“Ngươi thế mà còn có sư muội là Bắc Di công chúa? Như thế nảo chưa bao giờ nghe ngươi nói quá?” Lê Hiên lạnh giọng hỏi hắn.
“Vi thần cũng là vừa rồi mới biết. Sư phó sau lại thu đồ đệ.” Nhiếp Lăng Hàn không chút hoang mang nói.
Đúng lúc này, bên ngoài một người thị vệ cuống quít tiền vào, “Bầm báo Hoàng Thượng, nguyên soái, trấn sơn nứt ra, sau đó không có……
“Cái gì?” Lê Hiên hiển nhiên không nghe rõ. Tử Vi cũng lần đầu tiên nghe nói núi lửa.
“Trấn nứt ra rồi phun trảo vô số dung nham, phun một ngày sau, cả tòa núi đột nhiên sụp đồ không thấy đâu biến thành một mảnh biền…… ˆ Binh lính sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên sợ hãi.
“Là núi lửa. Trần sơn cách nơi này rất xa?” Lê Hiên hỏi.
“Mắt khoảng 2 ngày phi ngựa.” Nhiếp Lăng Hàn nói.
“Thật sự biến thành đại dương mênh mông?” Tử VI đột nhiên phản ứng lại, lôi kéo thị vệ hỏi.
Thị vệ gật đầu.
“Nghe bọn hắn báo cáo, bắt đầu là phun hỏa, sau lại đột nhiên sụp, dần dần trảo ra tới bờ biển, rồi chìm……
Tử VI nhớ tới Mạnh cô cô nói, toàn bộ bắc hoang đại lục sẽ biến thành đại dương mênh mông…
“Thương vong như thế nào? Quan phủ lập tức sơ tán bá tánh, phát cứu tế.” Lê Hiên phân phó.
Tử Vi đã thay đổi sắc mặt, nàng nhìn Lê Hiên nói: “Bắc hoang đại lục yêu cầu một vị minh quân dẫn dắt chúng sinh thoát khỏi hết thây chuyện “Ngươi muốn nói cái gì? Bắc hoang đại lục yêu cầu một vị minh quân, ngươi cho rằng là ai? Tân Đạt Nhĩ? Hoặc là Lê Kiệt?” Lê Hiên lạnh lùng hỏi.
Tử Vi ý thức được, nàng bây giờ, không cách nào làm hắn tin tưởng chính mình. Lê Hiên vốn là người đa nghi, chính mình quá chủ động, ngược lại sẽ làm hắn nghĩ nhiều.
Nàng khom người thi lễ “Tử Vi trước tiên lui xuông.” Nàng không thèm quan tâm Lê Hiên nhìn xoáy nàng, xoay người trở về phòng.
Trở lại phòng, Tử Vi hiểu rõ hiện tại chính mình không thể tùy hứng. Ở trong mắt Lê Hiên, nàng là người Bắc DỊ, là muội muội Tân Đạt Nhĩ, là một nữ nhân có điểm giống Tuyết Yên bụng dạ khó lường.
Tuy rằng Nhiếp Lăng Hàn bảo nàng gọi hắn là sư huynh, là vì bảo hộ nàng, rốt cuộc không thể giải quyết căn bản vấn đề.
Lê Hiên nhìn chằm chằm Tử Vi rời đi, xoay người nhìn Nhiếp Lăng Hàn, “Nàng thật là sư muội ngươi?” Nhiếp Lăng Hàn ngâng đầu lăng lặng nhìn Lê Hiên: “Đúng vậy. Vi thần biết có một vị sư muội như vậy, chỉ là chưa bao giờ gặp qua, nàng hôm qua tới đến cậy nhờ ta, chỉ có sư phó nói vi thần mới có thể tin tin.” Lê Hiên nhìn nhìn Nhiếp Lăng Hàn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, xem như đáp lại, Nhiếp Lăng Hàn biết, hắn căn bản là không tin.
“Ta biết nàng cùng Tuyết Yên có giống nhau nhưng không phải. Tuyết Yên rõ ràng chính xác nằm ở trong lâm hoa điện.” Lê Hiên hạ giọng, trầm giọng nhìn Nhiếp Lăng Hàn nói.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn hắn, biết hắn hồi cung nghiệm chứng. Hắn, một đế vương, thế nhưng lại trở về nghiệm chứng rằng 2 người không phải 1.
“Đối với Bắc Di vẫn luôn cùng Đại Hưng đối nghịch, trung thành và tận tâm đối với Lê Kiệt, chúng ta không thể lưu tình.” Lê Hiên nói.
Nhiếp Lăng Hàn gật đầu: “Vi thần hiểu ~” TỐ.
Lê Hiên cùng Nhiếp Lăng Hàn lại thảo luận một hồi thế cục trước mặt xong liền về phòng nghỉ ngơi. Phòng hắn và phòng của Tử Vi cửa sô đối diện nhau.
Nhiếp Lăng Hàn sau khi an bài Hoàng Thượng trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt, liền đi vào phòng Tử Vi.
Tử Vi kéo ra bức màn, cùng Nhiếp Lăng Hàn ngồi ở bên cửa số.
Nàng không hỏi Nhiếp Lăng Hàn bắt luận cái gì về vẫn đề hai nước chiến tranh, nàng không muốn làm Nhiếp Lăng Hàn khó xử.
“Ta không có thuyết phục hắn,” Nhiếp Lăng Hàn nhàn nhạt mà nói. “Hắn nói rất đúng, hiện tại Đại Hưng cùng Bắc DỊ, không thích hợp liên hôn.” Tử VI gật đầu, “Hiểu rồi. Như vậy không thê không đánh?” “Thoạt nhìn là như thế này. Muội muốn lựa chọn lập trường của muội, không cần phải suy xét trái phải. Tuy rằng huynh biết muội khẳng định sẽ lựa chọn Hoàng Thượng, có điều Tử Vi biết Nhiếp Lăng Hàn lo lắng nàng.
“Muội hiểu.” Tử Vi đôi mắt trong sáng nhìn hắn.
Lê Hiên là để vương, như thế nảo sẽ dễ dàng bị người khác ảnh hưởng.
“Đi thôi, ta mang ngươi đi ra ngoài đi dạo.” Nhiếp Lăng Hàn nói.
Tử Vi đứng lên, Nhiếp Lăng Hàn chu đáo khoác thêm áo cho nàng.
Nàng biết, Lê Hiên đứng ở phía trước cửa số phòng hắn nhìn bọn họ.
“Sư huynh, không cần phải nói lại với hắn và chuyện liên hôn nữa đâu.” Tử VI nói.
“Uh.” Nhiếp Lăng Hàn đáp ứng.
Lê Hiên nhìn Nhiếp Lăng Hàn khoác quần áo cho nàng, nàng vui vẻ ra mặt mà đi theo Nhiếp Lăng Hàn ra cửa.
Hắn trong long không hiểu sao buồn bực, ghét bỏ trà quá nóng, cái ly đều quăng.
Hắn phân phó thị vệ: “Tìm Nhiếp nguyên soái lại đây, trẫm có việc cùng hắn thương lượng!” Nhiếp Lăng Hàn mang theo Tử Vi mới ra cửa, đã bị thị vệ gọi vào phòng Hoàng Thượng.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn Tử Vi liếc mắt một cái, Tử Vị nói: “Ngươi đi đi, muội sẽ đi dạo một mình.” “Cũng được, các ngươi mấy người đi theo công chúa, chỉ có thê đi dạo trong viện.” Nhiếp Lăng Hàn phân phó.
Tử Vi bất tri bất giác đi tới hậu hoa viên bên hồ nước.
Nơi này có một cái tiểu hiên, bên cạnh chính là hồ nước. Nàng ngôi ở trên ghế đá, nhớ tới chính là ở chỗ này, nàng lần đầu tiên dạy điền minh làm bạo đạn.
Điền minh không những làm vỡ hết tiêu hiên còn làm chết rất nhiều cá chép. Nghĩ đến điền minh, Tử Vi tâm trạng trầm xuống n Khuôn mặt nam nhân trượng nghĩa như ánh mặt trời kia vẫn như hiện rõ trước mặt nàng Thời gian dài như vậy, nàng rất ít khi nghĩ về những những chuyện không thoải đó. Nếu lựa chọn tiếp tục trở về, giúp hắn đối mặt trước mưa gió, những việc này, không thể lại so đo, tốt nhất là đã quên.
Nàng có chút hối hận lựa chọn trở lại trên người Tử Vi. Có lẽ lúc ấy, như cũ làm Tuyết Yên sẽ càng tốt chút, tuy rằng quên mắt hết thảy ái tình cùng Lê Hiên, nhưng cũng sẽ quên được tất cả những đau thương đã có. Ghi khắc quả thực không bằng quên.
Một đời người, nói chung gặp được rất nhiều khách qua đường, có người như gió thôi qua, có người lại dưới đáy lòng để lại dấu vết.
Trong viện kỳ thật thực hơi nóng, Nhiếp Lăng Hàn còn cho nàng khoác áo ngoài, nàng đem áo ngoài cởi, một nửa đắp, một nửa trải xuống ở tiểu hiên đầu gỗ hiên trên hành lang, nằm xuống.
Nàng lần đầu tiên bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến chuyện về bắc hoang đại lục.
Nàng vốn dĩ chính là một tiểu nữ nhân, cũng không quan tâm thiên hạ đại sự.
Nàng chỉ quan tâm người nàng để ý.
Trấn sơn đã biến thành đại đương mênh mông. Là ngẫu nhiên thiên tai hay là thiên thần trừng phạt đã bắt đầu? Hoặc là cảnh cáo? Như thế nào làm Lê Hiên nhận ra chính mình? Nhận ra chính mình là ai? Tử Vi? Nàng nhớ tới hắn nói chính hắn từ nhỏ hay thấy trong mơ làTử Vị. Nhớ tới nàng cũng đã từng mơ thấy Nguyên Liệt một ít đoạn ngắn.
Núi Tử Vi, nàng khẳng định chính mình đã sống ở Tử Vi Sơn. Đúng vậy, bạch thiếu đình đã từng nói qua, Tử Vi bị Nguyên Liệt Nhốt ở Tử Vi Sơn 5 năm.
Theo như trong truyền thuyết, thoạt nhìn Nguyên Liệt cùng Tử VI ở bên nhau cũng không vui sướng.
Đời trước, hắn cùng nàng cơ hồ không có quan hệ, cuối cùng lại đến pháp trường đi cứu nàng. Khi đó, hắn có lẽ nào đột nhiên nhận ra nàng, mà nàng không có nhận ra hắn? Lê Hiên cùng Nhiếp Lăng Hàn vừa nói chuyện trấn sơn vừa đi ra bên ngoài.
Nhiếp Lăng Hàn vui vẻ mang theo Hoàng Thượng đi hậu hoa viên. Hắn vốn dĩ liền muốn mang Tử Vi đến hậu hoa viên.
Tử Vi đang nằm ở nơi đó nghĩ lại sự tình, trong tay cầm một cây nhánh cây, xé lá cây.
Lê Hiên đứng ở nơi đó nhìn nàng, giống y như lúc Tuyết Yên thất thần ngồi bứt lá cây.
Nhin đến bọn họ lại đây, nàng chợt co người lại, giờ khắc này, nàng quên mất nàng là Tử VI xa lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT