Lê Hiên chậm rãi để ly rượu trong tay xuống, cất giọng nói: “Người đâu, lôi tất cả ma ma và tỳ nữ dạy Uyển quý phi lễ nghi trong Trường Thuận cung ra ngoài đánh bốn mươi trượng!” Sắc mặt mọi người trăng bệch.
Đậu Uyển Nhi đứng lên: “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ học hỏi Hoàng hậu một chút, vì sao lại phạt người trong cung thiếp?” Lê Hiên cười nói: “Nàng là công chúa nước Đại Nguyệt, đến bây giờ còn chưa hiểu lễ tiết Đại Hưng, không rõ lời nào có thể nói, lời nào không thể nói, như thế xem ra người lễ tiết dạy nàng đều là phế vật, đáng bị đánh!”
Đậu Uyển Nhi quỳ xuống: “Hoàng thượng, là thần thiếp sai rồi, tha cho bọn họ đi.” Tuyết Yên thấy tay nàng ta tại run lên. Xem ra Đậu Uyển Nhi không hiểu rõ Lê Hiên. Cách làm nhất quán của Lê Hiên là nếu như không thể giết ngươi, sẽ ra tay từ từ với người cạnh ngươi.
Tuyết Yên đứng dậy thi lễ nói: “Hôm nay là sinh nhật người, thấy máu tanh là điềm xấu, tha cho bọn họ đi.” Lê Hiên lại không đáp ứng: “Điềm xấu điềm gở cái gì, trước giờ trầm không sợ những thứ này!” Tuyết Yên gấp: “Hoàng thượng, nàng ấy nói sự thật, vì sao sợ người khác nói? Ta không để ý.
Hôm nay là sinh nhật người, mọi người đều rất hào hứng, đừng như vậy.” Tuyết Yên quay người nhìn Đậu Uyển Nhi: “Uyển quý phi, phụ thân ta chết ở trên chiến trường, phụ thân từng nói, chiến trường chỉ có địch ta, không có gì khác. Phụ thân bảo ta sống thật tốt, đừng ghi hận người giết ông ấy trên chiến trường. Ta đã sớm biết kết quả này khi gả cho Hoàng thượng rồi.” Đậu Uyển Nhí cười khẩy: “Trái tim của Hoàng hậu nương nương thật rộng lớn, đáng tiếc Uyển Nhi không làm được! Uyển Nhi không cách nào cùng giường chung gối với loại ma quỷ giết chết cha huynh mình!” Lê Hiên ném vỡ chén: “Hoàng hậu có thể không quan tâm, nhưng trãm không thể để cho Hoàng hậu của mình tùy ý bị kẻ khác lên ánđc! Dương Thụ, ngươi còn chờ gì hải” Dương Thụ nhận lệnh rời đi.
Đậu Uyển Nhi nhặt mảnh vỡ chén lên kề vào cổ: “Thả bọn họ ra, nếu không ta cũng không sống nữa!” Đôi mắt Lê Hiên càng sâu hơn: “Nàng muốn chết à, được thôi, các ngươi không ai được cản!” Hắn cười khẩy nhìn Đậu Uyển Nhi: “Nàng làm đi, tránh cho trãm ra tay sẽ phiền phức!” Không có ai biện hộ cho Đậu Uyển Nhi, cũng không ai ngăn nàng ta lại.
Tuyết Yên nói khẽ với Lê Hiên: “Nàng ấy là công chúa nước Đại Nguyệt. Hoàng thượng hãy nghĩ lại đi!” Mắt Lê Hiên nhìn về phía trước, khế giọng rói: “Chỉ có trãm mới có thể bát nạt nàng, còn đầu trãm không cho phép bất cứ ai vũ nhục nàng trước mặt mọi người!” A hoàn tên Sơn Nguyệt sau lưng Đậu Uyển Nhi sốt sắng, lao đến.
Cố Phàm đưa tay ngăn lại, nàng ta giơ tay đánh nhau với Cố Phàm. Sơn Nguyệt vô cùng liều mạng, song không phải đối thủ của Cố Phàm, Sơn Nguyệt gấp, cầm chén trên bàn ném vào Cố Phàm, chén đập vào cây cột, vụn chén văng ra bắn vào người Tuyết Yên. Mu bàn tay nàng cũng bị một mảnh vỡ đâm vào.
Tuyết Yên đưa tay ra sau lưng, Lê Hiên bát lấy, rút mảnh vỡ ra, đè vào chỗ chảy máu.
“Người đâu, tìm ngự y băng bó cho Hoàng hậu.” Con ngươi Lê Hiên lóe lên một cái.
Hắn nhìn Cố Phàm: “Phế nô tỳ này đi!” Nét mặt Cố Phàm run lên, hắn không ngờ Hoàng thượng lại cho hắn việc xấu này.
Sơn Nguyệt liều mạng phản kháng, muốn xông tới bên người Đậu Uyển Nhi.
Sơn Nguyệt sao có thể là đối thủ của Cố Phàm được.
Tuyết Yên từng thấy Lê Hiên bao che Nhan Hương bất chấp tất cả, không ngờ lại tàn nhãn với Đậu Uyển Nhi như thế. Hắn không yêu Đậu Uyển Nhi thì sẽ tuyệt tình như thế.
Sơn Nguyệt là thị nữ Đậu Uyển Nhi mang tới từ nước Đại Nguyệt, tình cảm không bình thường.
Tuyết Yên gạt rơi mảnh sứ vỡ trong tay Đậu Uyển Nhi, quay người nói với Lê Hiên: “Tỳ nữ cứu chủ không sai! Hoàng thượng cần gì phải ra tay độc ác!” “Đậu Uyển Nhi vô lễ vũ nhục Hoàng hậu vốn đã đáng chết! Trầm vừa mới nói, đừng ai cứu nàng ta! Nô tỳ đó không hề coi lời của trẫm ra gì!” Tuyết Yên cười khẩy đến gần Lê Hiên nói: “Những gì Uyển quý phi làm với ta không bằng một phần của Nhan Hương, Nhan Hương lại vẫn sống tốt, sao nàng ấy phải chết? Nếu Hoàng thượng đã nhất định phải ra tay độc ác với người vô tội, Tuyết ‘Yên cũng không quản được! Đây vốn là chuyện Hoàng thượng thích làm mà! Thần thiếp đau đầu, Về cung trước đây.” Tuyết Yên nói xong, đầu óc choáng váng, thân thể lung lay, quay người đi.
Lê Hiên đứng vụt dậy, khuôn mặt u ám nhìn bóng lưng Tuyết Yên, miệng hơi há ra, song không hề nói gì, lại ngồi xuống.
Cố Phàm nhìn Hoàng thượng: “Hoàng thượng, còn tiếp tục không?” Lê Hiên nhìn qua Đậu Uyển Nhi và Tiêu Nhạn Quy, sắc mặt Đậu Uyển Nhi tái nhợt đứng đó, Tiêu Nhạn Quy cúi đầu nhìn trước mặt mình.
Lê Hiên chậm rãi nói: “Đương nhiên!” Đậu Uyển Nhi đau đớn, nhào tới Lê Hiên: “Khốn kiếp!” Điền Minh đã khống chế nàng ta, thị vệ tới, giữ Đậu Uyển Nhi lại.
Đậu Uyển Nhi bắt đầu chửi mắng.
“Đưa Uyển quý phi hồi cung, không được trâm cho phép, không được đi ra.” Lê Hiên căn dặn.
Bưổi tiệc yên tĩnh lại: Cố Phàm dễ dàng phế gân tay và gân chân của Sơn Nguyệt, nàng ta không dùng võ được nữa.
Lê Hiên nâng chén nói: “Mọi người tiếp tục đi.” Người trên bữa tiệc đã hiểu điều cấm ky của Hoàng thượng.
Từ đây sẽ không còn ai nhắc đến quan hệ của Hoàng hậu và Tuyết gia nữa.
Tuyết Yên lảo đảo về Vong Ưu cung. Lập Hạ và Cát Tường theo sau dìu nàng.
Cơn giận Lê Hiên đồn nén mấy ngày nay tan đi hết cùng với việc Tuyết Yên rời tiệc. Bữa tiệc lập tức trở nên vô vị.
Cát Tường nói: “Nương nương, đừng nghĩ nữa, Uyển quý phi hỏi người như vậy, chắc chắn là có ai đó lãm miệng với nàng ta, Hoàng thượng dạy dỗ một chút cũng đúng.” Tuyết Yên nói: “Muội có biết, chuyện càng không cho truyền sẽ truyền đi càng nhanh không. Hơn nữa chuyện càng cấm ky, nói cho người khác biết là sai. Thật ra trong lòng ta đã nghĩ thông rồi, như phụ thân nói, trên chiến trường, chỉ có địch ta, không có gì khác. Cảnh ngộ của Đậu Uyển Nhi và †a khác nhau. Hoàng thượng thật sự vát hết óc để giết phụ thân và huynh đệ của nàng ta. Nàng ta hận Hoàng thượng, hận Đại Hưng.” Cát Tường không nói thêm gì nữa.
Lê Đồng và Trân Châu đi đến.
Lê Đồng kéo tay nàng: “Yên tẩu tẩu, tẩu đi rồi chán quá, ta và Trân Châu thực sự không muốn ở đó thêm” Tuyết Yên hỏi Trân Châu: “Ngươi qua đây Duệ vương có biết không?” “Biết ạ” Từ sau lần trước Duệ vương liều mạng che chở Nhan Hương, Tuyết Yên không muốn nói chuyện với hắn nữa, chính hắn cũng chột dạ, gặp Tuyết Yên sẽ lẩn đi rất xa.
“Ngươi và hắn đã ổn chưa?” Tuyết Yên hỏi.
“Vẫn chưa, ta bảo hắn cho hưu thư hắn không cho, có điều bọn ta đã kết thúc rồi.” Trân Châu lạnh nhạt nói.
Tuyết Yên khẽ thở dài, yêu mà không có được là đau khổ nhất.
“Hôm nay là sinh nhật của Hoàng thượng, hai người làm vậy không tốt đâu.” Tuyết Yên nói.
Lê Đồng muốn nói, chẳng phải tẩu cũng bỏ đi sao nhưng nghĩ rồi lại nuốt xuống.
“Vừa dính đến chuyện của Yên tẩu tẩu, hoàng huynh sẽ rối loạn. Cố Phàm phế võ công của a hoàn kia, Yên tẩu tẩu không ở đó, ta cũng cảm thấy vô nghĩa.” Lê Đồng nói.
Tuyết Yên ảm đạm: “Hắn vẫn không tha cho a hoàn đó.” Buổi tối, gần sáng canh ba, Tuyết Yên đã ngủ, Lê Hiên mới tới.
Tuyết Yên mơ mơ màng màng mở mát ra, biết là Lê Hiên, ngồi bật dậy.
“Người tới làm gì?” Lê Hiên cười cười, hắn uống rượu, sắc mặt đỏ lên, mắt cũng đỏ hồng.
“Nàng nói xem ta tới làm gì?” Hắn lên giường, đưa tay cởi y phục của nàng.
“Không ăn nổi. Người là Hoàng thượng. Nếu ta ăn giấm của Hoàng thượng chắc sẽ nôn chết!” Tuyết Yên dụi dụi mắt.
“Trước kia vì sao nàng lại ăn giấm? Sao giờ lại không ăn giấm nữa vậy?” Lê Hiên đột nhiên hung tợn hỏi nàng.
“Trong lòng nàng có kẻ khác đúng không?” Hắn quay mặt nàng lại, bắt nàng nhìn hán.
Tuyết Yên thấy phiền: “Đúng thì sao? Chỉ cho người…” Nàng còn chưa nói dứt lời, Lê Hiên đã nhào tới.
Tuyết Yên giấy giụa đánh hán, Lê Hiên không có kiên nhẫn, một tay nắm chặt hai tay Tuyết Yên đưa qua đỉnh đầu đè chặt lại. Môi hắn đè lên.
Môi Tuyết Yên mềm mại thơm ngọt, hắn từ trần †rọc nhẹ nhàng đến thăm dò sâu hơn, muốn ngừng mà không được.
Tuyết Yên tức điên lên, cán môi hán một cái, vị máu tươi lan ra, Lê Hiên càng hưng phấn hơn, mút mãnh liệt hơn, như thể muốn nuốt lưỡi nàng vào bụng.
Cuối cùng Tuyết Yên cũng chịu thua.
Cơ thể hai người chập trùng lên xuống, một phen đánh nhau trôi qua, hai người đều đổ mồ hôi. Cơ thể Lê Hiên rất nóng, cơ bắp căng cứng, tóc tai Tuyết Yên rối bù, vạt áo đã bị giật ra, bàn tay Lê Hiên đặt trên đó.
Ngoài cửa sổ mưa xuân tí tách, âm thanh mê loạn, cảnh xuân trong phòng kiều diễm tươi đẹp.
Nửa đêm, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân và tiếng đập cửa dồn dập.
Tuyết Yên mơ màng mở mắt ra, thấy Lê Hiên đã tỉnh.
Dương Thụ đứng bên ngoài khẽ giọng nói: “Hoàng thượng, Uyển quý phi đi rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT