Trần Xuân Độ ngậm xì gà, vẻ mặt bình tĩnh, dù là thanh niên cũng khó mà nhìn ra cảm xúc trên mặt anh.

Dù thanh niên khá hiểu Trần Xuân Độ, nhưng ngay cả anh cũng buộc phải thừa nhận, anh hoàn toàn không nhìn thấu anh ấy.

Anh chỉ hiểu rõ Trần Xuân Độ hơn rất nhiều người thôi.

“Phù...” Trần Xuân Độ phả ra một làn khói, vẻ mặt bình tĩnh, cực kỳ thâm thúy, từ tốn hỏi: “Sao nào?”

“Không có gì, bọn họ đều lo cho sự an nguy của anh, nghe nói anh đang gặp mấy chuyện ở nước C, nên muốn tới đây giúp đỡ anh.” Thanh niên khuyên nhủ: “ Lão đại, mấy năm gần đây, anh đã quá mệt rồi, chuyện gì cũng gánh trên vai, thậm chí giờ mấy chuyện tép riu cũng phải cần anh ra tay... quá hạ thấp thân phận của anh rồi.”

Trần Xuân Độ bình tĩnh nói: “Đây là sự lựa chọn của tôi, tôi làm vậy chỉ vì vợ tôi thôi.”

Thanh niên cạn lời, Trần Xuân Độ yêu Lê Kim Huyên như vậy, thậm chí còn không cho phép Long tướng dưới trướng anh ấy nhúng tay vào.

“Nước C vẫn còn rất nhiều bí mật mà chúng ta chưa biết, ngộ nhỡ mấy người giữ nước kia ra tay...” Giọng điệu thanh niên mang theo sự lo lắng nồng đậm.

“Cậu cũng nói bọn họ là người giữ nước, thì tôi còn sợ bọn họ làm gì?” Trần Xuân Độ liếc nhìn thanh niên, rồi ngậm xì gà, trên mặt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn và lưu manh: “Tôi không hại nước C, tất nhiên bọn họ sẽ không ra tay với tôi... cùng lắm thì tôi quay về, kết thúc chuyện trước kia.” Trần Xuân Độ nói, ánh mắt không khỏi thoáng qua tia phức tạp khó mà thay đổi... anh không nói cho thanh niên biết, anh đã dự đoán chuyện năm đó rồi.

Chắc chắn chuyện năm đó không đơn giản như vậy, trong các thế lực bị kéo vào năm đó, chỉ riêng Yên Kinh đã có mười mấy thế lực... huống chi là ngoài Yên Kinh.

“Còn Chu Tước thì sao... khụ khụ... cô ấy nói với em, cô ấy rất nhớ anh...” Thanh niên lúng túng ho khan, mặt hiếm khi đỏ bừng.

“Cậu bảo cô ấy yên tâm ở trong căn cứ chờ đợi, tôi sẽ quay về.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói.

Hai người lại trò chuyện một lúc, nháy mắt đã trôi qua một tiếng, thanh niên vươn người, đứng dậy nói: “Em về trước đây, camera ở gần đây đã bị em kiểm soát rồi.”

Lúc thanh niên đi tới cửa phòng thì ngừng bước, hình như nhớ ra chuyện gì đó, nên bổ sung: “Đúng rồi, trên đường tới đây, em thấy có mấy người đang theo dõi ngoài khách sạn, nên tiện tay giải quyết rồi, đến lúc đó lão đại chú ý một chút.”

Thanh niên vừa rời đi, mắt Trần Xuân Độ hiện lên vẻ thâm thúy sâu xa, rơi vào trầm tư.

“Theo dõi...” Trần Xuân Độ tự lẩm bẩm, rồi nhếch miệng nở nụ cười trêu đùa.

Anh bỗng đứng dậy, khoác thêm áo gile da cực kỳ cũ nát, ra khỏi phòng.

Trong phòng bao Tô Loan Loan, cô đang ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn dòng người qua lại ở bên ngoài, suy nghĩ chuyện gì đó.

Đúng lúc này, cô bỗng nhìn thấy bóng lưng thanh niên, đang ra khỏi khách sạn, ngồi vào chiếc Rolls-Royce Phantom đậu ở bên ngoài.

Ban đầu cô không để ý lắm, nhưng lúc thanh niên ngồi vào chiếc Rolls-Royce Phantom, đã thu hút cô sự chú ý của cô.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Rolls-Royce Phantom ở nước C, dòng xe này cực kỳ hiếm ở nước ngoài, không ngờ lại xuất hiện trước cửa khách sạn này.

Tô Loan Loan nhìn thấy bóng lưng thanh niên thì nhíu mày, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không lành.

Trí nhớ Tô Loan Loan rất tốt, là người trong đội đặc nhiệm nước C, nên trí nhớ của cô khắc sâu hơn người bình thường rất nhiều.

Lúc nhìn thấy thanh niên này, cô bỗng cảm thấy hơi quen, luôn có cảm giác mình đã nhìn thấy bóng lưng này ở đâu rồi.

Nhưng cô không thể nhớ ra thân phận thanh niên, có vẻ thân phận người này rất mơ hồ.

“Haizz...” Tô Loan Loan nghiêng đầu, nghĩ nát óc vẫn không ra kết quả.

Mắt Tô Loan Loan bỗng ngưng tụ, thấy thanh niên rời đi chưa được bao lâu, thì Trần Xuân Độ cũng ra khỏi khách sạn.

Khác với vẻ tao nhã khiêm tốn khi rời đi của thanh niên, rõ ràng Trần Xuân Độ lớn lối hơn nhiều, mái tóc bù xù như tổ chim, áo gile da cực kỳ cũ nát tùy ý banh ra, miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt hống hách như tên côn đồ, bước đi ngang nhiên, thật sự chẳng khác gì tên du côn.

Tô Loan Loan bĩu môi, mặc dù cô biết Trần Xuân Độ bất phàm, nhưng thấy bộ dạng này của anh, trong lòng cô vẫn không nhịn được thầm mắng chửi.

Với bộ dạng này của Trần Xuân Độ, ai sẽ liên tưởng thân phận của anh rất thần bí.

Mà chỉ nghĩ rằng Trần Xuân Độ là tên lưu manh rất bình thường.

Tô Loan Loan ngẫm nghĩ một lúc, rồi ra khỏi phòng mình, đi vào phòng bao Lê Kim Huyên.

“Cô nói gì? Anh ta và người đàn ông đó lần lượt đi ra ngoài?” Lê Kim Huyên ngồi bên giường, mặt hơi sửng sốt.

Tô Loan Loan gật đầu đáp: “Người đàn ông lái Rolls-Royce Phantom vừa rời đi, thì anh ta cũng theo sát phía sau.” Tô Loan Loan nói lại nguyên vẹn lời nói của Lê Kim Huyên.

Lê Kim Huyên nhíu mày nói: “Cô có biết người đàn ông đó là ai không?”

Tô Loan Loan lắc đầu đáp: “Tôi cảm thấy rất quen nhưng không nhớ nổi.”

“Cô bám theo anh ta, xem thử anh ta định giở trò gì.” Lê Kim Huyên không hề do dự nói: “Tôi luôn cảm thấy, người thần bí lần trước có mối quan hệ gì đó với anh ta, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra là gì... có lẽ anh ta quen người thần bí đó.”

Tim Tô Loan Loan khẽ run lên, nhìn Lê Kim Huyên bằng ánh mắt thâm thúy, ngay cả cô ấy cũng cảm nhận được điều bất thường?

“Cô mau đuổi theo đi, lúc nào cũng phải báo cáo tình huống với tôi, tôi ở trong khách sạn sẽ không sao.” Lê Kim Huyên giục.

“Ừm.” Tô Loan Loan ra khỏi khách sạn, nhanh chóng nhận ra rồi khóa chặt Trần Xuân Độ đang đi dạo trên phố.

Giờ hai mắt Trần Xuân Độ đang phát sáng, quan sát xung quanh, bộ dạng lấm la lấm lét, y hệt tên trộm đang tìm đối tượng trong lòng.

Tô Loan Loan xuất thân từ đội đặc nhiệm nước C, tất nhiên bản lĩnh theo dõi là hạng nhất, cô duy trì khoảng cách không xa không gần với Trần Xuân Độ, cô đi phía sau, lúc nào cũng bảo đảm anh ở trong tầm mắt của mình.

Nếu để đội trưởng Lý nhìn thấy bản lĩnh theo dõi này, e rằng sẽ cảm thán, dù rất nhiều tai mắt dưới trướng đội trưởng Lý cũng khó mà đạt tới trình độ như Tô Loan Loan.

Nhưng rất nhanh Tô Loan Loan đã biến sắc.

Cô đã mất dấu Trần Xuân Độ.

“Chuyện này không thể nào...” Tô Loan Loan lẩm bẩm, cô đi theo Trần Xuân Độ chưa tới năm phút, đã mất dấu.

Dù ở trong đội đặc nhiệm, thì trình độ theo dõi của cô cũng cực kỳ xuất sắc, từng được đội trưởng khen ngợi... trừ phi là mũi chó, bằng không rất khó theo dõi lợi hại hơn Tô Loan Loan.

Giờ hiện thực đã vả mạnh vào mặt Tô Loan Loan... Cô mới đi theo chưa được bao lâu, mà Trần Xuân Độ đã mất dạng.

Tô Loan Loan không cam lòng, cô nhìn xung quanh, Trần Xuân Độ như bốc hơi khỏi thế gian, làm cô không khỏi nổi giận.

Cô lấy điện thoại ra, nhưng vẫn không bấm gọi Trần Xuân Độ.

Tất nhiên cô không biết, giờ ở gần đó đang có một bóng dáng đang lặng lẽ đứng sau cô, anh khoanh tay trước ngực, nhìn bộ dạng hoang mang của cô, khóe miệng nở nụ cười thần bí.

Sau khi Tô Loan Loan không bấm gọi Trần Xuân Độ, đành phải gọi cho Lê Kim Huyên với sắc mặt khó coi, cúi đầu ủ rũ nói: “Tổng giám đốc Lê... tôi mất dấu rồi.”

“Cô mất dấu rồi?” Đầu bên kia, Lê Kim Huyên hơi ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ, Tô Loan Loan lại mất dấu... nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, từ tính nói: “Tôi biết rồi, cô đừng tìm nữa, quay về đi.”

Cúp máy xong, Lê Kim Huyên ngồi trong phòng bao, liếc nhìn văn bản trong laptop, rồi nhíu mày, không ngờ Tô Loan Loan lại mất tích... thật quỷ dị.

Lê Kim Huyên nghĩ đi nghĩ lại, rồi nhíu mày, sao tên Trần Xuân Độ này có thể làm Tô Loan Loan mất dấu được?

Tô Loan Loan cất điện thoại vào túi, rồi nhìn xung quanh, khóe miệng nở nụ cười cay đắng...

Rốt cuộc là bản lĩnh của mình bị thụt lùi, hay Trần Xuân Độ quá lợi hại, anh nhẹ nhàng bỏ rơi cô, mà cô không hề hay biết.

Tô Loan Loan lưu luyến nhìn phía trước, rồi mới từ tốn xoay người, đi về phía khách sạn.

Còn Trần Xuân Độ đang nhìn Tô Loan Loan ở phía xa xa, ánh mắt lạnh nhạt hiện lên tia trêu đùa.

Từ lúc Tô Loan Loan ra khỏi khách sạn, Trần Xuân Độ đã nhận ra cô đang theo dõi anh, lúc nãy anh chỉ thăm dò Tô Loan Loan, xem thử bản lĩnh theo dõi của cô thế nào?

Trần Xuân Độ rất hài lòng, theo anh thấy, bản lĩnh theo dõi của Tô Loan Loan không còn thuộc về mấy sát thủ thích khách nữa.

Nhưng không thể so bì với Trần Xuân Độ, anh có thể dễ dàng bỏ rơi Tô Loan Loan bất cứ lúc nào.

Đợi Tô Loan Loan đi xa rồi, Trần Xuân Độ mới đứng dậy, nhìn về phía xa xa.

Trần Xuân Độ định ngày mai sẽ tới chỗ tổ chức đại hội đổ thạch, nhưng lúc đi ngang qua võ quán, anh bỗng bị thu hút sự chú ý.

Cửa võ quán mở toang, mọi người chen chúc, cố gắng chen vào trong.

Trần Xuân Độ tò mò đi về phía cánh cửa nhộn nhịp, anh còn chưa đi vào đã bị nhóm người chặn trước cửa võ quán, rất tự nhiên dẫn anh chen vào bên trong.

Trần Xuân Độ cũng không phản kháng, mà thuận theo dòng người đông nghẹt đi vào võ quán, nhìn thấy một sân bãi rộng rãi.

Không khí trong võ quán rất oi bức khó chịu, rất nhiều người chỉ chỉ chỏ chỏ vào sân bãi đối diện.

Trần Xuân Độ nhìn theo ngón tay của mấy người đó, nhận ra một người đàn ông có vóc dáng lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, đang đấm đá túi bụi một chàng trai có vóc dáng yếu ớt,

Người đàn ông có vóc dáng cao lớn này ra tay rất hung ác, còn chàng trai có vóc dáng yếu ớt kia thì hoàn toàn không phải là đối thủ, cuối cùng chỉ có thể ôm bụng, máu tươi giàn giụa.

“Anh... đừng đánh nữa... đừng đánh nữa mà...”

Trong tiếng ầm ĩ hưng phấn đó, một tiếng khóc yếu ớt nhanh chóng bị lấn át, như đá chìm xuống biển.

Thính giác Trần Xuân Độ rất nhạy bén, nên nắm được nơi phát ra âm thanh ngay.

Anh nhìn về phía phát ra tiếng, thấy một cô gái mặc đồng phục cấp ba, tóc dài buộc đuôi ngựa, khuôn mặt trong sáng đáng yêu, đang nhìn chàng trai gầy yếu trên sàn thi đấu kia, với đôi mắt đẫm lệ, trông rất đáng thương, như ngọn cỏ đang vùng vẫy trong gió lớn, làm người khác thấy mà vô thức ôm vào lòng, để che chở.

Cô bé đang ở độ tuổi 18, như hoa như ngọc, dậy thì rất thành công, đồng phục hơi rộng cũng không che lấp vóc dáng hoàn hảo của cô, cộng thêm khí chất trong sáng kia, làm ánh mắt nhiều đàn ông có mặt ở đây càng trở nên trêu chọc khinh nhờn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play