Cô vui vẻ tiến về phía anh, bỏ lại những oán niệm sau lưng.
Trong tay Thần Hạo từ khi nào có một chiếc vòng
tết bằng hoa Oài Hương tím lịm, Anh đội lên đầu cô, nói:
"Đẹp lắm!" .
Truyện FullCô cười, chạy ra xa rồi bảo: "Đồ anh bắt được em."
Rồi Thần Hạo đuổi theo. Cô vừa cười vừa chạy, chạy giữa cánh đồng hoa sắc tỉm dịu dàng ngập
tràn hương thom.
Anh cũng cười.
Tiếng cười của hai người quyện vào nhau, rộn ràng cả một vùng trời. Thế rồi anh bắt được cô,hai người quan quýt lấy nhau không roi.
Hình ảnh hạnh phúc ấy bỗng chốc biến mất, thay vào đó là một căn phòng sơ sinh. Tuyết Vũ cô, có em bé rồi.
Không phải sinh đơn, mà là sinh đôi. Hai đứa bé trắng mũm mĩm, khóc oe oe trong vòng tay rộng lớn của Thần Hạo.
Trông anh rất vui, cử nhìn con cười suốt. Tuyết Vũ hỏi:
"Trai hay gái vậy anh?"
Vậy mà Thần Hạo chẳng nói gì, cứ trêu đùa với con mãi, không quan tâm tới cô.
Tuyết Vũ cổ gắng nhìn xem, giới tính của hai đứa bé, nhưng hình ảnh đấy đã biến mất.Cô giật mình tinh mộng. Cảm giác ngộp thở tới nơi ùa tới, khiến hơi thở nặng nề thêm mấy phần.
Hình như... cô vừa nằm mơ. Một giấc mơ... dài và dep
Nhìn trần nhà, đôi mắt mệt mỏi không chớp lấy một cái. Cử như muốn xuyên qua nó để nhớ lại những gì mình vừa mơ thấy.
Cô mơ thấy Thần Hạo thì phải. Còn mơ thấy mình và hắn có con với nhau?
Tuyết Vũ nở nụ cười chế giễu. Tự mắng mình điên rồi, mới nằm thấy mộng đẹp với Lục Thần Hạo. Hôm qua hắn suýt nữa thì lấy mạng của cô rồi đấy.
Vậy mà còn thấy mộng đẹp cùng với hắn,
"Em dậy rối à? Còn thấy mệt không?"Giọng nói quen thuộc pha chút khàn khàn vang lên bên tại.
Tuyết Vũ giật mình, nghiêng đầu. Thần Hạo vẫn ngồi trên ghế, nhìn cô với ánh mắt nồng nàn chan chửa yêu thương. Sắc mặt của anh vẫn không khá hơn được chút nào. Để ý thêm nữa, cô mới biết tay mình đang được bao bọc trong bàn tay lớn ấm đến toả nhiệt của Thần Hạo.
Bảo sao cô lại nằm mơ thấy cùng hắn nằm tay nhau chứ. Hóa ra là hằn lợi dụng cầm tay cô
không buông.
Nếu không, làm gi có chuyện cô lại tự nhiên md thấy mộng đẹp cùng hẳn.
Hình ảnh trong mơ tự dưng hiện ra, Tuyết Vũ cử như vừa làm điều gì đó xấu hổ, bất giác đò mặt,mất tự nhiên.
Thần Hạo nhanh chóng bắt được điểm này, ghẻ tới gần hơn kiểm tra cô, khẩn trương hỏi:
"Sao lại đỏ mặt rồi? Có phải thấy chỗ nào không khỏe không? Để anh đi gọi bác sĩ."
Anh vội đứng dậy, Tuyết Vũ thấy thể vươn tay nắm lấy góc áo anh giữ lại:
"Không cần. Tôi không sao." Sau một giấc ngủ, cô thấy không còn mệt như khi mới tinh lại nữa.
Thần Hạo thu lại bước chân, ngồi xuống ghế trở lại, vẫn không hết lo lắng cầm tay cô, xác nhận lại: "Dối anh tôi được ích gì." Tuyết Vũ rút tay về. May mà hắn không nhìn ra cái gì.
"Em không sao thật chứ? Đừng nói dối anh."Chỉ là, lần này Thần Hạo không chịu thả ra nữa.
Anh nhất quyết nắm lấy không buông:
"Anh xin lỗi. Anh không biết em bị bệnh. Lẽ ra hôm qua anh nên để ý tới em hơn."
Tuyết Vũ chuyển động ánh mắt. Từ trong câu nói của Thần Hạo, cô có thể suy đoán ra được, ba mẹ và Khắc Dương đã nói dối hằn và nhà họ Lục như thế nào.
Cô không cố hơn thua với Thần Hạo nữa, để yên cho anh nắm.
"Không trách anh. Anh đến lâu chưa? Bệnh à, trông mặt phờ phạc thế?" Cô lại vào vai diễn của mình, mặt không đò, tim không run hỏi,
"Ử. Hinh như là do ảnh hưởng từ em, nên đêm qua anh cũng lên cơn sốt. Cho nên, em phải chịu tráchnhiệm với anh." Có người khở khạo, không hay biết gì, nói dối với giọng điệu nhẹ tênh, cứ như một nhát dao kia chỉ là kiến cần vậy, còn lợi dụng ăn vạ.
Tuyết Vũ sắt đá từ chối kiểu ăn vạ mà khối cô gái nằm mơ cũng không thấy được này:
"Nghiêm túc chút đi, tôi không rành đùa với anh."
Thần Hạo chớp mắt:
"Anh cũng đâu có đùa với em. Bà xã, anh rất mệt, cho anh ngủ một lát, được không?"
"Lăn về nhà anh mà ngủ." Cho hắn ở đây, vềt thương ở chân cô giấu sao nổi.
Bị phũ phàng đuối, ai đó vẫn dẫm đạp lên tổn thương mà mặt dày phán:"Vợ ở đâu, chồng ở đó."
Khỏ khăn lắm mới qua được ải của ba vợ và ông anh vợ đáng ghét, anh dại gì mà về chử. Chỉ xa cô vài phút, anh đã thấy nhớ lắm rồi. Giờ anh mà về, chắc chắn không phải chết vì bệnh lý mà là vì tương tư mất.
Tuyết Vũ phát hoàng. Nếu hắn ở đây, thể nào cũng sẽ phát hiện ra vết thương của cô. Đừng quên, hắn là con trai của Lục Bạch Văn, thông minh, nhay bén, tinh quái, ranh ma không thua kém gì ông ta.
Nhưng nhìn ánh mắt dứt khoát không chịu nhượng bộ của hắn, cử đà này thi có lấy xẻng xúc hắn cũng không chịu về đâu. Cô biết tính hắn mà. Tuyết Vũ mệt mỏi, trong lòng âm thầm tinh toántới lui.
“Được rồi! Anh muốn ở cũng được thôi. Lấy điện thoại giúp tôi đi."
Nghe vợ bảo thế, có anh chống nào đấy phon cà
trí, vui vẻ như một cậu bé con được cho keo, lấy điện thoại của cô để trên bàn trang điểm cho cô.
"Càm ơn." Tuyết Vũ vẫn khách sáo như cũ. Cô mở điện thoại, tìm một dãy số trong danh bạ, gọi:
"Chú Lý, mang lên cho con một chiếc giường."
Thần Hạo nghe thấy thế, cảm thấy không đúng, nghệt mặt ra hỏi:
"Bà xã, em lấy thêm giường làm gi?"
"Cho anh ngủ chử làm gì!" Tuyết Vũ tinh bơ đáp.Thần Hạo tiu nghỉu, không khác gì quả bóng xi hơi, Tuyết Vũ liếc một cái, bóng gió nói:
"Nếu anh không thích, có thể về biệt thự Lục gia nghỉ ngơi, tôi không càn."
"Thích! Chỉ cần được ở cạnh em, anh ngủ ở đâu cũng được."
Vẫn tốt hơn là không được gặp cô mà.
Vậy nên, chẳng bao lâu sau chủ Lý đã cho người mang tới một chiếc giường hộp bằng gỗ quý. Chờ họ lắp ráp xong, Thần Hạo không khách sáo leo lên giường nằm luôn.
Tuy rằng chút bệnh vặt này không thể hạ gục được anh, nhưng lại thừa sức khiến anh mệt mỏi, ít nhất là trong đoạn thời gian này. Nhất là khi anhđã ngoi bên cạnh Tuyết Vũ gần ba giờ đồng hồ.
"Cậu chắc những lời mình nói là thật?"
Lúc này, bên phía Lục Bạch Văn. Ông ta nhìn một trong những trợ thủ đắc lực đã bào vệ mình nhiều năm, nghiêm mặt hồi sau khi đã nghe hẳn trình bày xong toàn bộ.
"Dạ thưa ông, con dám lấy đầu ra đàm bảo. Những gì con nói là thật. Chính mắt con nhìn thấy, tai con nghe rõ hai tay vệ sĩ canh gác vòng trong nhà họ Trần nói chuyện với nhau thế mà." Làm sao có thể nhấm hoặc sai được.
Hắn chính là tên được ông Trần cử đi thám thính tình hình thực hư bên nhà Khắc Dương.Lục Bạch Văn nghe xong, hai tay chống cằm,
không lộ biểu cảm gì. Chi bảo:
"Tôi biết rồi. Cậu lui ra đi."
Hắn "vâng một tiếng, lui ra ngoài.
Còn lại Lục Bạch Văn, ông ta thở ra một hơi lạnh lẽo, khó chịu. Chưa bao giờ, phán đoán của ông ta sai lệch như thời gian gần đây. Điều này khiến một người luôn tự tin vào trực giác của mình như ông ta rất không vui. Hay nói cách khác là phẫn nộ.
Khi mà sau đó Thạch Đường trở lại, báo cáo chưa tìm ra nơi ẩn náu của đối phương.
"Vô dụng. Toàn là một lũ vô dụng."
Ông ta như phát điên, hất hết đo trên bàn trong
thư phòng xuống đất. Những âm thanh loàngxoảng nối đuôi nhau vang lên. Như vậy vẫn chưa đù hạ cơn bốc hỏa trong lòng, Lục Bạch Văn đạp đổ luôn chiếc bàn bằng gỗ quý giá vài trăm triệu, khiển nó ngã chỏng chân lên trời, mặt bàn nứt hẳn một đường dài một cách tội nghiệp.