**********

Chương 714: Ra tay

Kurai Yui có thể cũng đã cảm thấy mình từ chối quá dứt khoát, dù sao thì Lục Tam Phong cũng đã mời mình ăn cơm, nên trên mặt cũng tỏ ra vài phần hớn hở, cười cười nói: “Chúng ta là bạn bè mà, nếu đã là bạn bè thì về giá cả tôi có thể giúp các cậu xin thêm một lần nữa, tôi muốn hỏi cậu Lục Tam Phong đây muốn ra giá bao nhiêu?”

Lục Tam Phong đưa ra bốn ngón tay nói: “Bốn chục triệu đô la Mỹ!”

Sau khi nghe được cái giá này, trên mặt Kurai Yui lộ ra vẻ khó xử, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cái giá này có hơi không hợp lý lắm, tôi cảm thấy dù cho tôi có báo lên thì bọn họ cũng sẽ không đồng ý, nếu như cậu Lục Tam Phong đây thật sự muốn thu mua, tôi cho rằng nếu cậu ra cái giá tám chục triệu đô la Mỹ thì mới có thể đồng ý được “Không, không, không, tôi cho rằng giả bốn chục triệu đô la Mỹ không hề cao, đối với bằng sáng chế công nghệ liên quan thì chúng tôi đã bình xét và đánh giá qua rồi, vị này đây là người phụ trách của Công ty nghiên cứu và phát triển của chúng tôi.” Lục Tam Phong giới thiệu một chút về Liễu Ngoạn, nói tiếp: “Những kỹ thuật này đều là những bằng sáng chế công nghệ đã có hơi lỗi thời rồi.”

Liễu Ngoạn nói mấy phút về những thứ liên quan tới bằng sáng chế công nghệ, nhưng mà Kurai Yui cũng nghe không hiểu, chẳng qua chỉ là gật đầu cho có một cái, suy nghĩ của bà ta căn bản không ở nơi này, mà là ở chỗ của của cậu trai hầu hạ ở bên cạnh.

Hai ca cơ đang ngồi gảy đàn tràn ngập cảm giác của điệu hát dân gian Nhật Bản, không khí nơi đây hơi có một loại ảo giác đã xuyên qua thời không. “Tất nhiên rồi, cô cũng có thể báo giá ba chục triệu đô la Mỹ, còn mười triệu dư ra kia thì tôi có thể sẽ gửi vào tài khoản riêng của cô, cô chỉ cần báo giá thôi, những việc còn lại cứ giao cho bọn tôi lo, nếu không thành công thì tôi cũng sẽ có tiền cảm ơn!” Lục Tam Phong nhìn chằm chằm bà ta nói: “Tôi tin rằng, cô biết rằng cuộc sống sau khi có tiền rồi thì sẽ khác một trời một vực với bây giờ biết bao nhiêu.

Kurai Yui có chút do dự, cuối cùng vẫn thở dài, nhìn về phía Lục Tam Phong không nói lời nào.

Bữa cơm này đã ăn gần sắp được hai tiếng rồi nhưng đối phương vẫn luôn kiên trì, mặc dù nhìn rất thích cậu trai đẹp trai bên cạnh mình nhưng bà ta vẫn có ranh giới cuối cùng và phẩm hạnh của riêng mình. “Cho dù có đàm phán được thành công hay không, quan trọng nhất là kết bạn!” Lục Tam Phong nhìn thời gian một cái, đã hơn ba giờ chiều. Quay qua nhỏ giọng hỏi phiên dịch: “Giờ này thì mấy quán bar hộp đêm đã mở chưa?” “Có, bây giờ có một vài quán rượu đã mở rộng việc kinh doanh, nên bây giờ thì căn bản đã mở cửa rồi. Mấy quán rượu đó không được cao cấp lắm nên người khá là loạn. Phiên dịch nhắc nhở. “Không sao cả, tiếp tục chuốc tí rượu rồi nói tiếp.” Lục Tam Phong nhìn về phía Kurai Yui nói: “Tiếp theo sau đó chúng ta đi đến quán bar đi, đã ba giờ chiều rồi, chúng ta high đến tối. Cậu chàng đẹp trai này cô có thể mang đi.

Kurai Yui vốn là muốn từ chối nhưng vừa nghe đến việc có thể mang theo cậu trai kia, nhìn qua bên đó một cái rồi gật đầu đồng ý.

Một đám người ra khỏi cửa, lên xe chạy thẳng tới quán bar. Bên trong xe, Liễu Ngoạn thở dài nói: “Lần này nên như thế nào đây? Bà ta thật không giống như sẽ chịu cách này đâu!” “Vậy thì đổi cách khác, tôi cảm thấy rằng, bà ta thân một người phụ nữ trung niên hình như rất hứng thú với anh chàng đẹp trai kia. Kim Ngọc Anh nhìn Lục Tam Phong trêu nói: “Tổng giám đốc Lục cũng rất tốt mà, rất đẹp trai!” “Lúc này cô có thể nói cái gì có ích tí được không?” Lục Tam Phong nghiêm túc nhìn về phía cô ta rồi nói. “Anh trực tiếp đi tìm cơ quan cấp cao của người ta nói đi, bà ta bảo lên giá cả như thế nào thì anh nói với bọn họ thêm lần nữa. Bây giờ cứ chạy đến giao thiệp với một hai người phụ trách của bộ phận của bọn họ trước, người ta còn không có bị dụ đâu” Kim Ngọc Anh thở dài nói: "Không còn cách nào khác nữa rồi, tí nữa đi quán bar chắc cũng uổng công

Ở trong mắt của Kim Ngọc Anh thì đây đã là ngõ cụt rồi, còn về việc giao thiệp với cơ quan cấp cao mà cô ta vừa nói thì cả một quá trình đó, không có thời gian một năm thì chả thành công đầu.

Trong một chiếc xe khác, sau xe chỉ có Kurai Yui và anh chàng hầu hạ đẹp trai, hai người ngồi rất gần nhau, thừa dịp bây giờ không có ai khác, bà ta có chút suy nghĩ không yên phận.

Trên thế giới này có rất nhiều người đã kết hôn cứ rêu rao mình chắc chắn sẽ không ngoại tình. Thay vì nói như vậy còn không bằng nói là do cả đời này bọn họ đều không có cơ hội để ngoại tình.

Khi xe đến trước cửa của quán bar, trong đôi mắt to tròn của Kurai Yui đã hiện lên tràn đầy rạo rực.

Các quán rượu, thường đều là các quán rượu nhỏ, theo nền kinh tế phát triển nhanh chóng của Nhật Bản vào những năm tám mươi thì đã có rất nhiều quán rượu không bằng lòng chỉ làm một quán rượu nhỏ, nên đã bắt đầu mở rộng thành hộp đêm.

Cho dù là ban ngày thì cũng sẽ mở cửa, chỉ là người đến không được đông mà thôi. Một đám người vào bên trong, có một nhân viên phục vụ đến chào hỏi. Bây giờ người đến không quá nhiều, chắc có tầm khoảng hai ba chục người. Đám người Lục Tam

Phong ngồi ở ghế sô pha tốt nhất, sau đó gọi không ít rượu

Tây.

Bên trong hơi mờ tối, cùng với tiếng nhạc nặng nề, anh chàng hầu hạ đẹp trai rất rõ về bầu không khí bí bách của trường hợp này, bưng rượu lên uống trước một lỵ, sau đó bắt đầu uống cùng Kurai Yui.

Hơn một giờ sau, Kurai Yui bắt đầu đứng lên nhảy múa, người tới quán cũng trở nên đông đúc hơn, cả quá trình Lục Tam Phong không hề nhắc đến việc thu mua, cứ như việc đó đã xong rồi, bây giờ đơn giản chỉ là đến đây chơi đùa mà thôi.

Liễu Ngoạn không quá thích nghi với hoàn cảnh như vậy, ngồi ở đó từ từ đung đưa bả vai, Kurai Yui đã nhảy cùng với cậu chàng đẹp trai đó đến không thể tách rời, khó nỡ mà rời khỏi

Lục Tam Phong nhìn về phía Kim Ngọc Anh, mở miệng nói: “Đừng lo lắng nữa, high lên đi!”

Vừa nói, Lục Tam Phong vừa đứng lên lắc lư eo, hai tay nắm thành quả đấm để trước ngực, trên mặt lộ ra biểu tình say mê, cả người lắc la lắc lại.

Kim Ngọc Anh nhìn thấy “điệu nhảy” cợt nhả như vậy của anh, thật sự là không dám nhìn thắng, đứng dậy đi qua một bên ngồi. Liễu Ngoạn đã đi theo bên cạnh anh mấy năm nên da mặt đã dầy rồi. Nhưng mà biểu cảm trên mặt của tổng giám đốc Lục thật sự quá lẳng lơ rồi, căn bản là chịu không nổi. Anh ta gãi đầu một cái, sau đó dời qua bên kia một chút, cắm đầu uống rượu.

Người trên sàn nhảy không nhiều, hơn nữa những người tới đây uống rượu đều là một vài người thuộc tầng lớp thấp nhất, hoặc là những cô gái lưu manh chung với bọn côn đồ, hoặc là những người đàn ông trung niên không có tiền, tới đây để mua say.

Mà anh chàng hầu hạ đẹp trai lại ăn mặc đẹp để tinh tế, ở trường hợp này thì cậu ta chắc chắn là người bắt mắt nhất trong đám đàn ông. Cách đó không xa có một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, đầu thắt bím đuôi sam đang nhìn về phía này, ánh mắt một mực nhìn về phía anh chàng đẹp trai đó đánh giá, thưởng thức mà nói: “Thật tuyệt!”

Mấy cô gái đối diện nhìn về phía này huýt sáo một cái, người phụ nữ bím tóc đuôi sam đứng lên, đi đến bên cạnh Kurai Yui nhìn bà ta một cái. “Bạn trai của cô à?” “Cô là ai vậy?” Kurai Yui mang theo hơi men, có chút không vui mở miệng hỏi: “Mong cô đừng làm phiền chúng tôi” “Đừng làm phiền? Này, uống với tôi hai ly đi!” Người phụ nữ thắt bím nhìn về phía anh chàng hầu hạ, nhếch nhếch lông mày, đưa tay ra trước ngực cậu ta sờ một chút, mở miệng nói: “Thật là rắn chắc nha, đi thôi nào, qua đây làm quen một chút đi, tôi tên là Kiko. “Cô có bệnh hả? Đây là bạn trai của tôi mà!” Kurai Yui kêu ầm lên. “Bạn trai của cô? Cô nói của cô thì là của cô chắc?”

Kiko trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Kurai Yui, quát lên: “Đồ ngu!”

Mắng xong một câu liền giơ tay lên đánh một bạt tai vào bà ta. "Bach!"

Một bạt tai này đánh mạnh đến mức khiến cho Kurai Yui phải lảo đảo, tỉnh được một nửa rượu, trong lòng lập tức vô cùng tức giận, bất kể nói thế nào thì bà ta cũng là một người ở lớp giữa của cơ quan cấp cao của một công ty lớn, vậy mà lại bị một người phụ nữ lưu manh đánh? “Mày dám đánh tao à? Có tin tao sẽ báo cảnh sát hay không hả?” Kurai Yui cảm thấy mình bây giờ ngoại trừ việc báo cảnh sát ra thì không còn biện pháp nào khác nữa cả. Hơn nữa, việc này nếu như được truyền đến công ty, bị những người khác biết bản thân tìm trai tới uống rượu ở quán bar thì không chỉ bị người khác chê cười, nếu mà chồng bà ta thấy thì sẽ như thế nào. “Cái gì? Báo cảnh sát á, thể thì mày báo đi, hôm qua tao mới được thả ra từ đồn cảnh sát đó. Đối phương căn bản không sợ, đốt một điều thuốc lá của nữ, uy hiếp nói: “Tao sợ mày à! Giờ mày đi gọi đi, tao ở đây chờ nè. Tao nói cho mày biết, nếu tạo được thả ra từ đồn cảnh sát thì tao sẽ cho mày biết tay" Cập nhật chương mới nhất tại TгцуenАРР*.cом

Kurai Yui thật sự không còn chiều nào nữa rồi, người phụ nữ giống như cô ta chính là người khốn nạn, mỗi ngày đều trải qua ở quán rượu. Bản thân bà ta còn có gia đình, còn có công ty, vì thế không thể dây dưa được với loại người này đâu!

Lục Tam Phong ở cách đó không xa đã không còn nhảy múa nữa, phiên dịch giúp đỡ dịch lại bọn họ đang nói cái gì, Kim Ngọc Anh ở một bên nói: “Giống như sắp đánh nhau rồi, chúng ta có nhúng tay vào hay không?” “Cơ hội đến rồi!” Lục Tam Phong trầm giọng nói. “Cơ hội? Anh hùng cứu mỹ nhân hả? Anh trai à anh đừng có giỡn chứ, muốn dựa vào chiêu này mà nắm được bà ta hả? Tôi cảm thấy anh hoán đổi linh hồn với cậu trai đẹp đó thì còn có thể có cơ hội đó” Kim Ngọc Anh trêu ghẹo nói. “Không phải, tôi đây là muốn cho bà ta biết sức mạnh của đồng tiền”. Lục Tam Phong nói với Liễu Ngoạn: “Trong người anh có mang theo tiền mặt không?” “Có mang, chắc mang tầm hơn mười triệu Yên Nhật!” Liễu Ngoạn nghĩ một chút rồi nói. “Được rồi, đưa tiền cho tôi đi!”

Liễu Ngoạn lấy ra móc ra một cọc tiền mệnh giá mười ngàn Yên Nhật, vừa đủ mười triệu Yên. Lục Tam Phong cầm cọc tiền trong tay rồi đi qua bên đó, anh chàng đẹp trai theo hầu cũng chuẩn bị đi cùng với người ta rồi.

Dù sao thì tiền của cậu ta cũng đã lấy rồi, sau khi xong việc nhiều lắm thì cũng chỉ cho thêm tí tiền thưởng thôi. Hơn nữa cậu ta cũng đã nhìn ra được Lục Tam Phong chính là người đưa tiền, lần này hợp tác không thành công thì người ta cũng sẽ không bỏ tiền ra, thôi thì cậu ta chơi với người phụ nữ này một hồi rồi nhân cơ hội đó tan việc luôn. “Chờ một chút!” Lục Tam Phong đi lên phía trước nói tiếng Anh, đứng trước mặt của Kiko, nhìn cô ta nói: "Cô ăn mặc diêm dúa lòe loẹt như vậy nhưng tôi vẫn nhìn ra được, cô cũng không phải là cô gái nhỏ nữa rồi, sao lại còn làm ra việc cướp đoạt đàn ông trong quán bar chứ?”

Kiko sửng sốt một chút, đầu tiên là do đối phương nói tiếng Anh, nhìn qua thì giống như là một người nước ngoài nên cô ta cũng không dám tùy tiện ra tay, các chị em vốn đang ở cách đó không xa hóng chuyện cũng đều đi qua phía bên đây, xem dáng vẻ như là muốn đánh hội đồng vậy.

Kurai Yui thấy Lục Tam Phong ra mặt, rất sợ anh xảy ra chuyện gì. Người nước ngoài ở đây mà xảy ra chuyện gì thì sẽ càng phiền phức hơn, nên vội vàng nói: “Anh Lục Tam Phong, bỏ đi!” “Nghe không hiểu hả?” Lục Tam Phong nhìn về phía cô gái phiên dịch một cái, sao mà cô ta lại không nhìn mình nhỉ, vì thế anh vẫy vẫy tay với cô ta.

Sau khi phiên dịch đi đến, Lục Tam Phong nói: “Phiên dịch cho cô ta nghe đi, cô ta đã trêu chọc người không nên trêu, bây giờ cút đi ngay tức khắc, bằng không thì tôi sẽ không khách khí?”

Sau khi phiên dịch nói xong, trong nháy mắt Kiko liền nổi giận, quát lên với Lục Tam Phong: “Đồ ngu...

Lời còn chưa nói hết, Lục Tam Phong đã giơ tay lên dùng sức đánh một bạt tai thật mạnh vào mặt cô ta, đổi phương bị một bạt tai này đánh đến mức trực tiếp té xuống đất. “Ngu con mẹ nó chứ ngu, cái thứ người như cô tôi đây đã dọn dẹp nhiều rồi!” Lục Tam Phong nhìn chằm cô ta rồi quát lên.

Kurai Yui không nghĩ tới Lục Tam Phong lại ở nơi lạ nước lạ cái này mà trực tiếp ra tay, cả người bị dọa sợ, ngây người tại chỗ, lấy tay che miệng. Vô cùng sợ hãi, việc đầu tiên bà ta nghĩ đến là gây rắc rối rồi, lần này còn là rắc rối to luôn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play