**********

Phùng Chính Anh hơi sửng sốt, cậu ta càng lúc càng cảm thấy Lục Tam Phong ở trước mặt mình có hơi xa lạ, nên nói: "Anh Phong, xung quanh anh có nhiều phụ nữ lắm à? Sao tôi lại chưa từng thấy qua vậy?"

"Cuối cùng cũng có năm cô bên cạnh. Một thằng nhóc như cậu thì chờ cậu lớn hơn nữa rồi tính. Về phần chị họ của cậu, đã là người nhà cậu vậy cậu sắp xếp đi." Lục Tam Phong vỗ vỗ bả vai người kia, nói: "Hai ngày này tôi có thể sẽ hơi bận chút."

"Anh Phong!" Phùng Chính Anh nắm lấy tay của Lục Tam Phong nói: "Tôi biết sau khi ly dị anh khá là tổn thương, nhưng mà anh phải tin tưởng vào tình yêu, chỉ có tình yêu mới có thể hạnh phúc. Mấy cô gái kia có nhiều hơn đi nữa thì đều chỉ là gió thoảng mây bay thôi!"

"Cậu đừng có hễ mở miệng ra là nói chuyện tình yêu với tôi nữa, tôi nghe mà muốn buồn nôn đây này. Thứ gọi là tình yêu, chẳng qua chỉ là vì không có sự lựa chọn yên ổn nào khác mà thôi. Tôi thì có sự lựa chọn, lúc yêu sẽ yêu hết mình, lúc không yêu sẽ thật sự không lưu luyến!" Lục Tam Phong nhìn Phùng Chính Anh chằm chằm, nói.

"Vậy anh có thể yêu một người được bao lâu?"

"Hừm..." Lục Tam Phong rất nghiêm túc mà suy nghĩ một lúc, lại nói: "Chuyện này thì còn phải xem tình trạng. Tình trạng tốt thì chắc nửa tiếng, tình trạng không tốt thì không biết rồi. Tôi còn có việc ở bên kia, nói chuyện sau vậy."

Trong đầu Phùng Chính Anh đầy dấu chấm hỏi, suy nghĩ một lúc mới phản ứng lại được, hình như Lục Tam Phong đã bắt đầu cặn bã rồi. Mặc dù Phùng Chính Anh chưa từng nhìn thấy chị họ kia của mình, nhưng dẫu sao cũng là người một nhà, trạng thái hiện tại của anh Phong giống như vẫn chưa phải lúc thích hợp để bàn chuyện yêu đương.

Bảy giờ tối, ở Hồng Kông đang diễn ra một buổi tiệc rượu của giới thượng lưu. Ánh đèn soi sáng bãi cỏ vô cùng rực rỡ, mọi người ai cũng diện quần áo lộng lẫy, giữa khung cảnh náo nhiệt ấy thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười nói giòn tan, một bầu không khí hài hòa.

Tô Ái Linh mặc một chiếc váy dài đen huyền từ đầu tới chân, tóc búi lại. Cho dù trang phục vô cùng kín cổng cao tường, nhưng vẫn không thể che được đường cong đáng tự hào của cơ thể.

"Chào tổng giám đốc Tô!" Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi có mái tóc giống hệt bị chó liếm, hàm răng vàng hoe mở miệng nói: "Càng ngày càng xinh đẹp, chỉ cần là tiệc rượu của cô tổ chức, tôi nhất định phải tới ủng hộ."

"Tổng giám đốc Lý thực sự là nể mặt tôi quá rồi." Tô Ái Linh mỉm cười cụng ly một cái.

Tổng giám đốc Thạch - người đã từng điên cuồng theo đuổi Trần Thu Phương cũng qua tới, vẫn giữ vững phong độ cũ mà nói đùa: "Người ta chính là tổng giám đốc Tô, không biết có bao nhiêu người theo đuổi đó. Thằng con trai ngốc nhà tôi còn nói với tôi muốn cưới tổng giám đốc Tô nữa, lúc đó tôi cũng tát cho nó một cái. Mẹ nó, sao có thể cướp người phụ nữ của ông đây được."

Mọi người đều bật cười, bầu không khí rất vui vẻ, cũng không có ai cảm thấy thiếu người. Tiệc rượu cũng là tiệc rượu loại này, người tới cũng là mấy người như thế, chỉ là không có Trần Thu Phương, nhưng mà ai quan tâm cơ chứ?

Ca hát thì vẫn ca hát, nhảy múa thì vẫn nhảy múa. Mặt trời vẫn mọc, thế giới vẫn trôi qua theo vòng tuần hoàn vốn có!

"Tổng giám đốc Thạch, tôi chính là xem ngài như bậc cha chú. Còn con trai của ngài nữa, đẹp trai quá nên tôi lại sợ anh ta quá đa tình, không quản được cơ." Tô Ái Linh nhạo báng một cách rất khách sáo, bỗng lại bẻ lái câu chuyện nói: "Có xem tin tức gần đây không? Lục Tam Phong ở đại lục kia hình như muốn mở tiệc đứng đó nhỉ?"

"Không phải tổng giám đốc Tô rất thân với anh ta sao? Lại không biết chuyện này ư?" Một người khác nghi ngờ hỏi.

"Tôi với anh ta không thân thiết, tin đồn trong mấy năm này thật sự là làm tôi khổ sở nha. Mấy tin báo lá cải viết linh tinh liên tục khiến tôi về sau biết được thật là tức giận tới đau đầu. Chuyện đã hỏng rồi cũng không quan tâm nữa, lại không ngờ các vị đây còn tưởng là sự thật, tôi với người ta chẳng qua chỉ là gặp nhau vài lần mà thôi." Tô Ái Linh giải thích.

"Tổng giám đốc Tô với Lục Tam Phong nhất định là có qua lại, còn qua lại như thế nào thì chúng tôi cũng không biết được rồi."

"Ha ha ha ha."

"Long Phụng tương phối!"

"Tổng giám đốc Hà lại trêu chọc tôi rồi, ngài và cô người mẫu kia dạo gần đây thật là sôi nổi ghê đó. Nhưng mà tôi cảm thấy buổi tiệc đứng đó cũng có chút quy mô, trao đổi cùng với một vài người bạn nước ngoài của tôi mới biết có rất nhiều quý tộc tham dự." Tô Ái Linh bám sát chủ đề mà nói.

Những người khác đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ về cơ bản mà nói đã là phủ hào đẳng cấp rồi, sau khi đã có khối tài sản nhất định trong tay, thứ được coi trọng hơn cả thực ra chính là danh tiếng và quyền hạn. Người có tiền không chỉ muốn trên cơ mấy người nghèo khổ, thậm chí họ còn muốn trên cơ những người có tiền khác nữa.

Cuối thập niên chín mươi, xảy ra khủng hoảng tài chính toàn cầu. Quỹ tiền vốn của nước Anh bị rối rắm không xong, ngân sách nhà nước rỗng tuếch, thậm chí còn phát sinh chuyện rao bán chức vị, người mua kéo tới ùn ùn không ngớt, nhu cầu thị trường cực kỳ lớn.

Anh cũng có tiền, tôi cũng có tiền, hai chúng ta so ra thì không phân biệt được cao thấp. Nhưng nếu tôi có chức

vị thì tôi sẽ trên cơ của anh. "Nghe nói Buffett cũng sẽ đi." Có người lên tiếng.

"Kiểu giao lưu thương mại ở cấp độ như này nhất định là những người có mặt mũi. Với bọn họ mà nói rất có thể là một màn giao lưu, nhưng nếu là chúng ta đi thì chính là cơ hội để làm quen những tinh anh trong ngành thương mại đó." Tô Ái Linh lộ ra mấy phần khao khát, nói: "Quen biết được với mấy ông lớn ở phố Wall, tương lai cũng sẽ được hưởng ké đôi chút."

Mọi người ở đây xôn xao gật đầu, cấp độ trên bọn họ một bậc chính là phú hào cao cấp nhất toàn cầu, có rất nhiều người dùng cả đời để bám trụ trong khu vực cấp độ phú hào đó, thậm chỉ là phấn đấu mấy đời cũng nhất quyết không đi ra. Ở được trong cấp độ đó mà nói tuyệt đối chính là sự biến đổi từ lượng sang chất.

"Kiểu tiệc đứng thương mại lừa gạt này thật vẫn có người tin, cái người tên Lục Tam Phong đó cũng không phải là người đáng tin cậy gì đâu!" Một giọng nói từ xa truyền đến, ngay sau đó là bóng dáng một ông cụ hơn sáu mươi tuổi sải bước qua tới.

"chủ tịch Lữ?" Tô Ái Linh nhìn thấy chủ tịch Lữ tới liền nói: "Hôm nay ngài chính là khách quý đó!"

"Phải nể mặt người đẹp Tô chứ." chủ tịch Lữ nhàn nhạt cười nói: "Hai ngày nay tôi cũng có xem qua không ít tin tức về buổi tiệc đứng thương mại Dubai kia, vẫn luôn cảm thấy không đáng tin."

"Tôi cũng có cảm giác này." Tô Ái Linh gật đầu đồng ý.

Chủ tịch Lữ có hơi ngạc nhiên. Điểm mà ông ta hoài nghi chính là giữa Lục Tam Phong và Tô Ái Linh khẳng định có quen biết, đây có thể là một cái bẫy của hai người này làm ra, còn mục tiêu của cái bẫy này là nhắm tới đối tượng nào thì ông ta cũng không rõ. Cho nên hôm nay tới đây xem thử, không ngờ Tô Ái Linh lại cũng cảm thấy chuyện này không đáng tin cậy?

Hồ? Tổng giám đốc Tô với tôi là tư tưởng lớn gặp nhau à? Nhưng mà tôi cũng khá tò mò, cô cảm thấy không đáng tin cậy ở chỗ nào?" chủ tịch Lữ hỏi.

Tô Ái Linh biết chủ tịch Lữ đã phát giác ra được từ lúc nào. Nếu bản thân cô ta lại tiếp tục tâng bốc buổi tiệc đứng thương mại này, đám người ở đây nhất định sẽ vô cùng cảnh giác. Cho nên, hiện tại phải dùng chiêu khích tướng.

"Tôi có hỏi thăm qua mấy người bạn nước ngoài, bọn họ đều chưa từng nghe nói gì về chuyện này. Bây giờ tiệc rượu đại trà, lôi kéo anh tới đó để làm đầu tàu cầm nắm cục diện, rồi tới cuối cùng lại phát cho anh một cái cúp cũ rích nào đó làm giải thưởng. Bỏ đi, cho dù có kêu tôi đi, tôi cũng không đi." Tô Ái Linh bày ra một vẻ ghét bỏ nói.

Mọi người ở đây đều đang nói thầm trong bụng, vừa nãy rõ ràng là cô còn ra vẻ kích động nói trước, bây giờ lại nói không muốn đi?

Lật mặt nhanh như vậy, còn phô bày lộ liễu như thế chính là sợ mọi người ở đây tranh giành với cô à.

"Thật đó, các vị cũng đừng đi. chủ tịch Lữ đã nói rồi, không đáng tin cậy đâu. Vừa tốn tiền lại còn tốn thời gian." Tô Ái Linh khuyên can.

Cô ta không khuyên can còn đỡ, cô ta càng nói thế, mấy người ở đầy càng nói thầm trong bụng Tô Ái Linh chính là muốn dùng chiêu khích tướng mà cố tình nói như vậy, đến cả chủ tịch Lữ cũng cảm thấy được điều đó.

Thế giới này chính là như vậy, thật cũng là giả mà giả cũng là thật, lại có mấy ai mà phân biệt rõ ràng được chứ.

Buổi tiệc tối diễn ra rất thuận lợi, chỉ là sau khi mọi người ra về, ai nấy cũng đều mang một bụng đầy câu hỏi. Vốn dĩ còn xem thường, dè bỉu mấy bài báo viết về buổi tiệc đứng thương mại cao cấp đó đầy rẫy trên mạng truyền thông, bây giờ bọn họ lại dự định sẽ đi tới đó nghiêm túc xem xét một chút.

Trong phòng khách của khách sạn lớn Waldorf Astoria, Lý Đình ngồi đối diện với Lục Tam Phong bày ra một vài bảng biểu, nói: "Những thứ này đều là quy trình và cách sắp xếp nhân viên trong ngày, ngài cảm thấy có chỗ nào cần sửa lại không? Đây là văn bản mà những nền tảng tạp chí lớn sẽ đăng tải công khai vào sáng mai, bản tiếng An Lạc, ngài xem một chút đi."

Lục Tam Phong cầm lên, tùy tiện lật hai cái, những thứ này không có yêu cầu gì lớn lắm, chỉ cần tới lúc đảm người đó tới, một khi xuống máy bay liền có thể nhìn thấy những bài báo có liên quan trên các phương tiện truyền thông là được. Còn những cái khác không đáng kể, cái cần thiết chính là bầu không khí, một khi bọn họ bị bầu không khí như này dắt mũi thì trong đầu cũng sẽ không còn nghi ngờ mấy chuyện này nữa.

"Những thứ này đều ổn rồi, nhưng tôi cảm thấy giới quý tộc vẫn cần phải chân thật một chút!" Lục Tam Phong đặt xấp văn kiện lên bàn, nói: "Anh tìm cho tôi vài người làm người nối ngôi vua đi."

"Đùa gì thế?" Lý Đình trợn tròn mắt, bên trong đôi mắt xanh lam kia hiện đầy vẻ không thể ngờ được.

"Tìm mấy người nối ngôi vua, chính là thành viên của hoàng gia!" Lục Tam Phong nhìn anh ta, lặp lại lần nữa.

"Sorry, tôi không làm nổi!" Anh ta nhún vai, buông lỏng tay nói: "Tôi có thể huấn luyện một người giúp anh, nhưng mà tìm người thật thì tôi không làm nổi. Bọn họ có lắm tiền của, sẽ không để ý tới anh."

Lục Tam Phong nghe như thế thì có chút không vui, trên thế giới này còn có thứ gì mà tiền không làm nổi?

Người nối ngôi vua, nghe có vẻ rầm rộ vậy thôi, nhưng thực ra là một nhóm lớn những người sống chật vật sau khi hoàng gia Ả Rập Xê Út quá dư thành viên trong mười mấy năm tới nữa.

Tuy là hiện tại không có nhiều như thế, nhưng bọn họ cũng không lắm tiền như vậy. Chỉ cần tiền tới đúng chỗ thì không gì không thể giải quyết.

"Anh liên lạc giúp tôi, tôi sẽ đi bàn bạc, hiểu rồi chứ?" Lục Tam Phong nhìn anh ta, nói: "Tôi mặc kệ là anh dùng cách gì, chỉ cần cho tôi gặp được anh ta, những chuyện khác cứ để cho tôi."

"OK! Anh là Thượng Đế, tôi nghe theo anh!" Lý Đình có hơi không tình nguyện đáp.

"Đi làm đi."

Lục Tam Phong dặn dò xong lại chậm rãi xoay người đứng lên đi ra cửa chính của khách sạn, bảo vệ gác cửa hơi cúi người về phía anh. Một đợt gió đêm khô hanh thổi tới khiến lòng người cũng trở nên vô cùng xốc nổi, anh móc điếu thuốc từ trong túi ra hút.

Lục Tam Phong cảm giác cục diện này vẫn có hơi khiêm tốn, cần phải có một nhân vật máu mặt tới mới có thể càng thêm chân thực. Anh một thoáng ngẫm nghĩ, hay là bảo ngài Phùng tới đây một chuyến?

Ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị anh nhanh chóng bác bỏ. Khoan hãy nói chuyện người kia có tới hay không, chính là tới một chuyến thì dọc đường lắc lư cũng phải mất nửa cái mạng rồi.

Lục Tam Phong luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.

Đang lúc suy nghĩ, một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy ngắn qua tới. Cô ta đeo kính râm, ở bên cạnh còn có một người đàn ông khoảng tầm bốn mươi tuổi. Hành động của cả hai người thân mật, nhìn thoáng qua đã biết khá là thân thiết.

Người phụ nữ thoáng nhìn qua Lục Tam Phong, nhỏ giọng nói: "Chính là anh ta, ngày đó ở trên máy bay giả vờ làm đại gia muốn tán tỉnh em, buồn nôn chết được."

Người đàn ông đưa mắt nhìn Lục Tam Phong, cười khinh một cái, sau đó duỗi tay ôm lấy eo Lý Giai Hân giống như là đang khiêu khích, sải bước vào trong khách sạn.

Trong phút chốc, Lục Tam Phong hiểu ra được bản thân mình thiếu gì rồi.

Thiếu sự khoa trương!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play