*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tử Vi nói: "Huynh ấy sớm muộn gì cũng biết, có phải muội đã liên lụy đến huynh không? Lẽ nào huynh không sợ huynh ấy lợi dụng cơ hội này tấn công nước Nam Chiêu sao?...
Tư Mã Huy nói: "Không sao cả, chỉ cần thêm một tháng nữa, ta không phải sợ hắn nữa rồi. Giữa ta và hắn sớm muộn gì cũng xảy ra giao tranh, có muội hay không cũng như nhau, hắn đã bắt đầu tấn công Nam Chiêu rồi, chỉ là vẫn chưa tìm được lý do chính đáng thôi. "
Trên một sườn đồi khuất phía đông núi Mặc, có một nam nhân tầm hai mươi năm hai mươi sáu và một nữ nhân xinh đẹp đang đứng. Nam một thân áo đen, mắt mày sáng láng, khuôn mặt điềm tĩnh dịu dàng. Hắn chắp tay nhìn về nơi xa. Nữ tử vươn tay ra, như thể đang cảm nhận gió Bắc lạnh thấu xương ở đây.
Những người thị vệ khuôn mặt bôi trát đầy màu từ lùm cây bước ra, nhảy đến trước mặt họ.
"Công chúa, tướng quân, người đã được cứu rồi, được đại ca của nàng ấy đưa đi rồi." Nam tử thấp bé đứng trước bẩm báo.
"Rất tốt!" Nữ tử kia búng ngón tay.
Nam nhân quay lại hỏi một câu: "Đại ca nàng ấy?"
Thị vệ gật đầu: "Vâng, nàng ấy đã nói như vậy!"
Nam nhân quay đầu lại, nhìn dòng sông Mặc lấp lánh ở đằng xa, mặt sông không có bất kỳ gợn sóng nào nhấp nhô.
Mặt trời ấm áp dịu dàng, chiếu trên người hắn, và gió lạnh ngọt ngào và bụi bặm trên núi và rừng ùa vào mặt hắn, một hương vị quen thuộc.
Hắn đột nhiên nghĩ đến ánh mắt bàng hoàng của nàng. Hắn vốn cho rằng, nàng sẽ sống tốt hơn những gì hắn thấy. Hóa ra không phải. Hắn không thể ngờ nàng và Nhiếp Lăng Hàn lại rạn nứt nhanh như vậy. Nàng và Nhiếp Lăng Hàn đã có con với nhau rồi mà vẫn còn làm loạn chia tay. Nàng đúng là cứng đầu.
Ký ức như cỏ dại mọc lan tràn.
Núi Mặc xảy ra chuyện, hắn liền nghĩ ngay đến có liên quan đến nàng. Nàng manh động quá. Hoặc nói cách khác, hắn quá manh động, thế mà lại không kìm chế được để lộ mặt ra. May mà Nhiếp Lăng Hàn không phát hiện ra hắn.
Hắn không nên bốc đồng, sinh mạng của rất nhiều người đều liên quan đến hắn. Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cho rằng trái tim hắn sẽ cứng như sắt thép.
"Lê đại ca, chúng ta đi thôi. Mùa đông ở phương Bắc thật là rất lạnh." Cả người nữ tử co rúm lại.
"Hoa Nhan, muội luôn không nghe lời khuyên, mặc ít như vậy!" Hắn vươn tay ra cởi áo choàng của mình rồi khoác lên người nữ tử kia.
Thân hình nữ tử đó nhỏ nhắn, chiếc áo choàng đó dài đến chạm đất. Nàng cẩn thận dùng hai tay kéo lên.
Hai ngày sau, Tử Vi theo Tư Mã Huy trở về cung điện nước Nam Chiêu.
Khi về đến cung đèn đã thắp sáng, nàng đã đi thẳng đến điện Y Lan. Lê Tử Kinh vừa mặc vào chiếc áo khoác bông màu tím mà bà vú làm, đội chiếc mũ bông đính đá quý màu xanh lá cây, khuôn mặt nhỏ trắng ngần, trán rộng, đôi mắt phượng thon dài, cái lưỡi nhỏ thè ra, rất vui vẻ.
Tử Vi thay quần áo đi tắm, đưa tay ra ôm con trong lòng hôn nó vài cái.
Trong khi bế con, Tử Vi nghĩ, những người cứu nàng có thể là ai được? Ai lại dụng tâm như vậy, ai lại có thể liều mạng để cứu nàng?
Người của núi Mặc không thể đi được, khi xuống núi nàng đã dặn dò họ rồi, bất kể xảy ra chuyện trong thời gian này, họ không thể xuống núi.
Thức ăn được dự trữ trên núi là đủ để họ ăn trong hơn một năm. Chỉ cần họ không xuống núi, Nhiếp Lăng Hàn muốn tấn công núi Mặc quả thực rất khó. Huống hồ, hắn bây giờ có lẽ cũng không rảnh để bận tâm đến họ.
Vậy có thể là ai cơ chứ? Bây giờ thân phận của nàng là công chúa Bắc Di, nhưng những người Bắc Di có thể giúp nàng đều đã chết rồi.
Còn lại ai nữa? Có phải hắn không?
Nàng không dám hy vọng. Mấy lần nàng đã nghĩ là hắn, nhưng lại đưa ra hàng nghìn lý do để phủ định, chính mắt nàng nhìn thấy hắn trúng hai mũi tên của Nhiếp Lăng Hàn rơi xuống cách đá, trên ngực hắn còn có vết thương, không thể sống sót.
Nhưng biết đầu lại có phép lạ? Không phải vẫn chưa tìm thấy xác hẳn sao? Ôm con, tâm trạng Tử Vi đột nhiên được cải thiện, lâu lắm rồi nàng mới cảm thấy thư thái như vậy.
Những ý nghĩ rời rạc đó hiện ra từng chút một, nó như một sợi dây leo, bám vào cơ thể nàng, nàng tìm mọi lý do để chứng minh suy nghĩ đó là đúng, đôi mắt nàng dần dần ánh lên tia xúc động, những giọt nước mắt trong suốt rơi trên khuôn mặt nhỏ bé của Lê Tử Kinh, khiến thằng bé hết hồn.
Niềm vui và hy vọng đến bất ngờ khiến nàng toàn thân run rẩy, nàng cười như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, cười mà nước mắt cứ rơi lã chã, nàng nâng Lê Tử Kình lên cao, chọc cho thằng bé cười khúc khích.
Như thể nhìn thấy hắn, như thể tất cả đều là sự thật. Tử Vi dùng bữa tối đơn giản, Hạ Siêu đến mời nàng thư phòng ở điện Yến Sơn của Tư Mã Huy.
Nàng đưa Lê Tử Kình cho vú nuôi, đến điện Yến Sơn.
Trong thư phòng chỉ có mình Tư Mã Huy, thư phòng của hắn có thắp đèn đuôi ngựa, sáng trưng, có mùi trái cây thoang thoảng.
"Đại ca, tìm muội có chuyện gì vậy?" Tử Vi hỏi.
Tư Mã Huy nói: "Ngày mai ta sẽ đến núi Thường Vân, mất khoảng mười ngày, khoảng thời gian này muội tốt nhất không nên xuất cung, thậm chí ngay cả cửa lớn cung Y Lan cũng ít ra thôi, ta sẽ sắp xếp thị vệ bảo vệ muội."
"Muội biết rồi đại ca. Bây giờ muội sợ chết rồi, hiện muội có con, càng phải bảo vệ mình. Huynh yên tâm đi, muội sẽ bảo vệ tốt bản thân mình. Huynh cũng phải cẩn thận."
"Đại ca, muội luôn cảm thấy những người cứu muội rất kỳ lạ, huynh cho rằng đó là ai? Đại ca có suy nghĩ nào không?"
Tư Mã Huy nghiêng đầu nhìn nàng: "Muội muốn nghe suy nghĩ của ta không?"
Tử Vi nói: "Có, muội muốn nghe."
Tư Mã Huy mím môi: "Ta mới nghe nói, hiện giờ lục địa Triều Vân đang có chút hỗn loạn. Gần đây Đại để lục địa Triều Vân Hoa Thế Tu sức khỏe không tốt, Hoa Thế Tu chỉ có một người con gái Hoa Nhan. Cô con gái này tính tình hào sảng, giỏi dùng độc, đặc biệt thích có loại vũ khí độc như rết, bọ cạp, ong. Hiện các nước khác đang dòm ngó ngai vàng của phụ thân nàng như hổ đói dòm mồi. "
Tử Vi nói: "Muội cũng thích dùng độc. Nữ nhân sử dụng những thứ này không chỉ bảo vệ bản thân mà còn để răn đe những người khác. Nhưng những người đó muội căn bản không quen biết, Đại ca, không phải huynh nghĩ người Triều Vân cứu muội đấy chứ?"
Tư Mã Huy nói: "Không có gì là không thể? Điều ta muốn nói là, khoảng thời gian trước đây, mật thám báo cáo bên cạnh công chúa Hoa Nhan có thêm một vị tướng quân túc trí đa mưu."
Tư Mã Huy nhìn vào đôi mắt đen của Tử Vi và nói: "Mô tả của mật thám về vị tướng này rất giống với người mà muội không bao giờ quên."
"Lục địa Triều Vân? Hoa Nhan?"
Tử Vi nhớ ra, trên vách đá ở núi Thanh Long, Lê Hiên đã từng gọi người con gái đứng bên cạnh hắn là Hoa Nhan.
Đôi mắt của Tử Vi sáng lên.
"Muội cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, bản vương cho rằng không đáng tin. Làm gì có chuyện cải tử hoàn sinh dễ dàng như vậy."
Nhưng Tử Vi đã tin, tay nàng khẽ run lên, nàng hận không thể rời khỏi đây lập tức để đi tìm Lê Hiền.
"Dù sao đi nữa, trong thời gian này muội không thể ra ngoài. Nhiếp Lăng Hàn đã cử rất nhiều mật thám đến nước Nam Chiêu."
Tử Vi gật đầu: "Huynh yên tâm, cho dù muội có muốn đi tìm huynh ấy, cũng nhất định sẽ thương lượng với huynh. "
Không biết từ điện nào truyền đến tiếng tì trúc, đó là một khúc nhạc rất vui vẻ, Tử Vi nói: "Đại ca không còn chuyện nào khác, muội về trước đây, huynh cũng nên ở với các chị dâu nhiều nhiều chút." Tử Vi chuẩn bị rời đi.
Tư Mã Huy mỉm cười gật đầu. Tiếng tì trúc truyền đến từ cung Hải Đường của Tuyết phi, nhưng bây giờ nơi Tư Mã Huy đến là cung Nguyệt Tiên của Vương hậu.
Vương hậu Dương Minh Châu của hắn dịu dàng hiền đức, lúc này nàng đang yên tĩnh bế tiểu vương tử năm tuổi trong lòng ngồi trước bàn đợi Tư Mã Huy.
Thấy Tư Mã Huy bước vào, nàng lập tức cúi người hành lễ: "Hôm nay Vương thượng đã về, cả chặng đường người đã vất vả rồi. "
Tiểu Vương Tử Tư Mã Ngọc cũng hành lễ với giọng nói non nớt.
Tư Mã Huy dìu Minh Châu lên, ôm lấy tiểu vương tử.
"Mấy ngày nay ở nhà có nghe lời mẫu thân con không?" Tư Mã Huy véo mũi thắng bé hỏi.
Tư Mã Ngọc nói: "Tất nhiên rồi. Con còn đọc sách nữa, còn luyện cả kiếm!"
Tư Mã Huy vui vẻ ôm con trai xoay một vòng: "Tốt! Đây mới là con trai của bản vương!"
Minh Châu nhìn hắn cười, Tư Mã Huy nói: "Khoảng thời gian này, nàng vất vả rồi."
Hắn cúi đầu hôn lên mặt nàng, không hề triền miên, chỉ là một nụ hôn dịu dàng thân mật.
Những cung nữ bên cạnh nàng cúi đầu, Minh Châu đỏ mặt: "Người mau dùng bữa đi, nguội hết rồi."
Tư Mã Huy rất nhanh đã dùng xong bữa, ngồi tại bàn ăn hằn dặn dò Minh Châu tỉ mỉ: "Đây thời kỳ hết sức đặc biệt, mặc dù Bản vương đã có phòng bị, nhưng nàng vẫn phải cẩn thận hơn."
Tư Mã Huy dùng bữa xong, lại cùng Minh Châu uống ly trà, sau đó rời cung Minh Tiên, đến cung Hải Đường.
Chủ tử của cung Hải Đường Tuyết phi dung mạo như hoa, tính tình hoạt bát, hơn nữa còn văn võ toàn tài.
Tuyết phi nhìn thấy hắn, cười tươi bước đến "Thiếp còn nghĩ Vương thượng sẽ không đến nữa, thần thiếp đã chuẩn bị đi nghỉ cả rồi."
Tư Mã Huy vươn tay ra véo lấy đôi má trắng trẻo của nàng: "Nhìn nàng trang điểm tuyệt mĩ như này, trên mặt vẫn còn son phấn, nào có giống sắp đi nghỉ ngơi? Nhưng, Bản vương làm phiền ái phi nghỉ ngơi rồi, vẫn nên rời đi thì hơn.
Tư Mã Huy quay người rời đi.
Vị Tuyết phi này bĩu môi nhìn hắn, nước mắt rưng rưng chực rơi xuống, nhưng cũng không giữ hắn lại.
Tư Mã Huy thấy nàng không giữ hắn lại, cảm thấy hết sức vô vị, quay người lại ôm nàng vào lòng, hôn nàng.
Tuyết phi đã gả cho hắn được ba năm, nhưng đến giờ vẫn chưa có con cái. Nàng là con gái của thừa tướng Nam Chiêu Trình Nhan.
Sáng sớm hôm sau Tư Mã Huy đã đi rồi, khi đi hắn có cử hai thị vệ tín nhiệm đến điện Y Lan bảo vệ.
Tử Vi yên tâm ở lại điện Y Lan.
Tiểu Tỉnh nói: "Công chúa, mấy ngày người không có ở đây, Vương hậu và Tuyết phi có đến điện Y Lan."
“Ồ? Ta không có ở đây, bọn họ đến làm gì vậy?"
Tiểu Tỉnh nói: "Bảo là đến để thăm đứa nhỏ, bọn họ không biết người không ở đây, nô tỳ chỉ nói là Vương thượng gọi người đi. Nhưng,vị Tuyết phi đó và người trông có chút giống nhau, khi mỉm cười cũng giống"
Tử Vi nhìn Tiểu Tỉnh: "Thật sao, có cơ hội thì làm quen một chút."
Nàng ở Vương phủ nước Nam Chiêu, ai cũng không gặp, cũng không gia bất kỳ hoạt động nào ở trong cung. Bình thường Tư Mã Huy cũng quy định nghiêm ngặt, nếu không được mời ai cũng không được đến điện Y Lan.
Tử Vi biết hai người họ đến điện Y Lan vì mục đích gì, nàng cũng đã từng vật lộn chốn hoàng cung.
Đêm thứ ba từ khi Tư Mã Huy đi, Tử Vi cảm thấy trong cung hình như có gì đó không bình thường.
Tiểu Tỉnh quay lại nói, "Công chúa, ban nãy nô tỳ nhìn thấy xung quanh cung Nguyệt Tiên có rất nhiều thái giám và thị vệ, không biết đã xảy ra chuyện gì."
Tử Vi không muốn để ý quá nhiều đến chuyện hậu cung của Tư Mã Huy, nhưng đây là khoảng thời gian đặc biệt, nàng nói với Tiểu Tỉnh: "Muội gọi Yến Tam ở ngoài cửa vào đây." Yến Tam và Vạn Quân là thị vệ mà Tư Mã Huy giữ lại để bảo vệ Tử Vi.
"Phu nhân, người có gì sai bảo?" Yến Tam hỏi.
Tử Vi nói: "Bên ngoài có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Yến Tam nói: "Hình như tiểu vương tử ăn bị đau bụng, đang điều tra. Bọn họ không nói rõ. Bây giờ trong cung không cho phép đi lại lung tung."
Nghe thấy vậy, Tử Vi đóng cửa lại, không lo nữa.
Nhưng một lúc sau, Tiểu Tỉnh lại lẩm bẩm: "Sớm như vậy mà đã không cho ra ngoài, vốn dĩ muội muốn đi lấy chút than, bên ngoài đột nhiên lại có rất nhiều thị vệ."
Trong lòng Tử Vi có chút kinh ngạc.
Nàng lặng lẽ đi đến cửa điện Y Lan nhìn, bên ngoài thật sự có rất nhiều thị vệ.
Nghe khẩu khí của thị vệ nói chuyện với cung nữ, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
Tử Vi nhớ ra những lời Tư Mã Huy nói, Nhiếp Lăng Hàn lén lút liên hệ với các huynh đệ tàn dư của hắn ở nước Nam Chiêu. Mặc dù Tư Mã Huy đã nhìn thấu, nhưng không thể xem thường Nhiếp Lăng Hàn.
Tử Vi quay lại nói với Tiểu Tỉnh: "Muội đưa Kinh Nhi tìm một chỗ nào đó kín đảo trốn đi, ta không gọi không được đi ra, ta ra ngoài xem thế nào."
Tiểu Tỉnh nghe xong lập tức cảnh giác, cầm lấy kiếm, đưa bà vú A Phượng vào một căn phòng kín đảo của a hoàn ở sân sau.
Tử Vi mặc chiếc áo Bách Độc Y kia, giắt kiếm Thu Thủy bên eo, treo chiếc sáo nhỏ lên cổ.
Ra khỏi cửa, Yến Tam và Vạn Quân nhìn thấy nàng hốt hoảng nói: "Phu nhân, muộn thế này rồi người còn muốn đi đâu?"
Tử Vi nói: "Ta đến cung Nguyệt Tiên có chút việc.
Họ muốn đi theo nàng, nhưng Tử Vi từ chối. "Bây giờ buổi tối không được tự tiện đi lại, hai người các ngươi đi theo ta ngược lại không được, yên tâm, có chuyện gì ta sẽ gọi các ngươi."
Tử Vi quay người về phòng, lấy bộ trà rồi đi ra ngoài.
Tử Vi lặng lẽ đến cung Nguyệt Tiên của Vương hậu.
Trước cửa cung Nguyệt Tiên thị vệ thật sự đông như kiến. Nàng bị giữ lại bên ngoài.
Tử Vi nói: "Đây là trà an thần mà Vương hậu muốn, nô tỳ dâng lên sẽ đi ngay!"
Người thị vệ đó nghiêm mặt nói: "Hôm nay Vương hậu có chuyện, ai cũng không gặp!" Đang nói dở, cung nữ xinh đẹp từ bên trong đi ra, Tử Vi nhận ra, đó là a hoàn bên cạnh
Vương hậu tên Tiểu Tử.
Tiểu Tử nhìn Tử Vi, nàng ta biết Tử Vi, nàng ta nói với thị vệ: "Mấy vị đại ca, đúng là Vương hậu mỗi tối phải uống trà an thần mới có thể ngủ được, đưa cho ta đi." Nàng ta đi đến giơ tay ra lấy.
Khi Tử Vi đưa trà cho nàng ta, tay nàng ta chạm vào tay Tử Vi, ngón tay của nàng ta âm thầm vẽ mấy nét lên tay của Tử Vi.
Tử Vi không nói gì, nhưng nàng biết chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.
Nàng quay người trở về, nhân lúc thị vệ không chú ý, nàng trốn ở trong bụi cây, từ từ đi đến cửa sổ phía sau cung Vương hậu. Cửa sổ phía sau có một cây cổ thụ lớn Tử Vi trốn trên đó, hai thị vệ đi qua trước mặt nàng, Tử Vi nín thở, không dám động đậy.
Thấy thị vệ đi ra rồi, nàng bám lên tường, áp đầu vào cửa sổ, như vậy nghe được rõ.
Nàng nghe thấy Vương hậu Minh Châu đang ngồi khóc thút thít, một nam nhân đang nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tỷ tỷ, dẫu sao chị cũng phải nghĩ cho cha mẹ, con còn có thể sinh nữa, nhưng cha mẹ mất rồi là mất mãi mãi!"