*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từng lời Tuyết Vũ rõ rất nhẹ nhàng, nhưng đối với Lục Bạch Văn trong này lẫn Thần Hạo và bà Lục ngoài kia đều nặng trịch, như có tảng đá nặng ngàn cân đè xuống đầu, tê dại đi.
Cơ thể Thần Hạo như vừa bị chém một đao,sắp đứt lìa ra. Ngực trái đau đến thắt lại. Rất tồi tệ. Rất khó chịu.
Thì ra Lục Bạch Văn đã bị trúng độc.
Tất nhiên, một kẻ máu lạnh như Lục Bạch Văn không hề biết sợ như Lê Hùng mặc dù đã bị vạch trần, mà ông ta chỉ nổi cơn thịnh nộ mỗi ngày một cao hơn thôi.
Ông ta giận đến các thần kinh muốn banh ra, mạt sát:
"Mày không phải là con người... Mày là một con quỷ, một con quỷ độc ác không bằng cầm thú."
Tuyết Vũ đanh mặt, túm lấy cổ áo ông ta, gay gắt sửa lại: "Sai rồi. Kẻ lòng lang dạ sói, ác quỷ, đồ phản bạn, thứ vong ơn bội nghĩa, kẻ giết người, thứ không bằng súc sinh là ông. Giết bạn, cướp gia sản thì thôi. Đằng này, ngay cả thi cốt của họ ông cũng không tha. Ông đem đốt rồi xả nước để tro cốt của họ lênh láng đi khắp nơi. Sao ông có thể lấy oán báo ân như vậy hả? Ba mẹ tôi đối xử tốt với ông là sai sao? Ông nói đi!"
Càng nói, nước mắt của Tuyết Vũ càng chảy ra. Đó là những giọt nước mắt oán hận ngút trời kẻ giết cha mẹ, đau lòng cho người thân đã khuất bi thảm.
So với những gì ông ta gây ra, chuyện cô làm còn nhân đạo chán. Ít nhất, cô không có lấy mạng ai cả. Lục Nhược Uyên sau một hồi tìm kiếm khắp phòng, không thấy "Gia Thụy" đâu, quay lại, bị tiếng quát đáng sợ của Tuyết Vũ dọa xanh mặt. Thấy ba mình bị túm cổ, chút ý thức còn xót lại sai bảo cô ta chạy tới kéo tay Tuyết Vũ ra, hòng bảo vệ ba mình:
"Chị Hai... chị không được nắm cổ áo ba em... Mau buông tay ra đi."
"Cô im lặng cho tôi!" Tuyết Vũ hất tay cô ta ra, chỉ vào mặt: "Cút!" Âm thanh ấy vang vọng tận đỉnh trời. Lục Nhược Uyên sợ kinh hồn, vội vàng thu mình trong góc phòng, hai tay ôm đầu, thì thào: "Uyên sẽ ngoan, đừng quát Uyên..."
Thần Hạo ở bên ngoài, giật mình. Anh chưa từng thấy bộ dạng hung dữ như ác quỷ này của Tuyết Vũ. Cô như một người khác vậy, ngay cả em gái anh mà cô cũng bắt nạt được? Nó đang bệnh đấy. Anh xiết chặt nắm đấm, phải khống chế lắm mới không xông vào bảo vệ đứa em gái tội nghiệp của mình. Anh sợ vào rồi, sẽ không còn được biết những bí mật chưa được khui ra.
Bà Lục xót con, toan xông vào nhưng bị Thần Hạo ngăn lại. Nhìn vào ánh mắt của Thần Hạo, bà hiểu ý, đành cắn răng, thu lại ý nghĩ kia. Lục Bạch Văn nhìn mà hận không thể đứng dậy đánh chết Tuyết Vũ:
"Trần Tuyết Vũ, mày không được phép động vào con gái tao."
Tuyết Vũ nhếch môi: "Vốn tôi đã động tay vào người con gái của ông rồi. Thấy không, cô ta có bộ dạng như bây giờ là nhờ người cha ác nhân như ông đấy!"
"Thì ra... là mày cố ý mang con bé tới đây?"
Tuyết Vũ phá ra cười: "Giờ ông mới nhận ra sao. Xem ra tốc độ phân tích của ông cũng thật kém cỏi.
"Mày thật đáng sợ. Để tiện giống như thằng cha của mày vậy." Đối với Tuyết Vũ, việc nhắc tới ba cô là điều cấm kỵ. Đôi mắt cô như lạnh xuống âm cả trăm độ:
"Loại người phản bạn như ông không có tư cách bình phẩm ba tôi."
Lục Bạch Văn bỗng cười hềnh hệch: "Mày muốn biết lí do tao giết gia đình mày sao? Vậy để tao nói cho mày nghe."
Cơ thể Tuyết Vũ chợt cứng lại, mơ hồ có chút khẩn trương.
Khuôn mặt ông ta vặn vẹo đến dữ tợn, đay nghiến: " Mày tưởng thằng cha của mày thật sự tốt đẹp như vẻ bề ngoài sao? Nhân ái, độ lượng? Mày sai rồi, thằng cha của mày không khác gì tao đâu."
Rồi ánh mắt của ông ta hiện lên tia hoài niệm, xót thương: "Năm xưa, tao cũng có một đứa em gái. Vậy mày có biết, con bé đã đi đâu không?... Nó chết rồi. Nó bị xe của người ta tông chết. Rất thảm!
Mày có biết, kẻ gây tai nạn kia là ai không? Đó chính là thằng cha đã bị chó tha lương tâm đi của mày. Mạc Lâm!"
Hai chữ "Mạc Lâm" bị ông ta gào lên với tất thảy phẫn nộ trong người.
Tuyết Vũ sững người, nhất thời
không thích nghi được với tình huống này, tay nắm cổ áo Lục Bạch Văn cứ thế nới lỏng ra. Ba cô giết người sao? Không phải, ba cô nhân từ, rộng lượng, là bậc chính nhân quân tử của mọi thời đại, sao có thể làm ra hành động vô nhân tính đó
Lục Bạch Văn liếc mắt nhìn cô một cái, cơ hồ có sự sung sướng lẫn mỉa mai:
"Thay vì nhận tội, hắn đã tạo ra hiện trường giả, phủi sạch mọi chứng cứ liên quan đến mình. Làm như chưa có gì xảy ra, sống nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật... Tao đã mất rồi nhiều thời gian, mới tra ra được hung thủ là hắn.
Mày nói xem, thằng cha của mày không tán tận lương tâm sao? Không đáng chết sao? Mạng của hắn quý vậy mạng của em gái tao là gì?
Giết người phải đền mạng... Đó là luật nhân quả. Thằng cha của mày bị như vậy là rất đáng. Rất đáng...
Tao chẳng làm sai chỗ nào cả. " Vốn ông ta cũng tưởng Mạc Lâm là một người bạn tốt. Vốn ông ta cũng sẽ đối đãi chân thành với Mạc Lâm, tận tâm tận lực giúp Mạc Lâm đưa Hải Vận lên đỉnh cao. Nhưng sau nhiều năm điều tra, cuối cùng ông ta lại tra ra, hung thủ khiến em gái ông ta chết thảm lại chính là người bạn mình tin tưởng, coi trọng nhất.
Ông ta không sụp đổ sao? Không đau lòng, không thất vọng sao? Càng đau thì càng hận. Ông ta quyết tâm trả thù bằng mọi giá.
Tuyết Vũ buông cổ áo ông ta ra, trở về ghế ngồi. Nhìn Lục Bạch Văn đăm đăm như để tìm ra sự giả dối trong đó.
Nhưng không, cô chẳng tìm được gì cả. Có thể ông ta nói thật, nhưng cũng có thể ông ta diễn xuất quá tốt, cô không thể nhìn thấu.
Đừng quên, ông ta là một con cáo tinh đã lột xác
Suýt nữa, cô đã bị ông ta dắt mũi. Bình tĩnh lại, Tuyết Vũ trầm giọng: "Bây giờ, không còn ai làm chứng, ông muốn nguỵ biện sao chẳng