Hoàng thượng nhìn viên đá quý trong tay Cẩn phi, thuận tay cầm một viên đá giống mắt mèo, đưa ra chỗ sáng xem xét, sau đó quay người nói với Tuyết Yên: “Màu đẹp, rất biết chọn, nàng thật có tâm!"

Trong số các phi tần của hoàng thượng, Tuyết Yên là nhỏ tuổi nhất, Cẩn phi cũng lớn hơn Tuyết Yên một tuổi. Hai người này, tướng mạo thuộc cùng một kiểu, đều là những gương mặt nhỏ tinh tế, ma quái.

Thấy Hoàng thượng tò mò nhìn bọn họ, Tuyết Yên nhanh chóng đứng dậy: “Thần thiếp không làm phiền Hoàng thượng và Cẩn phi nữa!"

Không đợi Hoàng thượng nói gì, Tuyết Yên nhanh chóng rời khỏi.

"Tuyết Yên có thường đến cung Cẩn phi không?” Hoàng đế hỏi Cẩn phi.

"Thỉnh thoảng sẽ đến. Yên phi nương nương đối xử với người khác rất chân thành, không để ý tiểu tiết, rất hợp với thần thiếp." Cẩn phi cúi đầu trả lời.

Hoàng thượng nhìn kỹ Cẩn phi. Cần phi đối với hắn rất hờ hững, không nóng không lạnh, hoàn toàn khác biệt so với Tuyết Yên.

Hoàng thượng ngồi một lúc, không có gì vui, bèn đứng dậy rời đi. Tuyết Yên đang tập trung nghiên cứu thuốc mang về từ chỗ Mạnh cô cô. Nàng rất hứng thú với vị Mạnh cô cô thần bí này. Tay và chân của nàng đã bị gãy hoàn toàn, nàng vốn nghĩ mình tàn phế rồi, nhưng chỉ với một ít thuốc, Mạnh cô cô đã chữa khỏi.

Cho dù là sư phụ nàng Dao Lâm cũng không thể khiến những vết thương trên mặt nàng hồi phục nhanh như vậy.

Hơn nữa, Mạnh cô cô biết ký ức kiếp trước của nàng, đây là một người thần bí. Tiếc là Mạnh cô cô đi quá nhanh. Tuyết Yên rất muốn có cơ hội trở lại núi Tử Vi.

Trong Cung viên nằm bên phải Trường Tín cung có nuôi một con gà trống, mỗi ngày đều gáy không ngừng nghỉ, khiến mọi người phát bực. Tất cả mọi thứ trong Công viên đều là của Thái hậu.

Ngoài điểm này ra, Trường Tín cung rất yên tĩnh, thường ngày không có người ngoài đến, cuộc sống rất nhàn nhã.

Ngày thứ hai sau khi hồi cung, lúc thượng triều, Hoàng thượng giới thiệu Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình cho các đại thần.

Hắn đề nghị phong Nhiếp Lăng Hàn làm Đại Nguyên soái của Đại Hưng, phong Bạch Thiếu Đình làm làm Phụ chính Thượng thư lệnh, đều là quan Nhị phẩm.

Tuy nhiên lại bị Tây Bắc Hầu Quan Thể Xương cùng Hộ bộ Thượng thư Lưu kịch liệt phản đối.

Tây Bắc Hầu bước ra khỏi hàng nói: “Hoàng thượng, thời gian đầu xây dựng chính quyền mới, thần cho rằng nên bổ nhiệm những tướng sĩ có nhiều đóng góp, chứ không phải tìm kiếm khắp nơi cái gọi là thủ lĩnh các bang phái, Đại Nguyên soái và Thượng thư lệnh đều là chức vụ quan trọng chủ chốt!”

Lưu Quân cũng lập tức tiếp lời: "Hoàng thượng, thần cho rằng lời của Tây Bắc Hầu chí phải, triều đình nên khen thưởng đề bạt những người có công để xoa dịu lòng người!"

Những người ủng hộ Tây Bắc Hầu và Lưu Quân cũng phụ họa theo.

Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình thấy tình hình trong triều như vậy, giờ cũng hiểu lý do tại sao hoàng thượng lại nôn nóng đưa họ vào cung.

Trong triều lúc này, dưới chính quyền mới, mọi

người đều mở rộng thế lực của mình. Để ổn định chính trị, Hoàng thượng Lê Hiên ngoài việc nhổ cỏ tận gốc những kẻ thân thích

với Lê Kiệt, những quan viên không có can dự

thì không có sự xáo trộn nhiều. Tây Bắc Hầu Quan Thế Xương và Hộ bộ Thượng thư Lưu Quân trước kia hiếm khi đoàn kết đồng lòng, họ đều có công giúp Hoàng thượng lên ngôi, con gái lại là Hoàng hậu và ái phi, vị trí của họ trong triểu không ai có thể sánh bằng.

Còn Phương Dung, phụ thân của Cẩn phi nương nương, lại là người của Thái hậu.

Người của Hoàng thượng thực ra không nhiều.

Hoàng thượng nghe xong lời bọn họ nói, mỉm cười: “Các vị ái khanh nói rất có đạo lý, nhưng trước đó chúng ta đã đề bạt tiến cử không ít người của ta có công lao. Còn hai vị đây, không phải là thủ lĩnh của bang phái tùy tiện nào đó, 11 bọn họ là công thân của Đại Hưng ta."

Thấy các đại thần khe khẽ nói nhỏ, Hoàng thượng chỉ vào Nhiếp Lăng Hàn.

"Nhiếp Lăng Hàn, vốn là Đường chủ Tử Y Đường thuộc Thanh Y đường, lúc Trẫm đánh đuổi quân phản loạn Bắc Di đã từng bị mười lăm vạn quân phản Bắc Di và Thanh Châu Loan thành bao vây suốt nửa tháng, những người đưa tin mà Trẫm phái đi đều bị Ninh vương giết chết!

Lúc đó quân ta lương cạn tên hết, là Nhiếp Lăng Hàn dùng ba nghìn quân cộng thêm một nghìn con cừu giải vây thành công cho trẫm, đồng thời trợ giúp trẫm giành lại được Thanh Châu và Loan thành."

Hoàng thượng thấy các đại thần vẫn im lặng, tiếp tục nói “Nếu không có hắn, trẫm đã không còn sống để ngồi lên ngôi Hoàng đế này!

Đại Nguyên soái không giống các chức quan khác, không thể chỉ dựa vào nội bộ tiến cử hoặc có quan hệ khác, chức vị này là phải dùng tính mạng để đảm nhiệm, nó cần người thực sự gan dạ sáng suốt, giỏi mưu lược đảm đương, do đó, chức vụ Đại nguyên soái ngoài Nhiếp Lăng Hàn ra, không thể là ai khác!”

"Bạch Thiếu Đình vốn là con cháu của chiến thần Bạch Vô Song, trên thông tinh văn dưới tường địa lý, nắm vững trận pháp, hiểu được nỗi thống khổ của bách tính, có danh tiếng rất tốt trong lòng nhân dân, nhiều lần có ý kiến cải cách chính trị, lần này trong cuộc tiêu diệt quân Sở Lương phản loạn đã cứu tính mạng trẫm. Bây giờ, trẫm rất cần một người có lý tưởng cao cả, chưa bị nhuốm màu chốn quan trường để đem lại sức sống mới cho triều ta!”

"Do đó, hôm nay trẫm bổ nhiệm Nhiếp Lăng Hàn làm Đại Nguyên soái của Đại Hưng, Bạch Thiếu Đình làm Phó chính Thượng thư lệnh, các khanh vẫn còn dị nghị sao?”

Hoàng thượng nói rất thấu tình đạt lý, làm cho các đại thần á khẩu không nói được gì. Quan Thế Xương và Lưu Quân nhìn nhau một cái, thấy nét mặt kiên định lạnh lùng của Hoàng thượng, không thể tiếp tục phản đối nữa.

Vốn dĩ, họ đã sắp xếp ổn thỏa người của họ.

Bãi triều, Hoàng thượng cảm thấy rất buồn bực, bố chức cho quan viên cũng phải nhìn mặt họ! Hoàng thượng càng nghĩ càng tức giận, lạnh mặt chầm chậm rời đi.

Đi theo sau là Dương Thụ, Điền Minh, Cố Phàm, Dương Thạc, mọi người không dám thở mạnh, sợ không cẩn thận chọc Hoàng thượng tức giận.

Tiết trời đầu tháng ba, từ xa có thể nhìn thấy một vệt cỏ xanh, những bông hoa mùa xuân đã nở rộ. Một gốc cây chu nằm giữa các tầng cỏ, rất mê hoặc.

Một tiểu thái giám chạy từ phía sau đến: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương sai người đến mời Hoàng thượng đến dùng bữa tối.”

“Trẫm vẫn còn công sự làm chưa xong, không đi! Cút!" Giọng hắn vô cùng chán ghét.

Tiểu thái giám sợ đến mức vội vàng chạy đi. Dương Thụ lè lưỡi, hắn rầu rĩ suy nghĩ nên sắp

xếp bữa tối của Hoàng thượng như thế nào

đây? Hoàng thượng cứ đi dạo, vô thức đến Trường Tín cung xa xôi, nhưng Hoàng thượng không bước vào, chỉ đứng trước của Trường Tín cung

Một tràng tiếng cười phát ra từ Trường Tín cung: “Tiểu Quý Tử, cái ngươi làm có khác gì thức ăn cho lợn!”

Giọng nói của Yên phi.

"Hoàng thượng, cần thông báo để Yên phi nương nương nghênh đón không?” Dương Thụ nhẹ nhàng hỏi.

Không đợi hoàng thượng trả lời, cánh cửa đã mở ra, và một tiểu thái giám ôm đầu chạy ra, thấy hoàng đế đứng ở cửa, hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống!

Người cầm gáo nước chạy đuổi theo đằng sau là Yên phi nương nương, gáo nước nàng hất ra, tất cả đều bắn lên người Hoàng thượng, một giọt cũng không lãng phí.

"Chàng, sao chàng lại đứng trước cửa!” Tuyết Yên giật mình, như thể người làm sai là Hoàng thượng.

"Hoàng thượng, cái này không thể đổ lỗi cho thiếp, là chàng đứng trước cửa hù dọa chúng ta, lẽ nào Hoàng thượng đang nghe lén?”

"To gan!” Hoàng thượng nói một câu, nhưng hắn ta chưa hề tức giận.

Tuyết Yên xưng thiếp gọi chàng thẳng thừng, không hề cư xử với Lê Hiên như Hoàng đế.

Dương Thụ sợ hãi vẫy tay với Tuyết Yên, trong lòng thầm nghĩ, tâm trạng Hoàng thượng đang không tốt, Yên phi nương nương cũng thật đen đủi...

Hoàng thượng không nổi giận. Hắn ta thậm chí còn khẽ nhếch môi lên: “Yên phi đang làm gì vậy? Vết thương ở tay chân hết đau rồi?"

Tuyết Yên giữ tay áo, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng giống như một con mèo, mũi dính đầy tro. Nàng mặc một bộ váy lục lam, váy đã ướt hết rồi. Tay trái chống hông, tay phải thì cầm cái gáo.

"Hoàng thượng, quần áo của người ướt hết rồi, người vẫn nên quay về thay y phục đi.” Tuyết Yên né tránh câu hỏi của Hoàng thượng, nàng đứng chặn ở cửa, không muốn Hoàng thượng bước vào.

Hoàng thượng ngước lên nhìn Tuyết Yên: “Xem ra Yên phi của trẫm đang làm điều gì đó rất kỳ lạ” Nói rồi khom lưng và ôm nàng bước vào sân.

Tuyết Yên vùng vẫy, nhưng cuối cũng vẫn không có kết quả, đành ngoan ngoãn. "Có vẻ như tay chân của nàng ổn rồi! Lại làm những việc này!” Hoàng thượng lại hỏi.

"Tốt hơn nhiều rồi. Mặc dù vẫn chưa có sức, nhưng cũng không khó khăn khi làm việc gì! Hoàng thượng, theo người Mạnh cô cô có phải là thần tiên không?”

“Trẫm cũng nghĩ nàng ấy là thần tiên." Lê Hiên cười nói.

Sân của Trường Tín cung khói lượn lờ, hai a hoàn đang quỳ ở đó, mỗi người cầm một chậu rửa mặt trên tay.

"Lập Hạ, Tiểu Xuân, mang chậu rửa mặt đi!” Hoàng thượng buông Tuyết Yên ra, giọng nói nghiêm khắc nghe không ra chút ấm áp nào.

Hai cô gái nhăn mặt từ từ bưng chậu rửa mặt đi ra, một làn khói trắng bay ra.

"Yên phi to gan, ở trong cung mà dám đốt lửa! Nói, bên dưới đang đốt cái gì?" Hoàng thượng nhếch mắt lên.

A hoàn và thái giám sợ đến cả người run lập cập, Tuyết Yên thì lại đi thắng qua đó, moi từ giữa đống tro, lấy ra một cái gì đó đen xì xì.

"Hoàng thượng, người nếm thử đi, ngon lắm đó.” Tuyết Yên không nói đó là gì, chỉ từ đất xé một miếng thịt nhỏ và đưa nó cho hoàng thượng.

"Yên phi nương nương, không thể để hoàng thượng ăn những cái không sạch sẽ!” Dương Thụ che mũi.

Hoàng thượng nhìn nhìn, đón lấy rồi cho vào miệng nhai: “Chà, rất thơm, đây là gì?”

"Thịt gà!”

"Lấy nó từ đâu?”

"Tại sao không nói?”

"À thì, của Cung viên.” Tuyết Yên đột nhiên xán lại gần Hoàng thượng, nói thầm. Nàng vốn định nói dối, nhưng nhất thời không bịa ra lý do được, chỉ đành nói sự thật.

"Cung viên? Nàng trộm nó?” Hoàng thượng nhìn sắc mặt của Tuyết Yên, hỏi nàng.

Tuyết Yên ngạc nhiên nhìn hoàng thượng: “Cái này Hoàng thượng này cũng biết? Hoàng thượng cũng ăn rồi! Chàng cũng có phần!” "Tuyết Yên, nàng có biết nàng là phi tử của

trẫm không? Sao có thể làm mấy chuyện trộm

gà trộm chó như này?” Hoàng thượng miệng

nói thế, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh. "Sao lại nói khó nghe thế, chỉ tại con gà này ồn

ào quá, ngày nào cũng làm thiếp không thể ngủ được, không có cách nào khác mới... Hoàng thượng nói xem nó rất ngon, phải không?” Tuyết Yên đút một miếng thịt khác cho hắn ta.

"Ứm, hương vị thực sự rất ngon. Trẫm ăn tối tại Trường Tín cung." Hoàng thượng quay lại nói với Dương Thụ.

Dương Thụ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play