Thần Hạo giật mình bởi ý nghĩ vừa thoáng qua này.

Chắc không phải đâu, cô không phải loại người như vậy. Anh không nên tự mình doạ mình.

Anh đau lòng, nhìn vào trong phòng, khó khăn lên tiếng: "Không ổn. Ba... bị tai biến."

Nhưng cũng không hẳn. Thần Hạo tự thêm trong đầu, dừng lại một chút mới tiếp tục: "Đây cũng mới chi là chẩn đoán, chưa thật sự xác định được."

Tuyết Vũ nhìn anh, biết tỏng vẫn hỏi cho đúng kịch bàn: "Như vậy là sao?"

Thần Hạo lại hiểu lầm rằng cô quan tâm, ngồi trở lại ghế mới lắc đầu, mờ mịt: "Anh không biết. Bác sĩ nói những dấu hiệu ông gặp phải thì giống căn bệnh tại biến. Nhưng nhịp tim lại đập bất thường, yêu đi rấtnhiều, cả bác sĩ cũng không lí giải nổi. Tạm thời vẫn chưa xác định được tại sao. Cần thêm thời gian để kiểm tra."

Hôm qua, thời gian Lục Bạch Văn được đưa vào phòng cấp cứu kéo dài tận năm giờ đồng hồ. Anh ngồi chờ ở ngoài mà như ngồi trên đống lửa, thời gian kéo dài thêm một phút là sự lo sợ lại tăng thêm một

bậc.

Chờ mãi cuối cùng ca cấp cứu cũng kết thúc. Những tưởng như vậy là ba anh đã qua được cơn nguy kịch, đầu ngờ thông báo bác sĩ đưa ra mới càng khiến anh chết sốc.

Tệ nhất là, bác sĩ không thể nào chẩn đoán được ba anh khi nào có để vận động lại. Điều này so với tờgiấy còn mòng mạnh hơn.

Anh thật sự không dám chấp nhận thông tin này. RÕ

ràng mới hôm qua ba anh hãy còn khỏe mạnh, vậy mà giờ đã...

Bình thường, tim mạch của ông rất ổn, chưa từng có tiền sử bệnh lý gì. Cở sao chỉ sau một lần suy sụp, đã kéo theo cả sức khỏe của trái tim?

Lẽ nào là vì mẹ anh đã nói gì với ông trước khi ngất đi, nên ông bị sang chấn tâm lý dẫn đến nhịp tim đập

yêu?

Thần Hạo nghĩ cả đêm, cũng chỉ nghĩ ra mỗi khả năng này. Chỉ là mẹ anh đi chăm Nhược Uyên rồi, muốn cũng không thể hỏi chuyện bà được.

Chỉ có Tuyết Vũ mới biết rõ nguyên nhân. Tất cả đềulà nhờ sự hỗ trợ của độc cả Chính nó mới có thể khiến Lục Bạch Văn dễ dàng sụp đổ như vậy. Bằng không, với một kẻ giỏi võ, nội công thậm hậu như ông ta, chút biến động này làm sao có thể bị hạ gục được.

"Vậy sao." Tuyết Vũ thu hồi ảnh mắt, ngồi xuống ghế bên cạnh, thuận miệng nói: "Ông ấy sẽ ổn thôi. Mẹ anh không ở đây sao?"

Thần Hạo không có tâm trí để ý nhiều đến biểu hiện của cô. Vuốt mặt rồi nói:

"Mẹ sang phòng Nhược Uyên rồi. Từ hôm qua tới giờ anh mải lo cho ba, chưa được đến thăm Nhược Uyên. không biết con bé thế nào rồi. Hy vọng là nó sẽ ổn."

Anh không biết tại sao lại ra cơ sự này. Trong mộtngày bao nhiêu chuyện đổ ập xuống. Em gái bị từ hôn trong ngày cưới. Em trai nghiện ma túy. Mẹ ngoại tình với trai trẻ. Ba sốc quá mà bị tại biển, liệt toàn thân. Thần Hạo gần như sắp không chống đỡ nổi, bàng hoàng, khốn khổ chưa từng có.

"Có mẹ anh bên đó, chắc cô ấy sẽ không sao đâu. Tôi có mang đồ ăn đến cho anh, mau ăn đi. Đừng nói với tôi mấy câu kiểu "tôi không muốn ăn hay không có tâm trạng". Lúc này chính là lúc anh cần phải mạnh mẽ nhất. Tuyệt đối không được phép gục ngã. Hải Vận vẫn còn chờ anh điều hành đấy." Tuyết Vũ nói xong mới giật mình, câu này của cô vốn không có trong kế hoạch. Cô thể mà lại đi an ủi, động viên con

trai của kẻ thùNực cười nhi

Nhưng cô biết rõ một thứ, việc cô mang đồ ăn tới chi

là tiên tay bố thí.

Thần Hạo nào có biết vợ mình nghĩ gì. Anh đúng là

chuẩn bị nói không muốn ăn, nghe cô nói vậy mới trong lòng cũng trở nên ấm áp hơn.

nuốt lại xuống bụng, nhìn cô rồi nhìn hộp đổ ăn,

Tuyết Vũ bị nhìn chằm chằm phát ngại, tằng hắng: “Mau cầm lấy đi, nhìn gì lắm thế."

"Cám ơn em." Có người cười nhẹ, cầm lấy hộp đồ ăn

mở nắp ra, mức đại hoành thánh nhét vào miệng.

Cô nói đúng, anh bây giờ không được phép gục ngãty, rất tệ. Nếu giờ cả anh cũng gục ngã, vậy thì chuyện Hải Vận suy sụp chỉ là chuyện sớm muộn. Anh không cho phép điều đó xảy ra. Vì chủ Lầm và vị ba anh, anh không cho phép Hài Vận vơi xuống vực thăm.

Không biết vì tay nghề đầu bếp cao siêu, hay do

người mang tới là Tuyết Vũ, anh cảm thấy nó dễ ăn đến không tưởng.

Thần Hạo cảm thấy thật may mắn vì lúc này có cô

bên cạnh.

“Ngon lắm. Cảm ơn em nha, bà xã."

"Không cần cảm ơn. Lo ăn cho xong đi."

"Em ăn cùng nha?" Anh múc cho cô một cái.Tuyết Vũ đầy đi: "Tôi ăn rồi."

Thần Hạo nghe vậy, an lòng. Anh cứ lo cô sẽ vì

những chuyện này ăn ngủ không ngon mà quên mất, cô chưa thật sự là một thành viên trong cái nhà này. Anh không bắt cô ăn nữa, tiếp tục ăn cho xong. Vừa ăn vừa suy tính.

Chuyện công ty quan trọng, nhưng việc lấy lại công

đạo cho em gái anh vẫn phải làm trước tiên.

Ăn hết hộp bánh hoành thánh trong chớp nhoáng, Thần Hạo gọi ngay cho Thạch Đường:

"Xử lý Lê Thị cho tôi. Ngay trong hôm nay, tôi muốn

Lê Thị biến mất khỏi giới thương trường"

Toàn bộ những rắc rối này đều từ Lê Gia Thụy mà ra,anh mà để yên cho hắn thì anh không cần mang họ

Lục nữa.

Nhà họ Lục tuy rằng đang trong thời điểm điều đứng, nhưng không có nghĩa không đủ sức để bóp chết một cái công ty hạng ba như Lê Thị.

Tắt máy, anh kéo Tuyết Vũ đứng dậy: "Đi thôi, cùng anh qua thăm Nhược Uyên."

"Tôi tự đi được." Tuyết Vũ giằng tay ra, không cho

anh nắm

Cô không từ chối đề nghị này. Dù sao cô cũng muốn

xem cô con gái cưng của Lục Bạch Văn giờ này có bộ

dạng gì.

Thần Hạo không miễn cưỡng, tùy ý cô. Anh dằn vệ sĩcanh gác máy câu rồi mới cùng cô đi.

Lục Nhược Uyên nằm ở khoa ngoại thương. Cả hai phải đi xuống dưới bốn tầng lầu mới tới phòng cô ta

năm.

Còn chưa tới nơi, cả hai đã nhìn thấy một cảnh tượng mà không một cô gái bình thường nào có thể làm ra

được.

Lục Nhược Uyên mặc bộ đồ bệnh nhân, tóc rối bù xù như con điên ở ngoài hành lang, đang túm lấy một người đàn ông lạ mặt, điên điên khùng khùng ngây ngô cười nói khiến khu này náo nhiệt, ồn ào hiếm có. "Gia Thụy, anh đến đón em sao? Hi hi... Em biết là anh sẽ đến đón em mà. Em biết anh còn thương em

mà, làm sao nỡ bỏ mặc em được chứ."Thần Hạo điếng người. Em gái anh... làm sao thể

này?

Người đàn ông kia có vẻ như không hiểu chuyện gì

đang xảy ra, nhìn Lục Nhược Uyên như nhìn người

ngoài hành tinh, gỡ ra:

"Cô làm gì vậy. Buông tôi ra. Tôi không phải Gia Thụy

gì của cô cả."

Anh ta toan đầy Lục Nhược Uyên ra, may mà bà Lục

kịp ngăn lại:

"Xin lỗi cậu, con gái tôi không được khỏe, nhận nhầm

người. Cậu đừng để ý.

Người ta nhìn bộ dạng Lục Nhược Uyên không bình

thường, cũng hiểu chuyện mà thông cảm bỏ qua.Nhưng Lục Nhược Uyển lại vẫn đuổi theo:

"Gia Thụy, anh đi đâu vậy? Đừng bỏ em mà. Anh chờ em với... Gia Thụy..."

Bà Lục vội vàng giữ lại, gần như là cầu xin: "Nhược Uyên, con tỉnh lại đi, đừng đuổi theo nữa. Đó không phải thắng Gia Thụy đâu. Đừng đuổi theo nữa." Lục Nhược Tuyên đầu óc không được tỉnh táo, làm gì

phân biệt được phải hay không phải. Nghe bà Lục nói vậy, bất mãn dầu môi lên hờn dỗi vừa phản kháng vừa cãi lại:

“Phải mà. Anh ấy là Gia Thụy của con mà. Mẹ buông ra đi, để con đuổi theo anh ấy. Không lát nữa anh ấy bộ đi mất không tìm thấy bây giờ. Mẹ thả con ra,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play