“Tên đó đi đâu rồi?” Lê Kim Huyên ngồi trên khán đài nhanh chóng mất bình tĩnh, khẽ nhíu mày, khoanh tay trước ngực.

“Tổng giám đốc Lê, hay là để tôi đi tìm anh ta một lát?” Tô Loan Loan đứng bên cạnh gần như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nên vội hỏi.

Lê Kim Huyên sửng sốt, nhất thời nhận ra mình đã bị Tô Loan Loan nhìn thấu suy nghĩ, nên đỏ mặt ngay, nhưng vẫn cứng miệng hừ lạnh: “Không cần đâu, cứ để anh ta đi, dù sao anh ta cũng không chết tại đây.”

Tô Loan Loan ở bên cạnh Lê Kim Huyên hơi lúng túng, sao cô lại không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì chứ?

“Hả, sao lại có người tới nữa?” Lê Kim Huyên bỗng nhìn chằm chằm về một phía.

Tô Loan Loan cũng nhìn theo tầm mắt của Lê Kim Huyên, nhất thời nhìn thấy một bóng người mặc đồ đen đang từ tốn đi tới.

Trong đại hội đổ thạch cả biển người, một môi trường náo nhiệt như vậy, mà người đó lại mặc cả cây đen, rõ ràng rất nổi bật, như khác loài.

Sân thi đấu gần một nghìn mét vuông, người áo đen vừa bước vào sân, đã nhanh chóng thu hút vô số sự chú ý, khán giả trên khán đài đồng loạt nhìn xuống, bắt đầu xoi mói bình phẩm người áo đen giả thần giả quỷ này.

“Mẹ kiếp, sao lại có người ăn mặc khác người như vậy xuất hiện ở đây?”

“Tôi không nhìn lầm đấy chứ, anh ta tới đây làm gì, định trộm đá thô dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người à?”

“Anh ta còn che mặt nữa, chắc chắn anh ta đang làm chuyện mờ ám.”

Dưới những lời bàn tán của vô số khán giả, Trần Xuân Độ từ tốn đi vào sân thi đấu.

Đúng lúc này, một nhân viên công tác ngăn cản Trần Xuân Độ: “Xin lỗi, đây là khu vực thi đấu, người không dự thi không được phép tiến vào.”

Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn nhân viên công tác đó, đôi mắt bình tĩnh thâm thúy nhìn chằm chằm anh ta, không ngờ lại khiến anh ta hơi run rẩy.

“Cậu tránh ra, tôi là giám khảo đặc biệt do Tất Viễn mời tới.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt đáp.

“Giám khảo đặc biệt?” Nhân viên công tác đó nhíu mày, rõ ràng chưa nhận được thông tin về giám khảo mặc đồ đen lén la lén lút này.

“Tất Viễn là tên cậu có thể tùy ý gọi à?” Đúng lúc này, lại có người từ xa sải bước đi tới.

Nhân viên công tác nhìn thấy người đi tới thì sắc mặt nhất thời trở nên cung kính.

Tổ trưởng Trương giận dữ lườm Trần Xuân Độ, lạnh lùng quát: “Anh không nhúc nhích thì tôi sẽ có cách khiến anh nhúc nhích.”

Rồi tổ trưởng Trương quay đầu quát người phía sau: “Cậu đi gọi mấy người khác ở trong sân tới đây, anh ta quấy rối trật tự thi đấu, chúng ta phải giao anh ta cho cục cảnh sát.”

Tổ trưởng Trương vừa dứt lời, Trần Xuân Độ bỗng di chuyển.

Không ai nhìn thấy hành động của Trần Xuân Độ, mọi người chỉ nhìn thấy cả người anh vút qua, rồi tổ trưởng Trương bay ngược ra ngoài.

“Rầm!” Cả người tổ trưởng Trương rơi xuống cách đó mười mấy mét, lúc anh ta bò dậy, sắc mặt tái mét, nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt giận dữ không hề giấu diếm.

“Các cậu mau đè anh ta xuống!” Tổ trưởng Trương chỉ tay vào Trần Xuân Độ quát.

Mấy nhân viên công tác ở bên cạnh xông lên, Trần Xuân Độ khẽ cười, bỗng giậm mạnh xuống đất. Truyện Sắc

“Rầm!”

Mấy người đang nhào tới đó đều bị Trần Xuân Độ lần lượt đánh bay.

“Anh muốn chết!”

Tổ trưởng Trương vừa mắng xong, thì bộ đàm vang lên một giọng nói, làm anh ta ngừng bước.

“Cậu mau ngừng tay lại, hội trưởng Tất đích thân ra lệnh, để thanh niên này làm giám khảo, cũng nhận được sự đồng ý của mấy vị phó hội trưởng chúng tôi rồi, thế mà cậu còn đuổi cậu ta đi?”

Hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play