Trong phòng khách, Kim Ngọc Anh cảm thấy hơi xấu hổ bởi vì cô ta đang mặc đồ ngủ, đã bật bình nóng lạnh xong rồi, đang chuẩn bị đi tắm.

Lục Tam Phong cũng không khách sáo, anh ngồi trên ghế sa lon hút một điều thuốc rồi hỏi: “Cô là ở tạm? Hay là chuyển sang bên này luôn?” “Đến mùa hè thì sẽ chuyển lại.” Kim Ngọc Anh rót một chén nước, đặt lên bàn rồi nói: “Hình như lâu lắm rồi không có ai sống trong ngôi nhà kia của anh?” “Hơn nửa năm rồi tôi không về” Lục Tam Phong vừa hút thuốc vừa nói. “Vậy hiện tại anh ở chỗ nào, anh á chắc là giàu ú ụ rồi, nên ở một căn to hơn đúng không” Kim Ngọc Anh cười nói. “Tôi ly hôn rồi.” “Hả?” Kim Ngọc Anh hơi giật mình, nhưng vừa nghĩ một lát thì lại nói: “Đàn ông có tiền đều như vậy hả, khi nào thì anh lại lấy vợ nữa?” “Không phải nguyên nhân do tôi, cũng không phải nguyên nhân ở bên ngoài, chính là... haizz." Lục Tam Phong xua xua tay, cả khuôn mặt là vẻ buồn phiền: “Cô nói có tiền có thật sự tốt không? Có thật sự hạnh phúc không?” “Cũng không hẳn, có tiền muốn ăn cái gì thì ăn, muốn cái gì thì mua, như vậy có tiền chả tốt à?” Kim Ngọc Anh nhìn về phía Lục Tam Phong rồi nói: “Anh không cần khoe khoang như thế với tôi, tôi biết anh có tiền rồi.”

Hơn một năm không gặp, Kim Ngọc Anh đã không còn vẻ non nớt của ngày đó, sự đơn giản khi còn ở trên trường học đã biến mất không thấy tăm hơi, trên mặt có thêm khí chất của người phụ nữ trưởng thành. Khi Lục Tam Phong nhìn sang, trong lòng thầm suy nghĩ, Kim Ngọc Anh đã là một cô gái trưởng thành rồi. “Còn không biết tiền này là của ai đâu, công ty đang trên đà phát triển thì lại gặp ấn đề, tôi đau đầu đến mức mất cả ngủ đây này” Lục Tam Phong thở dài, cảm giác vô cùng buồn phiền vậy.

Kim Ngọc Anh nhìn anh chằm chằm, cẩn thận nói: “Đừng bảo anh lại muốn khóc đấy?” “Tôi rất hay khóc lóc sao?” Lục Tam Phong ngẩng đầu lên, buồn bực nhìn cô ta rồi nói. “Lúc trước, khi ở bên Hồ Tây, chẳng phải anh từng khóc à, anh nói công ty không xong rồi, anh để tôi gọi điện cho ba tôi, tôi đã nói với anh là hiện tại ba tôi không giúp được anh đâu.” Kim Ngọc Anh dè dặt nói.

Lục Tam Phong cũng giật mình, vội vàng hỏi: “Chú sao thế? Không phải là.. “Vẻ mặt kia của anh là gì thế? Ba tôi á, trong phòng sinh đã truyền tin vui rồi, nói là lên chức rồi.” Kim Ngọc Anh ném cho anh một ánh mắt khinh thường: “Vẻ mặt vừa rồi của anh như là có người mất vậy!” “Lên chức á?” Vẻ mặt Lục Tam Phong đầy tươi cười, vừa nhấc mộng lên chuẩn bị đứng dậy rồi lại cuống quýt ngồi xuống nói: “Chúc mừng chúc mừng nhé, tôi đã nói rồi mà, ông ấy nhất định sẽ lên chức, vậy cô định ở lại đây bao lâu?” “Anh đã đến rồi thì ngày mai tôi về đơn vị” Kim Ngọc Anh nói với vẻ đề phòng. “Không cần như thế chứ, khó khăn lắm mới gặp một lần, cả hai chúng ta đều lâu rồi mới gặp lại, tôi cảm thấy cô có sự thay đổi lớn đấy, hiện tại đã trưởng thành lên nhiều rồi. Tôi cũng xem như là nhìn cô lớn lên, vừa gặp cô thì đã cảm thấy rất thân thiết rồi.” Lục Tam Phong nhìn về phía Kim Ngọc Anh, vừa cười ôn hòa vừa nói: “Hiện tại cô đã có đối tượng chưa?”

Kim Ngọc Anh của hiện tại đã không còn là Kim Ngọc Anh kia nữa rồi, cô ta cũng đã hai mươi bốn tuổi, cũng hiểu rõ một vài chuyện trong xã hội, không còn là cô gái nhỏ ngốc nghếch trong trường đại học nữa. “Chưa có, nhưng khẳng định không tìm người kinh doanh.” Kim Ngọc Anh híp mắt cười nói: “Tôi đợi người nhà sắp xếp “Thời buổi nào rồi còn đợi người nhà sắp xếp, bây giờ là thời buổi tự do yêu đương, tình bạn giữa hai ta thắm thiết như vậy, từ tận sâu đáy lòng tôi đã muốn nói với cô rằng cô rất quan trọng đối với tôi đấy, ba mẹ tôi chỉ có mỗi đứa con trai là tôi, từ nhỏ tôi đã muốn có một em gái. “Rất nhiều người đã nói với tôi những lời như anh vừa nói ấy” Khuôn mặt Kim Ngọc Anh tràn đầy vẻ cười nhạo, cô ta nhìn Lục Tam Phong nói: “Nếu như tôi đồng ý hết tất cả đám người đó từ thời đại học đến giờ thì chắc số lượng anh trai doanh nhân của tôi phải xếp hàng từ chỗ này đến tít tận Quảng Hà đấy. “Tôi không giống những người kia mà, như này đi, sáng mai tôi dẫn cô ra ngoài chơi một chút, cô muốn đi đầu?” Lục Tam Phong hỏi. “Tôi muốn ở nhà ngủ!” “Cô đừng khách sáo với tôi như vậy, chúng ta đều là người một nhà mà” Lục Tam Phong rất bất đắc dĩ nói: “Cứ như là tôi muốn cô phải làm gì cho tôi ấy” “Chẳng lẽ chính anh còn không biết anh muốn cái gì ở tôi à?” Kim Ngọc Anh cười tủm tỉm nói: “Trước đây tôi bị anh lừa nhiều rồi, thế nhưng hiện tại tôi đã lớn rồi, Anh Lục, tôi muốn đi rửa mặt” “Cô rửa mặt là việc của cô, tôi đứng bên cạnh tâm sự với cô cũng được.” Lục Tam Phong không cần thể diện nói.

Kim Ngọc Anh nghe vậy thì lập tức trợn trắng mắt, may mà đây là Lục Tam Phong, chứ nếu là người khác thì đã bị cô ta đuổi ra ngoài từ lâu rồi. “Tôi muốn đi tắm!” Kim Ngọc Anh gằn từng chữ một. “Không sao cả, tôi chờ cô ở ngoài này, hai anh em chúng ta thì có gì mà khách sáo với nhau, lâu lắm không gặp rồi, phải cố gắng tâm sự mới được.” Lục Tam Phong rất không khách sáo nói. “Tổng giám đốc Lục, anh đừng như vậy nữa được không, tôi thật sự muốn đi tắm, hơn nữa tôi cũng không giúp được anh.” Trong giọng nói của Kim Ngọc Anh tràn đầy bất đắc dĩ: “Anh trai à, anh tha cho tôi đi.” “Tôi cũng thật sự hết cách rồi, đối với tôi mà nói thì năm nay là năm khó khăn nhất. Lúc đầu năm, tôi bị một đám người chèn ép, suýt chút nữa đã phá sản, lúc sau phải lấy VCD ra để chống chọi vượt qua, sau đó vợ tôi mang thai, chúng ta sắp chào đón con của mình, nhưng nhưng cô ấy lại bị sảy thai, cô ấy cũng không chịu được nữa, tôi đành không còn cách nào mà phải từ bỏ cuộc hôn nhân này!”

Khi nói chuyện, giọng của Lục Tam Phong rất nghẹn ngào, sau đó đốt một điều thuốc rồi rít một hơi thật mạnh: “Lúc đó tôi đã suy nghĩ, hay là chết đi cho xong, nhưng mà công ty còn phải nuôi sống mấy chục ngàn người, như vậy sau lưng bọn họ là mấy triệu người. Nếu như tôi chết đi thì mọi chuyện coi như xong, nhưng còn bọn họ thì sao? Khi thấy cũng đã gắng gượng vượt qua được năm nay, phá bỏ tầng tầng mây mù, nhưng không nghĩ tới con đừng phát triển lại bị mắc kẹt lại bởi vì ngoại tệ, một năm nay thật sự là quá khó khăn.”

Vừa nói chuyện, Lục Tam Phong vừa khóc, lúc này cũng không phải là diễn, anh khóc bởi vì nhớ tới một năm tràn đầy khó khăn này, từ đầu năm đến cuối năm đều chao đảo không yên.

Lúc này Kim Ngọc Anh đã mềm lòng, không nhìn nổi người khác khóc, cô ta lập tức rút một tờ giấy ăn rồi đưa ra trước mặt Lục Tam Phong, anh lập tức cầm lấy rồi lau nước mắt nước mũi trên mặt. “Anh đừng làm khó tôi, hiện tại tôi chỉ là một trưởng khoa, tôi cũng không làm được gì. Kim Ngọc Anh nói với giọng điệu khó xử.

Lục Tam Phong hơi sửng sốt, không nghĩ tới Kim Ngọc Anh đã lên tới trưởng khoa rồi, anh cầm giấy ăn lau nước mắt rồi nói: “Không cần cô phải làm gì hết, tôi chỉ muốn quen biết với mấy cục quản lý ngoại tệ, hiện tại công ty đang trên đà phát triển nhưng lại bị ngoại tệ cản trở, nếu như có thể vượt qua chuyện này thì sẽ tạo nên dấu ấn nổi bật cho ngành điện tử chất bán dẫn trong nước. “Cô không còn làm trong nghề này nên chắc không biết, cả một quốc gia lớn như chúng ta ấy vậy mà lại không có công ty viễn thông của mình, không có máy nhắn tin, thiết bị chuyển mạch, các nền tảng mạng hay thậm chí là cả điện thoại... tất cả đều là của nước ngoài. Cô nhìn Motorola kìa, chỉ một cái máy nhắn tin to bằng lòng bàn tay mà đã hơn mười lăm triệu, hơn nữa còn cung không đủ cầu, đúng là ăn cướp mà, đã cầm tiền mà vẫn phải nhìn sắc mặt người ta.

Lục Tam Phong biết rõ Kim Ngọc Anh giờ đã trưởng thành, nếu chỉ dùng kịch bản có sẵn như trước kia thì chắc chắn không lừa được cô ta, vậy nên lần này phải biến từ cảm xúc thành chiêu khích tướng. “Một tháng trước, tôi có gọi điện thoại cho một công ty điện tử ở nước ngoài, muốn hợp tác với họ. Người ta nghe tôi nói xong thì cười phá lên, tiếng cười trong điện thoại kia là tiếng cười chói tai nhất mà cả đời này tôi từng nghe. Người ta cũng dứt khoát nói với tôi rằng không hợp tác với tôi bởi vì bọn tôi không làm được gì. Họ nói dù mười năm sau hay hai mươi năm sau thì chúng ta vẫn phải mua sản phẩm của bọn họ mà thôi.” “Chúng ta không thể lọt vào mặt họ, vì sao ư? Bời vì trong tay họ có kỹ thuật đấy, vì trong tay người ta nắm giữ kỹ thuật vậy nên ở trước mặt họ thì chúng ta kém hơn một bậc. Nếu như chúng ta cũng có kỹ thuật của mình, thì chắc chắn bọn họ không dám kiêu ngạo như vậy, ra vẻ mày có thích mua hay không thì kệ mày, giá tiền thì vẫn vậy. Tôi nhất định phải tạo nên sản nghiệp chất bán dẫn cho chính mình, đây không phải là vì mục tiêu làm giàu của doanh nhân, mà động lực là không để các nước khác xem thường. Rồi sẽ có một ngày, tôi nói cho bọn họ biết: Chúng ta làm được! Bọn họ mới không được!” N*hớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!

Kim Ngọc Anh cũng bị những lời của Lục Tam Phong làm cho kích động, cau mày nói: “Như vậy cũng quá quá đáng rồi, không bán thì thôi chứ sao lại còn xem thường người khác như vậy chứ?” “Người ta cười nhạo tôi mà tôi còn phải trưng ra khuôn mặt tươi cười đấy, chuyện làm ăn là phải như thế, bằng thì cũng hết cách rồi, cho dù là hợp tác thì cũng là ăn chia tỷ lệ 9:1. Lục Tam Phong tiếp tục kích thích Kim Ngọc Anh. “Nếu như anh ăn chín phần thì cũng kiếm được rất nhiều đấy.” “Chín phần ư? Đó là người ta đấy, còn tôi chỉ có một phần thôi, mà dù có ăn một phần thì cũng vẫn phải nhìn sắc mặt người ta, nghe người ta sắp xếp. Nếu như sáng mai mà những vị kia không vui thì có khi tôi còn không có nổi một phần. Tôi là một người có lương tâm, còn những người kia là những doanh nhân vừa không có lương tâm, vừa bán đồ với giá cao cho người dân. Cô nghĩ xem, đến cuối cùng giá sẽ cao như nào?”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Ngọc Anh trần đầy vẻ sầu lo, cô ta vẫn cảm thấy Lục Tam Phong đang muốn lừa mình thì phải, hướng phát triển của Điện tử Thủy Hoàn vẫn luôn xoay quanh việc tiến hành nghiên cứu và phát minh. “Nếu không thì tôi gọi điện thoại cho ba tôi, để ông ấy giúp đỡ anh giải quyết chuyện này?” Kim Ngọc Anh suy nghĩ một lát lại nói: “Chỉ cần không phải vấn đề liên quan đến nguyên tắc, thì chắc sẽ không có vấn đề gì. “Tôi lại không muốn làm phiền đến ba cô.” Lục Tam Phong vẫn còn rối rắm thở dài. “Thế nãy giờ anh nói nhiều như thế còn không phải là muốn tôi giúp anh à? Bây giờ còn nói câu đó, vậy sáng mai anh có cần tôi nói giúp cho anh với ba tôi hay không đây?” Kim Ngọc Anh rất dứt khoát. “Cần cần” Lục Tam Phong vội vàng nói: “Vậy cô đi tắm trước đi, tôi về đây “Tạm biệt!” Kim Ngọc Anh xua xua tay.

Lục Tam Phong về đến nhà, nhìn thấy trên bàn trà đã có một lớp bụi mỏng, trên ghế sa lon có một chiếc áo đã đan được một nửa, bên cạnh là một chiếc rổ màu đỏ đựng cuộn len ở bên trong.

Chỗ này giống như đã bị người ta nhấn phím tạm dừng, người đã rời đi hết rồi, chỉ còn lại dấu vết cho thấy đã từng có người sống ở đây.

Lục Tam Phong tắm rửa sạch sẽ xong thì nằm lên giường nhưng lại không ngủ được. Giờ đã qua nửa đêm rồi, anh đã bước sang năm 1994 rồi, bên ngoài truyền đến tiếng pháo linh đình, một lát sau lại khôi phục sự yên tĩnh vốn nên có

Lục Tam Phong cũng không biết chuyện ngoại tệ có được giải quyết hay không, nhưng nếu năm nay vẫn không thể mua được công ty nghiên cứu và phát triển nước ngoài, thì anh cũng không dừng bước. Không mua được của nước ngoài thì anh không ngại tự tung ra kỹ thuật dẫn sóng.

Cho dù làm như vậy sẽ thay đổi tiến trình lịch sử!

Lúc này, trong lòng anh hơi loạn, nằm lăn qua lộn lại trên giường mà không ngủ được nên lại bò dậy mở TV. Đa số các đài truyền hình đều đã nghỉ rồi, giờ này chỉ còn một đài truyền hình nhỏ của huyện còn có chương trình phát sóng, trên đó phát hình chụp đám cưới, còn có cả nhạc nên.

Năm 1994, mở ra xu hướng kết hôn và sinh con.

Ngày tiếp theo, thời tiết khá là âm u, Kim Ngọc Anh gọi điện thoại cho ba của mình, nói về một ít chuyện trong nhà, nói được một lát thì cô ta bắt đầu chuyển đề tài, nói: “Ba, ngành công nghiệp chất bán dẫn của nước ta có phát triển bình thường hay không á? Sao thị trường máy nhắn tin hiện tại lại quý hiếm như vậy, mua một cái mà cũng tận mười bốn đến mười triệu vậy, trong nước lại không có nữa." “Từ sáng tới tối con đều ngẩn ngơ ở trong đơn vị, vậy mua máy nhắn tin làm gì? Đừng nghĩ muốn mua là mua nhá."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play