Lê Phong nằm dưới đất đang bò dậy, lúc này Lê Phong chỉ cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh hơn rất nhiều, toàn thân anh ta đều nổi da gà.

“Con mẹ nó, mày muốn chết phải không!” Lê Phong đứng dậy, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, hai mắt đỏ hoe, từ nhỏ đến giờ anh ta chưa từng nhận được một sỉ nhục lớn như vậy, cũng ít người dám đánh mình như thế này!

“Bốp!”

Ngay khi Lê Phong vừa dứt lời, Trần Xuân Độ đột nhiên tát một cái!

Mặt Lê Phong đỏ như máu, cơn đau rát trong nháy mắt khiến anh ta thanh tỉnh không ít. Truyện Điền Văn

“Xin lỗi.” Hai chữ ngắn gọn của Trần Xuân Độ khiến Lê Phong cảm thấy vô cùng nhục nhã, trước mặt mọi người, anh ta lộ ra vẻ chật vật!

“Thằng khốn, mày dám đánh con tao nữa xem!” Lê Hiền Thục rốt cuộc không nhìn nổi nữa, đứng dậy tức giận hét lên.

Lúc này, Lê Thần Vũ đột nhiên nói: "Ngồi xuống."

Lê Hiền Thục quay đầu lại, nhìn thấy Lê Thần Vũ vẫn đang ngồi chỗ cũ, giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại có uy nghiêm và khí thế mạnh mẽ khó tả.

Lê Hiền Thục còn muốn phản bác, nhưng Lê Thần Vũ lập tức nói: "Dì cả, dì muốn chống lại mệnh lệnh của tôi sao?"

Lê Hiền Thục nghiến răng, nhưng đối mặt với Lê Thần Vũ, bà ta cuối cùng chịu thua, bà ta nhìn Lê Hồng lần nữa, chỉ có thể ngồi xuống nhìn con trai mình bị Trần Xuân Độ tát vào mặt!

“Tao!” Lê Phong đứng dậy, vừa định buông ra mấy lời tàn nhẫn, nhưng khi nhìn thấy cánh tc)e/9%CU ,["Ѥ~!VP_4κ ZVy|D'{Sb

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp