*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên. "Bao vây bọn họ lại, đừng để Tử VI công chúa bị thương, người còn lại, giết không luận tôi!"
Tử Vi đột nhiên quay người, đi theo sau lưng bọn họ, là Nhiếp Lăng Hàn. "Sư huynh!" Tử Vi mở to hai mắt nhìn Nhiếp Lăng Hàn, đúng vậy, sau lưng nàng chính là sư huynh của nàng - Nhiếp Lăng Hàn. Là sư huynh Nhiếp Lăng Hàn mà mấy ngày nay, nàng trăm phương ngàn kế thuyết phục mình phải hiểu lập trường của hành
Tất cả đã không cách nào ngăn cản được nữa. Nàng có bản lĩnh ẩn thân, nàng cũng có bản lĩnh tìm người. Nhiếp Lăng Hàn biết nàng có bản lĩnh này. Nàng lại làm một con cờ lần nữa.
Trong thế giới của nam nhân này, nàng cảm thấy mình thật bất lực, thật ngày thơ Như thể bọn họ đều là người thân của nàng, là người quan trọng của nàng, nhưng cũng lại như chẳng là cái thế gì, hoặc như không hề quen biết.
Gió lạnh thổi qua áo nàng, trái tim Tử Vi lạnh lẽo khoan tim. Nàng ngửa mặt nhìn Nhiếp Lăng Hàn gần trong gang tấc, đôi mắt hắn trắng đen rõ ràng, con người như mặc ngọc, sóng mũi cao, khuôn mặt anh tuấn ôn hòa vô hại.
Tử Vi khó có thể tin đưa tay sờ Nhiếp Lăng Hàn. "Sư huynh, sư huynh, huynh..."
Cảnh tượng trước mắt khi thì rõ khi thi nhòe, Tử Vi ấn lên tim, nơi đó đau nhói. Bản tay số mệnh bóp chặt lấy nàng, khiến nàng không thể thở nổi. "Đồ nữ nhân xấu xa này, quả đúng là cô dân bọn chúng vào!" Hoa Nhan đâm về phía Tử Vi.
Mạnh Truy mau chóng ngăn kiếm của Hoa Nhan.
Giữa cánh rừng đột nhiên có thêm hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ Đại Hưng cầm cung tiến, tên trong tay đều chĩa vào Hoàng thượng Đại Hưng cũ - Lễ Hiện.
Trương Dương giơ tay bắn đạn tín hiệu màu đỏ vào không trung.
Nhiếp Lăng Hàn đứng đó, đưa tay nhận tên nó từ trong tay chiến sĩ bên cạnh, cầm cung tên nhâm vào Lê Hiền.
Tử Vi đi đến phía trước Lê Hiến, duỗi hai tay ra che cho hắn, nhìn Nhiếp Lăng Hàn chăm chăm, lớn tiếng nói: "Sư huynh, huynh muốn giết chồng thì giết ta trước di!"
Ánh mất Nhiếp Lăng Hàn âm u, qua hồi lâu, chậm rãi nói: Tử Vi, tránh ra
Tử Vì cười thảm, văn giang hai cánh tay, ảnh mặt lạnh lẽo nhìn hàn, trầm giọng nói: "Huynh giết ta trước đi." “Tử Vị, tránh ra đi, Lê Hiến ta không cần cô cản cho ta!" Sau lưng vang lên giọng của Lê Hiền.
Tử Vi quay đầu nhìn hãn, giàn giụa nước mat.
Trong con người Lê Hiên không còn vẻ cợt nhả trêu đùa vừa rồi, cũng không có phần nộ và không cam lòng, ánh mắt hằn chi bình thản nhìn nàng: Tránh ra. Đây là chuyện của nam nhân. "Không, ta có lỗi với chàng! Huynh ấy biết chỉ có ta mới có thể tìm được chàng, huynh ấy, huynh ấy cố ý thả ta ra Sự ngu xuẩn của ta đã hại chàng! Lê Hiên, ta không phản bội chàng, hãy tin ta..."
Ta tin tưởng có." Lê Hiên nhếch khỏe môi, trên khuôn mặt hiện lên vẻ cưng chiều chỉ có với nàng: "Coi như có thông minh. Cô tránh ra đi. Nếu như không muốn ta tức chết thì tránh ra."
Hãn ngửa mặt nhìn Nhiếp Lăng Hàn, cười khẽ một tiếng: "Không ngờ Nhiếp Lăng Hàn ngươi cũng sẽ lợi dụng nữ nhân"
Sắc mặt Nhiếp Lăng Hàn lạnh lùng: "Đây là học từ người đấy, người có thể thuận lợi mò đến hang ổ của Tân Đạt Nhĩ, chẳng phải cũng vì lợi dụng Tử Vi sao?"
Lê Hiện cười hạ ha: "Được! Ta vốn là một kẻ tiểu nhân, ta cho rằng người là người duy nhất sẽ không lợi dụng Tử Vi, ta vốn còn nghĩ nàng đi theo người cũng không tệ, bây giờ ta đổi ý rồi!"
Khuôn mặt Nhiếp Lăng Hàn vẫn trầm như nước: "Người đổi ý rồi? Hình như lời người nói không được tính đầu, quyền chủ động của ván cờ này trong tay ta rồi
Tử Vi nói: "Sư huynh, nếu như chàng chết, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho huynh đâu."
Nhiếp Lăng Hàn nói: "Tử Vi, cơ hội có thế giết Lê Hiên rất ít, ta đã lỡ mất một lần, không muốn mất thêm lần thứ hai nữa. Hai người chúng ta chỉ có thể sống một mà thôi."
Hằn vung tay lên: "Bắn tên "
Sau lưng Lê Hiện xuất hiện và số chiến sĩ mặc áo đen, người Lê Hiến dân theo không nhiều, gần như xông lên hết
Những linh bạn cung tiền kia vốn là Lê Hiện để Nhiếp Lăng Hàn huấn luyện, lính bắn cùng trải qua cải tiến, sức mạnh vượt trội khiến người ta kinh hãi
Linh bản cùng hãn tự tay huấn luyện đang chĩa tên vào hàn
Người đứng phía trước thành cái sàng trong giây lát, tiếng kêu thảm và tiếng gào vang khắp núi Thanh Long yên ắng đã lâu, Trương Dương vung kiểm xông lên như điên, song không đi được bước nào.
Mặt Cổ Phảm lạnh như băng, không nhìn người phía trước, chỉ không ngừng ra lệnh tấn công.
Từng nhóm người đổ xuống trước mặt Lê Hiên, Nhiếp Lăng Hàn mang đến lĩnh bản cung tốt nhất, dùng cung nó mạnh nhất. Đối mặt với sức mạnh như vậy, bọn họ gần như không có sức đánh trả Mặc dù như thế, không ai lui bước Các chiến sĩ vẫn không ngừng lao lên.
Tử Vi bị Nhiếp Lăng Hàn ôm chặt lấy không cử động được, nàng chỉ nghe thấy tiếng bản rên ào ào, tiếng kêu thảm, nhìn thấy máu tươi nhuộm đó đất xám.
Bởi vì Lê Hiền không đoán được Tử Vi có thể tìm được hàn, Nhiếp Lăng Hàn lại lập mưu từ sớm, đây không phải là một trận chiến, mà diễn biến thành một trận đồ sắt đẫm máu, mưa tên bay tới như châu chấu.
Tử Vi bị Nhiếp Lăng Hàn che mắt lại, hần ôm đầu nàng, không để nàng bị thương
Nàng cần chặt hàm rằng, đây là núi Thanh Long, bên cạnh chính là núi Mặc, nơi nàng lớn lên từ nhỏ, sao lại để người mình thương nhất chết ở đây được
Bọ cạp và răn độc Hoa Nhan thả ra đã sớm bị binh sĩ trước mặt tung thuốc bột màu trang đuổi đi, Nhiếp Lăng Hàn đã nghĩ đến mọi tình huống rồi.
Góc Tây Bắc bằng nhiên có một đội ngũ lao ra, thân hình nhanh nhẹn như khi, cũng dùng tên nỏ bắn vào đội ngũ của Nhiếp Lăng Hàn
Hai bên giằng co, Tử Vi thừa dịp Nhiếp Lăng Hàn phân tâm, bỗng nhiên cần lên cảnh tay Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn buông lỏng tay, Tử Vi trốn thoát, vung Thu Thủy kiếm trong tay.
Lê Hiện mái chiến đấu, Tử Vi lao đến bên hận, sóng vai chiến đấu với hàn, Thương Long kiếm gặp được Thu Thủy kiếm, chỉ cần hai người dùng kiểm tâm ý tương thông, sức mạnh sẽ tăng lên nhiều
Lê Hiện cảm thấy Thương Long kiếm trong tay như mọc mất, từng nhất kiểm tự vung lên.
Hãn quay đầu nhìn Tử VỊ, Tử Vị hỏi: "Nữ nhân đó là ai?"
Lê Hiện chỉ lo nhìn đội ngũ tấn công bên phải
Tử Vi để ý tới đội ngũ đó, người đi đầu chính là ông ngoại Tiểu cữu cữu Trần Vũ, tiểu biểu ca Trần Hách Nhiên đi theo sau.
Tử Vi vừa mừng vừa sợ vừa khổ sở. Nàng biết ông ngoại vốn không muốn bị cuốn vào cuộc chiến trong triều đình. Thanh Y đường là bang phải giang hồ, xưa nay ông ngoại không để Thanh Y đường xung đột chính diện với quan phủ, bây giờ lại tự mình dân theo người giúp Lê Hiện.
Nhiếp Lăng Hàn cũng rất bất ngờ.
Hàn vung tay lên, linh ban cung dừng lại, người của ông ngoại cũng ngừng tấn công. "Lão đường chủ, ông có biết ông đang làm gì không? Lê Hiền trốn ở chỗ ông sao? Ông đã đặt Thanh Y đường vào tình cảnh nguy hiểm rồi đấy!" Nhiếp Lăng Hàn nói.
Trần Hữu Thủy nói: "Nhiếp Lăng Hàn, là người đưa Thanh Y đường vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục! Bây giờ nơi này là núi Mặc, là núi Thanh Long, ta không thể trơ mắt nhìn các người giết chóc ở đây được!"
Nhiếp Lăng Hàn nhếch môi mim cười: "Lão đường chủ, bây giờ là Trần Siêu quản lý Thanh Y đường, núi Mặc này cũng do Trần Văn quản lý, ông tưởng dẫn theo mấy phản tặc này là có thể ngăn cản trăm sao?"
Trần Hữu Thủy vung đạo lớn trong tay.