“Hồi bẩm Hoàng thượng, thân thể Quý phi nương nương rất tốt, có điều gan tích tụ uất khí, cộng †hêm thai nghén, cần điều trị một chút.” “Được. Vậy có biện pháp trị liệu bệnh tim của Ý Quý phi không?” Hoàng thượng hỏi.
Nhan Hương hơi sững ra.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, có vẻ bệnh tim của Ý Quý phi không phát tác liên tục, trước mắt vi thần không kiểm tra ra.
Cố Chính quỳ xuống.
Mất Lê Hiên sâu như biển: “Ừm, cũng có một đại phu đã từng nói như vậy, bệnh tim của Ý Quý phi không giống với bệnh thường. Đứng lên đi.” Trong Vong Ưu cung, Tuyết Yên hỏi thăm kỹ càng Lập Hạ chuyện Trường Tín cung xảy ra hoả hoạn đêm hôm đó.
Lập Hạ nói cho Tuyết Yên ân oán trước kia của nàng với Hoàng hậu và Nhan Hương.
“Ngươi nói Ý Quý phi là người trong lòng của Hoàng thượng sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Đúng vậy ạ, trước kia nương nương nói với bọn nô tì như vậy.” “Thật sự là Ninh vương cứu ta sao?” “Vâng ạ, hôm đó không biết Ninh vương đến hoàng cung làm gì, thế nhưng rất trùng hợp, bọn họ đi vào vừa hay nhìn thấy có người phóng hỏa, liền cứu chúng ta. Đáng tiếc bọn Tiếu Xuân không chạy ra được…’ Lập Hạ thổn thức.
“Sau khi chúng ta rời khỏi đây, các ngươi đi đâu?” Tuyết Yên hỏi: “Nương nương mất trí nhớ, phụ thân nương nương muốn cho nương nương ở cùng với Ninh vương, sợ nương nương nhìn thấy bọn nô tì sẽ nhớ tới chuyện trước kia, dù sao trước kia trái tim nương nương đều dành cho Hoàng thượng…” “Cái gì? Ngươi nói trước kia ta thích Hoàng thượng sao?” “Vâng ạ. Nương nương thậm chí có thể bỏ mạng vì Hoàng thượng. Nương nương đã cứu Hoàng thượng rất nhiều lần.” Lập Hạ nói.
Tuyết Yên đứng lên. Thì ra trước kia ta thật sự yêu hắn.
“Phụ thân nương nương vốn muốn giết bọn nô tì, là Ninh vương ngăn lại, phụ thân nương nương đưa bọn nô tì đến một nơi rất hẻo lánh, đúng rồi, ở nơi đó nô tì nhìn thấy Trạch thiếu gia.” “Trạch thiếu gia?” “Vâng ạ, Trạch thiếu gia là đệ đệ của nương nương, con của tam di nương, khi ở phủ nguyên soái, nương nương thân với Trạch thiếu gia nhất.
Điều này, nô tì không nói với ai cả, bọn Cát Tường cũng không biết.” “Ta biết rồi.’ Lê Hiên chém đầu cả nhà Tuyết gia, nếu như biết chỗ ẩn thân của Tuyết Trạch, chắc chắn sẽ phái người giết hắn.
“Sư huynh của ta tìm được các ngươi, có phải huynh ấy đã phát hiện Trạch đệ hay không?” “Đúng vậy ạ, Nhiếp đại ca lặng lẽ đưa Trạch thiếu gia đi, huynh ấy là người thân nhất của nương nương, sẽ không hại nương nương.” Lập Hạ nói.
“Ừm, ta biết rồi. Trước kia Hoàng thượng tốt với ta không?” Tuyết Yên hỏi.
“Bọn nô tì cảm thấy rất tốt, thế nhưng nương nương vẫn cảm thấy không tốt.” Lập Hạ nói.
“Nương nương muốn làm một đôi tình nhân một đời một kiếp. Nhưng đây là hoàng cung, rất khó.” “Vậy chẳng phải ta thành nữ nhân ghen tuông rồi sao.” Tuyết Yên cười nói.
“Hoàng thượng cũng thường xuyên nói nương nương như vậy.” Lập Hạ trả lời.
“Bây giờ các ngươi đều còn sống trở về, vậy có lẽ biết người chết đi là ai. Tìm thời gian thích hợp chúng ta đi tế lễ một chuyến.” Sắc mặt Tuyết Yên trầm xuống: Hỏi Lập Hạ xong, nàng lại hỏi Cát Tường và Tiểu Quý Tử một chút. Tiểu Quý Tử nói hôm đó quả thật có người ném rất nhiều đạn pháo vào sân của Trường Tín cung.
Lập Hạ nói: “Nương nương, chỉ có nương nương biết làm đạn pháo. Trước kia nương nương từng dạy Điền Minh.” Tuyết Yên trầm tư: “Muốn làm Trường Tín cung nổ tung, vậy đây phải là thù hận sâu đậm. Nói như vậy chúng ta có thể còn sống quả là may mắn.” Tuyết Yên trở lại cung được ba ngày, ngày này Tuyết Yên xin Hoàng thượng đến Trường Tín cung †ế bái mấy oan hồn bị thiêu chết.
Lê Hiên cân nhắc rồi đồng ý. Tâm trạng Tuyết Yên đã ổn định, hơn nữa cũng không bài xích hắn như trước.
Hản ôm Tuyết Yên vào lòng: “Trãm đã sai người hậu táng a hoàn và nội thị bị thiêu chết, cũng trợ cấp tiền cho người nhà bọn họ. Nàng muốn đi lễ †ế cũng được, muốn trẫm đi cùng nàng không?” “Không cần, bọn Lập Hạ đi cùng thiếp rồi.” Tuyết Yên nói.
Chạng vạng tối; Tuyết Yên dẫn theo Lập Hạ, Cát Tường, Tiểu Quý Tử cùng đi đến Trường Tín cung.
Trường Tín cung trước mắt chỉ còn một mảnh tro tàn, trong sân ở giữa có mấy cái hố to. Lúc ấy hỏa hoạn thiêu chết quá nhiều người, bình thường mọi người đi đến nơi đây đều đi đường vòng, dần dần, nơi này có rất ít người tới, ban ngày cũng khá âm u.
Lan can bao quanh khoảnh sân hoang tàn. Bên ngoài mọc rất nhiều cỏ dại.
Nhìn thấy Trường Tín cung gần như bị san phẳng, Tuyết Yên có thể tưởng tượng ra uy lực đạn pháo, hỏa hoạn hung mãnh lúc ấy.
Ai lại hận nàng như thế? Muốn thiêu chết nàng, còn để nhiều người vô tội như vậy mất mạng! Tuyết Yên nghe Lập Hạ nói Tiếu Xuân theo chân nàng từ núi Mặc, từ nhỏ đã sống cùng nàng, Vân Hương đi ra từ An vương phủ, còn có mấy a hoàn và nội thị trung thành.
Tuyết Yên nhìn Lập Hạ và Cát Tường khóc thảm như thế, âm thầm thề: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ bắt người hại chết các ngươi đền mạng!” Nàng cũng đang rơi lệ, nàng rất bị thương, nhưng đáng buồn là nàng đã quên chuyện trước kia, thậm chí nàng còn không nhớ rõ dáng vẻ của bọn họ.
Từ Trường Tín cung trở về, tâm trạng mọi người đều không tốt, Tuyết Yên bảo bọn Lập Hạ nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng không để bọn Tri Thư đi theo.
Nàng một mình ra khỏi Vong Ưu cung, đi tới Lâm Hoa điện của Hoàng thượng.
Vong Ưu cung và Lâm Hoa điện cách nhau một vườn hoa nhỏ.
Khi Tuyết Yên đi qua vườn hoa, nàng nghe thấy đằng sau cây nho có tiếng xột xoạt, Tuyết Yên bước chậm lại, phát hiện một nam nhân cao lớn đang ôm một nữ nhân từ trong hành lang đi ra.
Tuyết Yên nghiêng mình muốn rời đi, nhưng người kia đã trông thấy nàng: “Yên phi nương nương.” Thì ra là Duệ vương.
Nữ nhân hắn ôm trong ngực giãy giụa xuống, là Trân Châu.
“Sao vậy, bị thương à?” Tuyết Yên hỏi.
“Vâng ạ, nô tì bị trẹo chân, Duệ wương điện hạ thấy nô tì bước đi nặng nhọc, mới…” “Ừm, nên thế. Chân bị thương đừng đi lung tung.
Ta xem cho ngươi một chút nhé?” Tuyết Yên hỏi.
Khi Tuyết Yên ở Lâm Hoa điện Trân Châu rất chiếu cố nàng, mấy ngày nay cũng thường xuyên đi hỏi †hăm Tuyết Yên cần gì. Tuyết Yên rất thích a hoàn xinh đẹp dịu dàng này.
“Ta gọi ngự y rồi.’ Duệ vương lạnh nhạt nói.
“Yên phi nương nương tìm Hoàng thượng à, bây giờ Hoàng thượng không ở Lâm Hoa điện.” Trân Châu nhắc nhở nàng.
“À. Vậy thì thôi. Ngày mai ta lại tìm người ấy vậy.
Ngươi thật sự không cần ta xem giúp sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Không phiền Yên phi nương nương, nô tì đã mời ngự y rồi. Đợi ngự y xem là được.” Trân Châu đỏ mặt.
Tuyết Yên mau chóng rời đi.
Duệ vương thích Trân Châu, hoặc là Trân Châu thích Duệ vương, tóm lại vừa rồi sắc mặt hai người ngại ngùng như thế, không đơn giản là một người té nợã, một người khác ñâng đỡ bình thường.
Duệ vương vẫn luôn không có chính phi, là không có người thích hợp sao? Lê Hiên không có ở Lâm Hoa điện, Tuyết Yên muốn tìm hắn, hỏi xem chuyện Trường Tín cung xảy ra hoả hoạn có kết quả hay chưa.
Chuyện đã sắp qua hai tháng, nghe nói người trực đêm đó còn đang bị giam giữ.
Thư phòng Cổ Hoa hiên của Lê Hiên cách tẩm cung của hắn cũng rất gần.
Trời đã vào thu, còn năm ngày nữa là đến trung thu.
Ninh vương có tình cảm như thế nào với nàng? Hắn biết rất rõ nàng đã gả cho Lê Hiên. Hơn nữa, nàng cũng thích cảm giác ở bên Ninh vương.
Chẳng lẽ nàng phản bội Lê Hiên sao? Ánh trăng sáng trong, ngàn vạn năm chưa từng thay đổi, giống như tình yêu giữa người yêu nhau nhưng vĩnh viễn không thể gần nhau, bởi vì không thể có được, cho nên đẹp đế vô cùng.
Chuyện thế gian, không chiếm được hoặc là mất đi luôn đáng quý nhất. Tuyết Yên không tả rõ nỗi lòng phiền muộn.
Thân mấy cây trúc bên ngoài sân Cổ Hoa hiên thẳng tắp, dưới ánh trăng, bóng mờ chập chờn, rất hữu tình.
Tuyết Yên nghe thấy có tiếng nói chuyện khe khẽ.
Xuyên qua khe hở của cây trúc, nàng nhìn thấy hai người tựa vào bên cạnh bàn đá.
Bọn họ ngồi trên ghế đá, trên bàn đá bày biện hoa quả, dưới ánh trăng, mặt Nhan Hương áp sát vào cổ Lê Hiên.
Lê Hiên nhìn về phương xa, ánh mắt mê ly.
Hình như nàng đã từng nhìn thấy cảnh này, Tuyết Yên cảm thấy ngực đau nhói. Nàng ôm ngực mình, nắm chặt viên đá ngũ sắc trên ngực.
“Ai ở đó? Đi ra mau!” Tuyết Yên không nhúc nhích.
Một cơn gió mạnh thổi tới trước mặt.
Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên <
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT