theo Mặc lệnh, ngày trước khi nàng đến Tử Y các, nếu người gác cổng không biết nàng, nàng chỉ cần nói mình là Tuyết Yên liền có thể đi vào, nhưng bây giờ nàng là Tử Vi, nói hết nước hết cái, người gác cổng cũng không cho nàng vào.

“Nếu như Trần đường chủ không ở đây, ai quán xuyến Tử Y đường?” Cố Phàm hỏi người gác cổng.

Hắn đáp: “Là Trương đà chủ, Trương Son."

HỒ, tốt quá rồi, vậy ta tìm Trương Sơn. Cứ nói, cứ nói có một người tên Tử Vi đến tìm hắn.” Tử Vi nghĩ, cuối cùng cũng có người quen biết mình.

Người gác cổng nhìn Tử Vi một chút, Tử Vi vốn xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ. Hắn gãi gãi đầu, rồi sải bước chạy đi.

Trương Sơn nhanh chóng ra đón tiếp, nhìn thấy Tử Vi hắn lập tức hành lễ.

“Công chúa, quả đúng là người.”Trương Sơn mời mọi người vào trong.

“Không phải bình thường huynh ở phủ Nguyên soái sao? Sao bây giờ lại đến Tử Y đường?" Tử Vi hỏi hắn ta.

“Bình thường cũng chạy qua chạy lại cả hai nơi, nhưng bây giờ Trần đường chủ quay về núi Mặc rồi, ta bèn trở về” Trương Sơn nói.

“Khi nào nhóm biểu ca trở lại?" Tử Vi hỏi.

“Không biết, bọn họ không nói.” Trương Sơn đáp.

“Vậy sư huynh ta bao giờ quay về?” Tử Vi hỏi.

Trương Sơn lắc đầu: “Nguyên soái không nói, ta cũng không hỏi.

Tử Vi bảo Trương Sơn cho nữ tỷ lui đi.

“Công chúa có chuyện gì sao?” Nét mặt của Trương Sơn lập tức trở lên nghiêm túc.Tử Vi hỏi nhỏ: “Gần đây Tử Y đường có xảy ra chuyện gì không? Hay là nhà sư huynh ta có chuyện gì không?”

Trương Sơn nói: "Không nghe nói, Tử Y đường không xảy ra chuyện gì cả, Nhiếp đại ca chỉ là về nhà thăm người thân, không nói là có chuyện gì, sao thế?”

“Huynh có biết Lưu Xung không?” Tử Vi hỏi.

“Lưu Xung? Có nghe qua, chính là thống lĩnh thị vệ của Tuyết gia đúng không?”

“Đúng, chính là hắn.”

Trương Sơn nói: “Khoảng thời gian trước, hắn có chuyện riêng cần xử lý, rời Tử Y đường rồi.”

"Hắn chết rồi.” Tử Vi nói.

“Hả?” Trương Sơn ngày ra một lúc.

“Chết rất thê thảm, giống như bị người khác đánh trọng thương mà chết. Ta còn nghi Tử Y đường xảy ra chuyện gì cơ, nên đến đây xem thế nào.”“Không có. Chúng tôi rất ổn.” Trương Sơn rất cảm kích Tử Vi vì vẫn còn nhớ đến bọn họ.

Hắn không hề biết rằng Tử Vi là Tuyết Yên, hắn chỉ nghĩ rằng nàng là sư muội của Nhiếp Lăng Hàn, cũng là người trong lòng Nhiếp Lăng Hàn.

“Tử Vi công chúa, mặc dù Trần đường chủ không có ở đây, nhưng người có thể ở lại đây vài ngày.”

“Thôi, các huynh không sao là tốt, ta chỉ đến thăm một chút thôi.” Tử Vi trả lời.

Tử Vi quay đầu nhìn lại, bây giở Tử Y đường không còn ai biết nàng nữa.

Tử Vi cùng Tiểu Tỉnh rời khỏi Tử Y đường.

Nói như vậy, cái chết của Lưu Xung là do ân oán cá nhân? Nhưng hắn liều mình vào cung là vì sao? Lưu Xung là người rất chững chạc, không có chuyện vì muốn xác nhận nàng là Tuyết Yên mới liều mạng xông vào cung.Tử Vi có chút phiền muộn.

Nàng quay lại nhìn Cổ Phàm: “Không dễ gì mới được ra ngoài một chuyến. Chúng ra ở ngoài ăn cái gì đó rồi hãy hồi cung. Ta mời các ngươi ăn cơm.”

Cổ Phàm ậm ừ một lúc lâu, như muốn từ chối. Cổ Phàm luôn âm thầm theo sau Tử Vi, nét mặt hắn có chút lo lắng: “Công chúa, hôm nay không đem theo nhiều người, chúng ta vẫn nên hồi cung sớm một chút đi.”

Tử Vi nói: “Bình thường ta ra ngoài một mình, cũng chả có chuyện gì, hôm nay là do người đem theo nhiều người quá, phô trương quá đấy.”

Nói đến đây, sắc mặt Cổ Phàm có chút thay đổi, hắn rút thanh kiếm ra.

Tử Vi vừa quay đầu lại đã bị một người túm lấy cổ nhấc bổng lên.

Nàng được ôm đưa lên một con ngựa đang chạy nước đại, nó phi nhanh như gió tiến về phía trước.Tử Vi vùng vẫy, Cổ Phàm và Tiểu Thuyền Tử bám sát theo sau, hậu vệ cũng bám theo. Tử Vi với tay rút con dao găm ở chân, đây là con dao mà Tư Mã Huy tặng cho Tuyết Yên, lúc Tuyết Yên muốn trốn ra khỏi cung nó bị rơi xuống đất, Cổ Phàm nhặt lên, hôm trước đã trả lại cho nàng.

Con dao găm được bao phủ bởi ánh sáng xanh, sắc bén vô cùng.

“Công chúa tốt nhất không nên làm bậy, chủ tử của chúng ta chỉ muốn gặp người, không muốn lấy mạng người, nếu như công chúa làm bậy, ta không dám đảm bảo sẽ không nỡ tay giết chết người đầu

Giọng hắn khàn khàn, âm trầm, vừa nói vừa điểm huyệt trên người Tử Vi.

“Chủ tử của ngươi là ai?” Tử Vi hỏi to.

“Đến nơi người sẽ biết. Hắn trả lời không nhanh cũng không chậm.

“Chủ nhân của các ngươi có phải Ninh vương không?Người đó không nói nữa.

Cổ Phàm thẹn quá hóa giận, hắn biết Tử Vi là ai, để mất Tử Vi, hắn còn mặt mũi nào đứng trước Hoàng thượng!

Nhưng người đó chạy nhanh quá, sau hai ngã rẽ đã không thấy tăm hơi rồi.

Tuấn mã chạy điên cuồng cả nửa ngày, người kia trùm lên đầu Tử Vi một chiếc áo màu đen, có lẽ đấy là áo của hắn, Tử Vì bị mùi mồ hôi trên chiếc áo làm cho suýt nghẹt thở. Cộng thêm với đường đi gồ ghề, khi được ôm từ ngựa xuống, nàng suýt nôn mửa.

Người đó lấy áo phủ trên đầu Tử Vi xuống, Tử Vi nhìn thấy bọn họ đang ở trong một cái viện nhỏ.

Hắn ta dừng lại ở chỗ cánh cửa nhỏ hẹp cũ kỹ, rồi lại vào một viện nữa, bên trong không ngờ lại là chốn bồng lại tiên cảnh.

Khoảng sân bên trong rất rộng, người kia ôm nàng vào hậu viện, vào một căn phòng trang nhã rồi đặt nàng xuống.Cửa ra vào và cửa sổ của căn phòng này đều có hai lớp, và đều bị khóa lại.

Người kia đặt nàng xuống, chuẩn bị đi ra ngoài.

Tử Vi nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, trông già nua, nhưng giọng nói lại rất trẻ, nàng vừa nhìn đã nhận ra khuôn mặt này là hóa trang.

“Nói đi, ai muốn gặp ta?”

Người đó nói: "Cảm phiền công chúa đợi ở đây, người muốn gặp công chúa bây giờ vẫn chưa đến. Người cần đợi người đó.”

Tử Vi hỏi: “Đơi bao lâu? Hắn ta là ai?”

“Đợi bao lâu ta cũng không rõ, tóm lại hắn sẽ đến gặp người.” Người đó nói xong, khóa cửa và rời đi.

Tử Vi bị giam trong căn phòng này. Mỗi ngày có người đem đồ ăn nước uống đến, nhưng người đưa thức ăn không bao giờ nói chuyện với nàng.Nhưng vẫn không có ai đến gặp Tử Vi. Tử Vi ban đầu tức giận nhưng sau đó nàng bắt đầu hoảng loạn.

Cứ như vậy, nàng sống trong căn phòng đó mười mấy ngày, Tử Vi thắc mắc sao người của Lê Hiện vẫn chưa tìm được nàng? Tính ra đường đến chỗ này cách Vân thành khoảng nửa ngày đường, cũng không quá xa.

Hôm đó, Tử Vi thức dậy, nàng đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Hôm nay gió lạnh gào thét bên ngoài, nước chảy thành băng. Trong thời tiết mùa đông khắc nghiệt này, bên ngoài không có một bóng người.

Tử Vi chải đầu xong, nàng dùng bữa sáng được đặt ở bên ngoài. Vừa uống một ngụm trà, đã bất tỉnh nhân sự.

Khi tỉnh lại, nàng đang ở trong một chiếc xe ngựa, Tử Vi ngó đầu ra nhìn, xe ngựa dừng lại trước một quán trọ.

Tử Vi đứng dậy, hỏi tiểu nhị của quán trọ mới biết chỗ này cách Vân thành không xa.Tiểu nhị đó nhìn Tử Vi nói: "Cô nương, cô muốn đến Vân thành sao? Bây giờ mọi người đều từ Vân thành chạy ra, sao cô lại muốn vào Vân thành, nhà cô ở Vân thành hay là đến đó thăm người thân?"

“Ừm, nhà tôi ở Vân thành, sao mọi người lại chạy khỏi Vân thành?” Tử Vi thắc mắc.

“Cô nương ra ngoại thành rồi chứ gì, gần đây Vân thành bị đánh bom, hoàng cùng đều bị nổ tung, Hoàng thượng trọng thương.

Tử Vi suýt ngã."Ngươi nói gì cơ? Hoàng thượng trọng thương?”

“Đúng vậy, chuyện lớn thế mà cô cũng không biết? Hơn mười ngày trước, nửa đêm có người ám sát Hoàng thượng, giết chết rất nhiều người, nghe nói cả Hoàng cung suýt chút nữa bị đánh hạ. Vẫn may, Hoàng thượng của chúng ta lớn lên trên lưng ngựa, có thể đánh trận cũng có thể phòng thủ, nếu không thiên hạ đã đại loạn rồi!”Hoàng thượng gặp thích khách? Lẽ nào là Ninh vương lại bắt đầu rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play