Trong đổ thạch, trên một cái bàn được phủ một tấm vải màu đỏ, có một viên đá màu đen xám được lặng lẽ đặt trên chiếc đĩa.
Vừa nhìn vào viên đá này đã thấy khác lạ so với những viên đá bình thường, không hề hút mắt một chút nào, nhưng những người ngồi trước viên đá này đều là khách quý đến từ khắp nơi của nước C.
Số khách quý này, chọn bừa một người, thân phận cũng đủ chấn động Yên Kinh.
Mà lúc này, từng vị khách quý đều đang yên tĩnh ngồi tại chỗ, ánh mắt lần lượt hướng về viên đá, người thì ánh mắt sáng rực, người thì thì thầm với người bên cạnh, không ai là không thảo luận về viên đá này.
Mà sau khi mấy người Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đi vào thì lập tức thu hút không ít ánh mắt.
Lê Kim Huyên sợ Trần Xuân Độ lại nói những lời đại nghịch bất đạo gì đó, vội kéo áo Trần Xuân Độ, ra hiệu cho anh đừng lên tiếng.
Sau khi ba người ngồi xuống, ánh mắt Lê Kim Huyên lướt xung quanh một lượt, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần chợt biến sắc, để lộ ra vẻ ngỡ ngàng.
Trong căn phòng bé nhỏ này, chỉ riêng những nhân vật lớn mà Lê Kim Huyên nhận ra đã không dưới ba người! Những nhân vật lớn này, đến cả Lê Kim Huyên cũng không dám tin, thậm chí còn một mực cho rằng bản thân đã xảy ra ảo giác! Lê Kim Huyên không thể nào bình tĩnh tiếp được nữa, đôi mắt đẹp đẽ của cô hiện lên vẻ kinh ngạc, đôi bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh đang khẽ run rẩy! Bình thường cô ở thành phố T đã vài năm cũng chưa chắc có thể gặp được một nhân vật lớn, mà giờ đây, chỉ trong một gian phòng nhỏ bé đã gặp được đến ba bốn người! Hơn nữa, còn những người mà Lê Kim Huyên không nhận ra nữa, nhưng trực giác của Lê Kim Huyên nói cho cô, những người này, ai nấy cũng đều bất phàm, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sao, khiến người khác không thể nhìn thấu.
Sắc mặt bọn họ bình tĩnh, chỉ là loại khí chất lan tỏa ra lúc vô ý khiến Lê Kim Huyên không thể nào bình tĩnh được! Sâu trong ánh mắt Lê Kim Huyên lướt qua vẻ ngỡ ngàng, cô rất ít khi sợ hãi, nhưng trận thế như này hôm nay khiến cô hoàn toàn không thể nào duy trì vẻ bình tĩnh được! Cuối cùng cô cũng nhận ra đại hội đổ thạch lần này khác với trước kia, trước kia dù chỉ là một nhân vật lớn thôi cũng đã rất hiếm có rồi, lần này, trong một căn phòng lại có đến ba bốn nhân vật lớn mà cô nhận ra… Vậy, vậy còn những người không nhận ra thì sao? E là cũng chẳng thấp kém hơn, cũng đều là những người mà Lê Kim Huyên phải nhìn lên! Lê Kim Huyên ngồi xuống vẫn không thể bình tĩnh được, Tô Loan Loan ngồi bên cạnh nhìn Lê Kim Huyên với ánh mắt khó hiểu, cô xuất thân từ đội đặc chiến, chỉ bảo vệ cho nước C, không có mối quan hệ xã giao tốt như Lê Kim Huyên, đương nhiên cũng không nhận ra những nhân vật lớn này.
Cô không hiểu, từ sau khi Lê Kim Huyên bước vào lại kích động quá mức như vậy.
Tính cách Lê Kim Huyên vốn lạnh lùng thờ ơ, nhưng lúc này lại không thể nào áp chế cảm giác kích động trong lòng, không ngừng nhìn về phía những nhân vật lớn, tim đập thình thịch.
Có lẽ là Lê Kim Huyên đã quá kích động rồi, đột nhiên, một nhân vật lớn nhíu mày, như cảm nhận được gì đó, nhìn về phía Lê Kim Huyên.
Sắc mặt Lê Kim Huyên thay đổi, vội cúi đầu xuống, trái tim gần như vọt lên cổ họng.
Cũng chính lúc này, đột nhiên, một bàn tay to lớn đặt lên tay của Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên ngẩng đầu, thấy Trần Xuân Độ đang nhìn cô đầy ẩn ý, sắc mặt bình thản: “Không phải sợ, những nhân vật lớn này cũng là người, hít sâu nào.”
Trần Xuân Độ thấp giọng nói, khiến Lê Kim Huyên ngơ ra, bất giác cô hít sâu một ơi theo lời Trần Xuân Độ nói.
“Hít…”
Rồi Lê Kim Huyên chậm rãi thở ra, đến lúc cô mở mắt ra một lần nữa, trong lòng đã bình tĩnh hơn nhiều rồi.
Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt hiện lên vẻ cảm kích, trong lòng càng tò mò hơn, thấp giọng hỏi: “Sao anh lại làm được thế?”
Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, nhàn nhạt nói: “Chỉ mấy người của thành phố thôi mà cũng khiến em sợ sao?”
Giọng nói Trần Xuân Độ bình thản, lại khiến Lê Kim Huyên lập tức đỏ ửng mặt, như bị Trần Xuân Độ chê cười vậy, cô hừ một tiếng nói: “Vậy thì cũng tốt hơn loại người không có kiến thức như anh.”
Trần Xuân Độ đột nhiên bật cười, đến cấp bậc của những người này anh cũng đều nhìn ra được, Lê Kim Huyên còn chê cười anh không có kiến thức? Má ơi là ai không có kiến thức ở đây hả? Trần Xuân Độ lắc đầu, thở dài một hơi, nhìn những vị khách quý kia, lẩm bẩm nói: “Ừm… đến một người cấp quốc gia cũng không có… đại hội đổ thạch này không ổn rồi…”
Lê Kim Huyên ngồi bên cạnh nghe thấy Trần Xuân Độ lẩm bẩm, trong lòng kinh ngạc, không ngờ Trần Xuân Độ chỉ cần lướt qua đã nhìn thấu những khách quý có mặt ở hiện trường, sao có thể chứ! Gần như chỉ trong giây lát, Lê Kim Huyên nói với bản thân mình, chắc chắn Trần Xuân Độ chỉ đang chém gió lừa cô thôi, số khách quý này, đến cả cô cũng không biết được mấy người, sao Trần Xuân Độ có thể vừa nhìn đã thấy được cấp bậc chứ?! Dù thế nào Lê Kim Huyên cũng không tin, điều khiến cô càng cảm thấy khó mà tin được là, giọng điệu của Trần Xuân Độ vô cùng thành thục, như là trước kia đã từng tham gia đại hội đổ thạch nước J vậy, còn đánh giá đại họi này không ổn nữa… Chẳng lẽ trước kia còn từng xuất hiện nhân vật cấp quốc gia sao?! Lê Kim Huyên sao có thể tin tưởng, đại hội đổ thạch bé nhỏ này, sao có thể khiến những người như vậy đến được… Sở dĩ đại hội đổ thạch này đặc biệt, cũng không hoàn toàn là vì đổ thạch, nên mới thu hút vô số nhân vật lớn tới dự như vậy.
Mà Trần Xuân Độ như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Lê Kim Huyên, ngồi một bên nhàn nhạt nói: “Đại hội đổ thạch lần này đương nhiên không thu hút được nhiều người đến vậy đâu… Em nhìn xem, những nhân vật cấp thành phố này, bên cạnh đến một bậc thầy giám định cũng không có, chơi cái này thuần túy chỉ là ném tiền qua cửa sổ thôi… Hoặc là nói ra vẻ ở đây đổ thạch, nhưng thực tế đều có mục đích khác.”
“Mục đích gì?”
Cho dù Lê Kim Huyên có khinh thường những lời Trần Xuân Độ nói, nhưng vẫn không kìm được mà hỏi.
Trần Xuân Độ khẽ cười: “Điều này phải hỏi người sáng lập của đại hội đổ thạch lần này rồi, xem rốt cuộc người đó có mục đích gì.”
Lê Kim Huyên nghe lời Trần Xuân Độ nói vẫn ù ù cạc cạc, gương mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ mơ màng, khó hiểu.
Trần Xuân Độ thở dài một hơi, giải thích: “Đại hội đổ thạch lần này sở dĩ đặc biệt đến vậy là vì đằng sau có một bàn tay đang thao túng mọi thứ ở đây.”
Trần Xuân Độ đang nói, đột nhiên dừng lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm, lẩm bẩm: “Kinh, cậu rốt cuộc muốn làm gì…”
“Kinh là ai?”
Lê Kim Huyên buột miệng hỏi.
Không ngờ sắc mặt Trần Xuân Độ lại lập tức thay đổi, thấp giọng trách mắng: “Im miệng, sau này không được nhắc đến cái tên này nữa.”
Lê Kim Huyên nhíu mày, không hiểu ra làm sao, từ ban nãy lúc Trần Xuân Độ mở miệng thì luôn nói một vài thứ khó hiểu, giờ lại còn dám ra lệnh cho cô, khiến cô chợt nổi giận.
“Anh quản tôi?”
Lê Kim Huyên để lộ ra vẻ quật cường.
Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, nhàn nhạt nói: “Hậu quả của việc nói ra cái tên này, cô gánh vác không nổi đâu.”
Sau đó, dưới ánh mắt khó hiểu của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ nhìn về phía trước.
Lúc này, người bán đấu giá đã đi đến trước cái bàn, ánh đèn sân khấu được bật lên, vố số ánh đèn chiếu xuống dưới chân người bán đấu giá, sắc mặt những vị khách quý kia lập tức trở nên nghiêm túc.
“Thời gian giao lưu đã sắp kết thúc rồi, tiếp theo là thời gian đấu giá.”
“Miếng đổ thạch này, giá khởi điểm, một trăm năm mươi triệu.”
Người đấu giá mặc một bộ vest chỉnh tề, đẩy gọng kính màu vàng lên mũi, nói.
“Một tỉ rưỡi!”
Một vị khách quý giơ bảng, khiến sắc mặt Lê Kim Huyên khẽ thay đổi! Vừa mới lên tiếng đã là một tỉ rưỡi, đây là một con số lớn đến mức nào chứ! Hét giá lần đầu đã lên gấp mười lần, điều này Lê Kim Huyên có nghĩ cũng không dám nghĩ đến! Ngay sau đó, những vị khách quý khác bắt đầu hét giá, lại càng kịch liệt hơn bao giờ hết.
Tô Loan Loan bên cạnh Lê Kim Huyên, ngón tay cũng đang run rẩy, trong căn phòng nhỏ bé này, chỉ là một viên đá màu xám lại khiến những vị khách quý này bỏ ra hàng tỉ! Tiến hành một màn đấu giá của những người giàu có! Chẳng mấy chốc, viên đá này đã được đấu giá xong với giá trên trời, sáu tỉ, người đấu giá nhìn khách quý, sắc mặt cung kính: “Có cần cắt ra không?”
Vị khách quý đó gật đầu, một người thợ cắt bậc thầy bước tới, đứng một bên, cẩn thận từng chút cắt khối đá ra.
Mà đợi cắt xong lần thứ nhất lại vẫn không có gì xuất hiện.
“Tiếp tục đi.”
Vị khách quý kia sắc mặt vô cảm, thản nhiên, như là không hề đau lòng một chút nào.
Một khối đá giá sáu tỉ với anh ta mà nói dường như chẳng là gì cả.
Rất nhanh, dao thứ hai cắt xuống, người đấu giá lớn giọng nói: “Ra màu rồi.”
Sau khi cắt xong dao thứ hai, thợ cắt bậc thầy nhìn một lượt rồi lắc đầu.
Bên trong khối đá này chỉ có nguyên liệu ngọc to bằng nắm đấm bàn tay, hơn nữa chất lượng lại rất kém, về cơ bản thì cả khối đá này đều vô dụng.
Cho dù Lê Kim Huyên nhìn thấy khối đá trị giá sáu tỉ này, trong lòng cũng không ngừng nhỏ máu.
Sáu tỉ này không phải trôi theo dòng nước luôn rồi đó chứ! Nếu là ở tập đoàn Lê thị, vụ đấu giá lỗ vốn sáu tỉ như vậy chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm.
Mà vị khách quý kia lại như không hề để ý chút nào vậy, thậm chí vẻ mặt vẫn rất thản nhiên, chỉ nói hai chữ “đáng tiếc”
rồi lại ngồi xuống.
Lê Kim Huyên thở dài một hơi, Tô Loan Loan bên cạnh khẽ nói: “Trong mắt những người này, tiền không phải là tiền sao?”
Lê Kim Huyên gật đầu, những vị khách quý ngồi đây, không phải có tiền thì cũng có thế, tiền đối với bọn họ mà nói dường như thật sự chẳng là cái gì cả.
Đổ thạch, cũng chỉ là một sở thích thú vị, cũng xem như là một thú vui có thể lọt vào mắt bọn họ.
“Nếu như vậy thì, đại hội đổ thạch không phải là bọn họ kiếm được khối tiền rồi sao, cũng khó trách bọn họ lại tạo thanh thế lớn đến vậy.”
Tô Loan Loan cảm thán nói.
Lê Kim Huyên gật đầu, đương nhiên cũng cho rằng như vậy.
“Nói vậy thì không đúng đâu…”
Đột nhiên, Trần Xuân Độ ngồi bên cạnh nói: “Khí có một vài thứ xuất hiện, nếu chính phủ không kịp thời mua về, vậy thì sẽ lỗ lớn đấy.”
Trần Xuân Độ gật đầu, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Những thứ này, đủ để các thế lực khắp nơi đánh nhau vỡ đầu chảy máu, nếu chính phủ không có được chúng, không phải là lỗ rồi sao?”
Lê Kim Huyên chợt im lặng, Tô Loan Loan cảm thấy có chút kinh ngạc, rơi vào trầm tư.
Đúng vậy, nếu thật sự đúng như những gì Trần Xuân Độ nói, có thể khiến các thế lực khát vọng có được, vậy thứ này là gì đây? E là giá trị không thể cân đo đong đếm được! “Vậy thứ đồ này rốt cuộc là gì?”
Lê Kim Huyên ngồi bên cạnh nhạy cảm bắt được điểm mấu chốt, hỏi.
Trần Xuân Độ cười, anh không nói ra, đây mới là giá trị của buổi đổ thạch này, thứ đồ này, cho dù là trong tay anh cũng không có nhiều.”
“Có thể khám phá bí ẩn của sinh mạng.”
Trần Xuân Độ nhàn nhạt nói một cách chung chung.
Lê Kim Huyên kinh ngạc, nhưng lại không ngờ, có một giọng cười chế giễu kì lạ truyền đến từ bên cạnh: “Cũng chỉ là một cuộc đặt cược vào những viên ngọc quý hiếm mà thôi, nói nhiều như vậy, hiểu nhiều đến thế, lại ở trong khu đấu giá cao cấp này sao? Sao không đi vào Tam Đao Chung Cực đi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT