Lục Tam Phong ho khan hai tiếng, nhưng trong mắt Dao Thùy Chi lại cho rằng anh bị dọa sợ, cười nhẹ nói: “Với anh rể cậu thì đây là chuyện nhỏ, anh ấy thường xuyên ra nước ngoài đấy”

Lục Tam Phong nhìn người anh rể tên Hàn Diệc Nhiên này, nghe ngờ anh ta là kẻ lừa gạt, bình thường nếu như có biết một chút về xí nghiệp vận hành, sẽ không nói ra lời điên rồ như vậy. “Đề bạt tôi làm tổng giám đốc?” Lục Tam Phong nhìn anh ta hỏi: “Anh chắc chứ?” “Nước đầy quá rồi!” Hàn Diệc Nhiên nói. “Tiếng địa phương đó, người ta đi từ Nam ra Bắc, học tập hơi nhiều, còn biết hát địa phương nữa, anh rể cậu hát hay lắm.” Dao Thùy Chi ra vẻ khoe khoang: “Hay là buổi chiều lái xe đi thành phố hát Karaoke?” “Đừng đừng đừng!" Lục Tam Phong vội vàng từ chối, thành phố như quán bar lớn, những người ở đấy đều quen biết anh.

Những người khác ngồi ở bàn ăn đều hỏi thăm Dao Thùy Chi con rể này đến từ đâu, Dao Thùy Chi giải thích cho người khác, Lục Tam Phong tiện thể ngồi đúng chỗ của mình mà ăn cơm, vừa lúc đồ ăn đều đã được mang lên, liếc mắt chỉ mới vừa qua mười hai giờ, dưới lầu đã vang lên tiếng pháo. Ăn cơm xong ai về nhà nấy thì mọi chuyện xong xuôi rồi.

Đối với những người này, những gì Lục Tam Phong có thể làm đã làm hết lòng hết nghĩa, tiền cũng đưa đủ người trong nhà, có thể cho ông hai dưỡng lão khi về già, về phần những người khác, anh cũng có thể vừa vặn giúp một chút.

Cho nên anh cũng không vạch trần Hàn Diệc Nhiên, từ đầu năm đến giờ không thiếu những kẻ lừa gạt, cho nên người nhà mình bị lừa cũng là chuyện bình thường.

Sau khi ăn uống no say, Vu Mặc Nguyên cũng bước đến nói chuyện, cầm ly rượu đứng bên cạnh bàn, sắc mặt đỏ ửng, vỗ vai Hàn Diệc Nhiên nói: “Dao Thùy Chi à, từ lúc kết hôn là dượng đã nhìn ra thằng nhóc này chắc chắn sẽ đối xử tốt với con, đứa nhóc này gần như là một người hoàn hảo, không chỉ đẹp trai, mà còn có năng lực. “Dượng quá khen rồi, ở chỗ này, con còn phải dựa vào dượng.” Hàn Diệc Nhiên đứng lên nói. “Con mau ngồi xuống, dượng vừa nghe nói, con muốn thăng chức Tam Phong thành tổng giám đốc của công ty thực phẩm Phong Giai?" Vu Mặc Nguyên hỏi. “Vâng, để con về hỏi xem trong xí nghiệp của con có ai quen biết với công ty này không, nếu có thì chỉ cần gọi điện chào hỏi chút là được thôi.” Hàn Diệc Nhiên nhẹ giọng đáp. “Anh rể, vậy anh có thể giúp em cũng lên làm tổng giám đốc không? Hết năm nay là em đã thành Phó xưởng trưởng của bốn xưởng nhà máy của huyện chúng ta rồi." Hai mắt Vu Quang Lâm tỏa sáng, có chút xúc động nên lấy thuốc lá từ trong ngực ra: “Anh rể, anh hút thuốc không!” “Đây là con của dượng, Quang Lâm, lúc con kết hôn nó có việc nên không đến dự! Vu Mặc Nguyên giới thiệu nói. “Xin chào anh!” “Chúng ta cùng hát một bài.” Vu Mặc Nguyên nhìn một lượt về phía những vị khách ngồi, giơ ly rượu lên: “Mọi người cùng nhau cạn lỵ, một là chúc ông nhà chúng ta ngày càng khỏe mạnh, sống lâu, còn có chúc đôi vợ chồng Dao Thùy Chi, hòa thuận hạnh phúc.”

Những người ngồi trên bàn đồng loạt đứng lên, Lục Tam Phong cũng chỉ có thể rót một chút đồ uống rồi cùng mọi người cạn lỵ, uống một hơi cạn rồi ngồi xuống, nhìn Giang Hiểu Nghi nói: “Hay là em đưa Như Lan về khách sạn trước đi, ngày mai ông hai sẽ đưa về thôn.” “Thôi, đợi một chút nữa đi!”

Vu Quang Lâm đứng bên cạnh vừa cầm điếu thuốc vừa châm lửa, nhỏ giọng nói: “Anh rể, anh để Lục Tam Phong làm tổng giám đốc công ty thực phẩm Phong Giai không hợp lý đầu. “Tại sao không hợp lý? “Cái người này, không tôn trọng người lớn, do anh không biết, vừa nãy thiếu chút nữa đã làm ông ngoại tức chết, mới kiếm được chút tiền đã thành ra như vậy, một chút cũng không biết cảm ơn mà còn hung hăng phách lối!” “Đúng vậy, con mới đến nhà này, con có thể hỏi Dao Thùy Chi một chút.”

Hàn Diệc Nhiên bị hai cha con một bên tung một bên hứng, hơi có chút lâng lâng, hơn nữa anh vốn không giỏi uống rượu đế, vừa uống hai ly đã có chút say rồi.” “Là cậu ấy, ở bên ngoài kiếm được chút tiền, ở trước mặt các người giả vờ có đúng không?” Hàn Diệc Nhiên đưa tay chọt trúng mũi của Lục Tam Phong, quay sang hỏi Dao Thùy Chi.

Lục Tam Phong nhìn ngón tay cọ trước mặt mà tức giận, hồi trưa anh đã nhịn xuống vốn muốn khiêm tốn làm người, nhưng lại có người chỉ thắng mặt nói anh giả tạo?

Dao Thùy Chi rõ ràng không để ý đến cảm xúc của Lục Tam Phong, hiện tại cô ta mới chính là người có quyền nhất trong nhà, cho dù là Vu Mặc Nguyên cũng phải đến nói vài câu lấy lòng cô ta. “Em cũng cảm thấy không thích hợp, ngược lại Quang Lâm mới là có lòng cầu tiến” “Làm phiền anh bỏ tay ra!” Lục Tam Phong nhìn chằm chằm Hàn Diệc Nhiên nói, giọng nói lộ rõ vẻ không vui. “Cậu ồn ào với tôi làm gì? Loại người này như cậu, bị trời đánh cũng đáng lắm, tôi nói cho cậu biết, tiền đồ của cậu bây giờ không còn gì nữa rồi.” Hàn Diệc Nhiên nói mang theo vài phần men say. “Anh chỉ uống chút rượu thôi mà ngay cả phương hướng cũng không phân biệt được à?” Lục Tam Phong chất vấn. “Tam Phong, sao lại ăn nói với anh rể mày như vậy? Tao nói mày biết, đừng có ở đây mà nói năng đụng chạm, người này là tại to mặt lớn đấy, nếu làm người ta không vui, mày cũng không có gì mà ăn đậu.” Vu Quang Lâm lớn tiếng quát.

Người ngồi bàn này đều biết thế lực nhà Vu Mặc Nguyên rất lớn, thấy ngay cả Vu Mặc Nguyên cũng sợ người đàn ông này như vậy, thì chắc chắn vị con rể này là một nhân vật đáng gờm, một ít người già nhìn Lục Tam Phong với vẻ mặt khó chịu. “Thằng nhóc này sao lại thiếu phép tắc vậy chứ? Không biết suy xét lợi hại gì cả!” “Đúng vậy đó, từ lúc ngồi xuống đã cắm đầu vào ăn, quỷ chết đói đầu thai à?” “Một chút phép tắc cũng không hiểu!”

Một đứa bé vừa khóc vừa la: “Chú còn ăn cái đùi gà cuối cùng của con, hu hu hu..

Trong nháy mắt Lục Tam Phong bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào, sắc mặt anh càng trở nên khó coi, cầm giấy ăn trên bàn lau miệng, nhìn về phía Hàn Diệc Nhiên cười nói: “Tôi không muốn trả lời anh, anh bảo tôi giả tạo thì giả tạo, nhai đi nhai lại mãi làm gì vậy?” “Ai giả tạo chứ?” Hàn Diệc Nhiên ngay lập tức phát điên, trầm giọng nói: “Tôi nói cậu biết, đừng có ngông cuồng trước mặt tôi, có tin hay không, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, cậu sẽ quỳ xuống mặt đất cầu xin tôi!”

Lục Tam Phong chau mày, nhìn anh ta như nhìn kẻ đần độn, trong đầu đầy dấu chấm hỏi. “Cậu có biết nhà tôi làm gì không? Còn ở đó líu ra líu rít với tôi!” Hàn Diệc Nhiên lớn tiếng nói.

Lục Tam Phong lắc đầu, mọi người ở đây đều ăn xong cả rồi, nghe thấy bên này ồn ào nên ai cũng quay đầu sang, thầm thì với nhau xem đã xảy ra chuyện gì. “Tôi nói cho cậu biết, một cuộc điện thoại của tôi có thể làm cậu mất đi tất cả, tổng giám đốc trong mắt cậu đối với tôi chỉ như một con chó mà thôi, những người có tiền mà cậu nói đã từng gặp qua đấy, trong mắt tôi chỉ là ăn xin, hiểu chưa?” Hàn Diệc Nhiên nói mang theo vài phần cuồng loạn.

Lục Tam Phong nghe anh ta nói những lời này thiếu chút nữa cười ra tiếng: “Dựa theo những gì anh nói, tiếp theo có phải là một đám người tiến vào, nói với anh là: Anh Hàn, nhà họ Lục toàn bộ đã nằm trong tay, chờ anh đến xử lý?” “Lục Tam Phong, mày còn có mặt mũi để cười? Mày có biết mày vừa đắc tội với ai không?” Vu Mặc Nguyên đập bàn nói. “Tôi đắc tội với ai cơ?” Lục Tam Phong nhìn về phía Hàn Diệc Nhiên đáp: “Anh nói xem anh làm ở công ty nào, làm gì ở đấy?” “Nhà tôi là công ty tài chính Sông Hương.……...... “Vậy anh có biết Morgan Stanley không? Còn có Goldman Sachs, quỹ Tiger nữa!” “Những người này liên quan gì đến tôi?” “Vậy công ty tài chính Sông Hương nhà anh cùng tôi có gì liên quan? Vốn không muốn chấp nhặt với anh, nhưng anh cứ được nước lấn tới." Lục Tam Phong đứng dậy đập bàn nói: “Ngày hôm nay anh không nói rõ thế nào là gọi một cuộc điện thoại tôi sẽ quỳ dưới chân cầu xin anh, thì con mẹ nó anh không xong với tôi đâu.” “Công ty tài chính nhà tôi khống chế nhiều cổ phần của tập đoàn khác trong nước... “Nhiều là nhiều bao nhiêu? Cổ quyền cái gì? Cổ phần danh nghĩa? Cổ phiếu? Ban chủ tịch có quyền bỏ phiếu nhiều hay ít, thì có nâng cao quyền lực của những người đảm nhận vị trí cao tầng hay không?” Lục Tam Phong trực tiếp hỏi cắt ngang. (Cổ phần danh nghĩa: Cổ phần không góp vốn nhưng vẫn được chia lãi) “Tôi... tôi nói cậu biết, một cuộc điện thoại của tôi, những nhân viên ở chỗ thực phẩm Phong Giai của cậu đều phải sợ tè ra quần, tốt nhất cậu nên thức thời một chút, không nên hỏi kỹ càng đến như vậy, tất cả đều là cơ mật thương nghiệp!”

Lục Tam Phong nhìn dáng vẻ quẫn bách của anh thì buồn cười, ngồi xuống châm một điều thuốc nói: “Gọi điện thoại đi, Quang Lâm, không phải mày mỗi ngày đều xúm quanh anh ta sao, gặp ai cũng nói là kiếm được mấy chục triệu mà, hiện giờ ra dáng đàn em được rồi đó.” “Gọi điện thoại đi, muốn lật trời rồi, ai cũng không để vào mắt, phải dạy dỗ một chút mới được!” Dao Thùy Chi nói với sắc mặt không tốt.

Thân thích xung quanh bắt đầu khuyên nhủ, đều là người một nhà, thật vất vả mới có thể tụ tập lại cùng ăn một bữa cơm, sao lại làm lớn chuyện như vậy chứ? Người khác không khuyên, có lẽ Hàn Diệc Nhiên sẽ thật sự không dám gọi, nhưng người khác càng khuyên thì anh ta càng được nước làm tới, cầm lấy điện thoại ẩn vài phím, gọi một cuộc điện thoại, nói rằng: “Tôi là tổng giám đốc Hàn đây, cậu nghe cho rõ đây, tôi muốn cậu nội trong hai mươi bốn tiếng, khiến một người tên Lục Tam Phong trong công ty thực phẩm Phong Giai lập tức sa thải”

Nói xong cúp điện thoại với vẻ mặt lạnh lùng!

Lục Tam Phong không nhịn được cười phá lên, một màn này còn hài hơn cả kịch, nhả ra một hơi khói nói: “Ông anh à, anh đúng là kẻ dở hơi mà, nếu như anh đã có chủ ý tìm chết, vậy thì tôi trò chuyện với anh một chút, anh nói nhà anh mở công ty tài chính Sông Hương?” “Đúng vậy, biết sợ chưa!” “Vậy anh hẳn là hiểu rõ những gì căn bản nhất của tài chính nhỉ?” “Đương nhiên rồi, sản nghiệp nhà tôi, sao tôi có thể không biết?” “Vậy được, thế cho hỏi công ty nhà anh là đầu tư mạo hiểm, góp vốn cổ phần, tài trợ, đưa ra thị trường, trái phiếu tài trợ, mua bán tiền mặt, cái nào là chủ yếu?” Lục Tam Phong cười híp mắt hỏi.

Hàn Diệc Nhiên mờ mịt, sau lưng một tầng mồ hôi lạnh, lấy lại tinh thần nói: “Đầu tư mạo hiểm. “Vậy thì nhóm xử lý nguy hiểm của công ty anh cũng quá tài giỏi rồi, tôi muốn biết một chút, các người đầu tư những hạng mục nào, tỉ lệ nguy hiểm bao nhiêu, thu lại được bao nhiêu, còn nữa, ông anh à, tôi nói anh biết một chuyện, công ty chủ yếu làm những hạng mục mạo hiểm, trên thế giới này chỉ có mấy công ty như vậy thôi, đa số họ làm về tài trợ, trái phiếu tài trợ và giúp đỡ công ty đưa hàng hóa ra thị trường đó. Lục Tam Phong không nhanh không chậm nói.

Hàn Diệc Nhiên bây giờ đang đổ mồ hôi hột, anh mới xem qua báo tài chính chỉ có hai ngày, cũng không đến mức này! “Bình thường tôi rất ít quản chuyện của xí nghiệp" "Cái này không phải là quản về chuyện xí nghiệp hay không, về sau làm ơn đừng nói gì mà một cuộc điện thoại là khiến người khác quỹ, trừ khi là người đi mượn tiền, nếu không thì người ta sẽ cho anh quỳ đó. Lục Tam Phong dập điếu thuốc nói: “Tôi chỉ muốn yên tĩnh ăn một bữa cơm, anh nói xem anh hết chuyện để làm, ở trước mặt tôi giả vờ cái gì thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play