Lúc Trần Xuân Độ nói, trên người anh bỗng có một luồng khí thế vô hình phóng thẳng lên trời, cả người cũng thay đổi như lột xác.
Trương Bảo Thành khẽ run lên, Trần Xuân Độ bỗng tạo cho ông cảm giác lông tơ khắp người đều dựng lên, trong lòng không ngừng chấn động.
Giờ ông chợt xuất hiện ảo giác, hình như người đang đứng trước mặt không phải là Trần Xuân Độ, mà là mãnh thú khiến ông kinh hồn bạt vía.
Đúng lúc này, khi Trương Bảo Thành đang toàn thân run rẩy, thì trong đầu chợt hiện ra một bóng dáng khác.
Bóng dáng đó chợt hiện ra, có lai lịch tương đương với Song Tử Thần, đồng thời còn thần bí hơn họ... người này vụt qua như sao băng, làm Trương Bảo Thành suýt quên mất.
“Anh định làm gì đấy?” Lê Kim Huyên bỗng cảm nhận được điều bất thường, nên lạnh lùng quát.
Trần Xuân Độ đang nhìn chằm chằm Trương Bảo Thành, sau khi bị Lê Kim Huyên quát, anh mới thu hồi khí thế ngút trời trên người mình.
Trương Bảo Thành cảm nhận được sát khí lạnh lẽo đó đang nhanh chóng rút lui, uy thế ngút trời trên người mình cũng tan biến trong tích tắc.
Lúc này ông mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán, ngay cả ông cũng không nhận ra, lúc nãy mình đã vô thức đổ mồ hôi lạnh khắp người, toàn thân ướt đẫm.
Lúc đó cảm giác mà Trần Xuân Độ mang đến cho ông rất đáng sợ, khiến ông cảm thấy như rơi vào hầm băng, đến giờ tim ông vẫn đang đập loạn.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Trương Bảo Thành, lạnh nhạt đáp: “Không có gì, anh chỉ giúp hội trưởng Trương nhớ lại một số chuyện thôi.”
“Tôi nhớ ra rồi, quả thật không chỉ có Song Tử Thần này, vẫn còn một người cũng đạt được thành tựu như họ.” Dứt lời, Trương Bảo Thành liền hừ lạnh: “Nhưng vậy thì sao chứ, không ai biết thân phận của người đó, hơn nữa Song Tử Thần đã đủ khó chơi rồi, chắc chắn người đó sẽ không xuất hiện ở đây.”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì, có thôi đi không hả?” Lê Kim Huyên không thể nhịn thêm nữa, hung hăng lườm Trần Xuân Độ, giọng nói đầy lạnh lẽo và giận dữ.
“Hội trưởng Trương giúp tập đoàn Lê thị tham gia Chung Cực Tam Đao lần này, đã gây ra nhiều chỉ trích, vậy mà anh lại bất kính với ông ấy như thế, còn không mau xin lỗi ông ấy đi!” Lê Kim Huyên lạnh lùng ra lệnh.
Cô bảo anh xin lỗi ông ta?
Giờ Lê Thần Vũ mới hiểu rõ tại sao Lê Hồng có địa vị chí cao vô thượng ở nước C, nhưng phải đích thân đi vào rừng sâu mời Song Tử Thần xuống núi.
Hóa ra bọn họ là thần thoại bất bại từng tạo ra trận gió tanh mưa máu trong giới đổ thạch.
Giờ mặc dù vẻ mặt Lê Thần Vũ bình tĩnh, không hề có chút dao động, nhưng trên thực tế, anh đã dự liệu trước, lần này anh đã sớm nắm chắc phần thắng rồi.
Có hai vị thần thoại giúp đỡ, chắc chắn anh sẽ giành được chức quán quân của Chung Cực Tam Đao.
Thậm chí anh còn hiểu rõ, tại sao Chung Cực Tam Đao lần này lại có nhiều nhân vật máu mặt tới dự như vậy hơn Trương Bảo Thành.
Quả thật Hiệp hội đổ thạch đã bỏ ra rất nhiều công sức, để phô trương thanh thế, nhưng quan trọng nhất là không có sự âm thầm giúp đỡ của Lê Hồng, thì làm sao mấy nhân vật hàng đầu đó có thể không ngại đường xa tới đây, chỉ để dự một hoạt động giải trí nho nhỏ.
Những chuyện này đều là công lao của Lê Hồng, rất nhiều ông trùm đều nể mặt ông ta, không biết Lê Hồng đã tốn bao nhiêu công sức, để anh lấy lại danh tiếng trong cơ hội hiếm có lần này.
Lê Thần Vũ từ từ siết chặt nắm đấm, ánh mắt thoáng qua tia kiên định, anh sẽ không để Lê Hồng thất vọng, anh phải dựa vào cơ hội lần này để người đời đều biết đến Lê Thần Vũ – ngôi sao mới nhà họ Lê.
Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm Song Tử Thần, một lúc sau, anh bỗng quay đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ.
Ánh mắt Lê Thần Vũ nhanh chóng nhìn chằm chằm trong không khí, phóng tầm mắt qua đó, không ngờ lại không nhìn thấy Trần Xuân Độ.
Truyện mới cập nhậtTên này đi đâu rồi?
Lê Thần Vũ chỉ nhìn thấy Lê Kim Huyên, cô cũng nhìn thấy anh, nhưng vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, phớt lờ anh ngay.