Nếu như Liễu Long Đình rất vui vẻ nói ra điều này với tôi thì tôi sẽ cảm thấy rất vui mừng. Nhưng khi anh ấy nói ra điều này lúc này thì biểu hiện trên mặt anh ấy cho thấy tâm trạng của anh ấy không được tốt lắm. Mặc dù tôi không biết Liễu Long Đình tại sao lại như vậy nhưng mà trong lòng lại dở khóc dở cười, nhưng tôi vẫn hướng về phía Liễu Long Đình nắm lấy bờ vai dày của anh ấy rồi bóp vài cái, sau đó áp mặt vào đầu anh ấy hỏi: “Làm sao vậy, anh có chút không vui sao?”
“Anh đang rất vui, nếu anh không vui thì làm sao anh có thể nói với em rằng anh muốn chăm sóc Ánh Nguyệt thật tốt.”
Liễu Long Đình trả lời rất đơn giản, khi anh ấy nói điều này, anh ấy đã mở sách truyện ra và nói với tôi rằng nếu tôi mệt mỏi thì tôi hãy lên giường và ngủ trước. Sau khi đọc xong câu chuyện này thì anh ấy và Ánh Nguyệt sẽ ngủ sau.
Đây là lần đầu tiên từ khi ở cùng Liễu Long Đình lâu như vậy, tôi chủ động mà Liễu Long Đình lại từ chối với tôi, thật sự rất khó gặp, nhưng mà anh có lòng thì dù sao vẫn là chuyện tốt.
Nhưng mà, lúc này Ánh Nguyệt đang ngồi trong vòm ngực của Liễu Long Đình như ngồi trên đỉnh núi, cô bé không ngừng vặn vẹo thân thể. Nhìn thấy Liễu Long Đình bảo tôi đi ngủ trước, cô bé lập tức muốn tuột khỏi người Liễu Long Đình, viết lên tay anh ấy: “Ba ơi, con không muốn nghe truyện nữa, con muốn đi ngủ với mẹ.”
Có thể đây là lần đầu tiên Liễu Long Đình đối xử tốt với Ánh Nguyệt như vậy mà bây giờ cô bé lại có chút khó chịu, lông mày anh ấy bỗng cau lại. Tôi không muốn Liễu Long Đình lấy lòng Ánh Nguyệt lần đầu tiên đã thất bại nên tôi kéo tay cô bé nói: “Ánh Nguyệt ngoan, hôm nay ba bận một ngày vậy mà còn kể chuyện cho con nghe, con xem ba con yêu con nhiều lắm, con đừng để ba thất vọng nhé. Nghe xong câu chuyện này thì con lại cùng mẹ ngủ.”
Ánh Nguyệt luôn rất ngoan và nghe lời, tôi bảo cô bé sẽ được đi ngủ sau khi nghe xong câu chuyện, mặc dù có chút miễn cưỡng nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý với tôi. Nhưng mà đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi, như thể cô bé đã chịu nỗi oan ức gì đó lớn lắm.
Ánh Nguyệt như thế thì tôi cũng không còn cách nào, tôi muốn cùng Liễu Long Đình ở bên cạnh Nguyệt Nhi nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng miễn cưỡng của Ánh Nguyệt, Liễu Long Đình dường như không còn kiên nhẫn. Anh ấy đặt sách trên bàn, bế Ánh Nguyệt lên ôm vào lòng, nói với tôi: “Em và Ánh Nguyệt đi ngủ trước, anh ra ngoài đi dạo đã.”
Sau đó, anh ấy quay người đi ra ngoài.
Vẻ mặt tâm sự nặng nề của Liễu Long Đình lúc này làm cho tôi lo lắng và muốn biết chuyện gì đang xảy ra với anh ấy. Nhưng mà Ánh Nguyệt vẫn đang ở trong vòng tay của tôi, vì vậy tôi chỉ có thể ôm Ánh Nguyệt và đặt cô bé lên giường, đắp chăn cho cô bé.
Khi tôi và Ánh Nguyệt nằm xuống, Ánh Nguyệt đã nép vào vòng tay của tôi. Cô bé cũng thấy Liễu Long Đình không vui nên đã nắm lấy tay tôi, viết vào tay tôi: “Mẹ, ba giận con sao?”
“Không, ba đang giận mẹ vì mẹ đã đối xử không tốt với ba.”
Tôi giải thích với Ánh Nguyệt, dù sao thì cô bé vẫn còn quá nhỏ, nên tôi không muốn cô bé cảm thấy bị áp lực vì mối quan hệ của tôi với Liễu Long Đình.
Sau khi tôi nói xong, Ánh Nguyệt chỉ đơn giản gật đầu. Nhưng mà Ánh Nguyệt không thích thân cận với Liễu Long Đình, vấn đề này luôn khiến tôi đau đầu, vì vậy tôi hỏi Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, con không thích ba của con sao?”
Ánh Nguyệt nghe tôi hỏi cô bé điều này thì nhìn tôi, không lắc hay gật đầu.
Ánh Nguyệt biết rằng tôi quan tâm đến Liễu Long Đình và cô bé nên không muốn làm tôi buồn. Ánh Nguyệt không nói, có điều tôi đã đoán được đáp án, vì vậy tôi hỏi Ánh Nguyệt một lần nữa: “Vậy thì tại sao không con thích ba?”
Ánh Nguyệt do dự một chút, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé của mình viết trong tay tôi: “Con sợ.”
Tôi tự hỏi tại sao khi Ánh Nguyệt lại sợ hãi, tôi lập tức dùng tay cọ mũi của Ánh Nguyệt và ôm cô bé vào lòng nói: “Chuyện này có gì đáng sợ đâu? Ba con cũng không có ăn thịt con, có phải là con nghĩ ba con không thích con không?”
Ánh Nguyệt lắc đầu và viết trên tay tôi: “Đôi khi khi ba nhìn con một mình, con cảm thấy ba đang trách móc và ghét con.”
Liễu Long Đình dù nói không thích Ánh Nguyệt nhưng vẫn không thể nói là ghét, dù sao thì tôi cũng thích Ánh Nguyệt, Ánh Nguyệt cũng là máu thịt của chính mình. Tôi không biết đàn ông có chấp nhất với cái gì mà đến nỗi ngay cả con ruột của mình cũng không thích, nói chung là vợ chồng yêu nhau, con gái sinh ra là viên ngọc trong lòng bàn tay của ba, nhưng Liễu Long Đình thì ngược lại.
“Bảo bối của mẹ, là do con nghĩ nhiều rồi. Con là con gái ruột của ba và mẹ thì làm sao ba có thể ghét bỏ con? Có thể là do con lớn lên ở bên ngoài nên ba con sợ con lạ người. Chờ sau khi con ở với ba lâu dài thì ba sẽ yêu con như mẹ yêu con thôi.”
Ánh Nguyệt ôm cổ tôi bằng cả hai tay, cô bé gật đầu đồng ý bất cứ điều gì tôi sẽ nói, cô bé cũng đã buồn ngủ, tôi nói xong thì cô bé nhắm mắt lại ngủ.
Tôi nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng Ánh Nguyệt, trên đời này người thân của tôi chỉ có Liễu Long Đình và Ánh Nguyệt, máu của tôi đang chảy trong cơ thể Ánh Nguyệt, làm sao tôi có thể chịu đựng được khi nhìn cô bé cảm thấy tủi thân?
Sau khi Ánh Nguyệt ngủ say, tôi nhẹ nhàng đặt cô bé xuống giường, Liễu Long Đình vẫn chưa về nên tôi mặc quần áo vào và đi tìm anh ấy.
Rừng núi bên ngoài nhà Liễu Long Đình bị ánh trăng trên trời chiếu sáng rực rỡ, không cần ngửi hơi thở của Liễu Long Đình thì tôi đã nhìn thấy Liễu Long Đình ở một ngôi đình cách đó không xa.
Ánh trăng trong veo, chiếu vào quần áo trắng trên người, màn đêm quạnh quẽ, Liễu Long Đình nhìn rất cô đơn lẻ loi.
Khi tôi đến, tôi có mang áo khoác cho Liễu Long Đình, khi tôi đến bên cạnh anh ấy thì tôi đã choàng áo khoác lên vai anh ấy, sau đó không nói gì mà đứng bên cạnh anh ấy. Tôi nghĩ khi tôi và Liễu Long Đình đứng cùng nhau thì mấy yêu ma trên núi trông vậy cũng sẽ cảm thấy cô đơn.
“Ánh Nguyệt ngủ chưa?” Liễu Long Đình hỏi tôi.
“Ngủ rồi.” Tôi đáp lại Liễu Long Đình.
Suy nghĩ một hồi, tôi quay đầu nhìn vẻ mặt của Liễu Long Đình, nói với anh ấy: “Ánh Nguyệt nói sợ anh, còn tưởng rằng anh đang trách móc cô bé, cho nên cô bé không dám tới gần anh.”
Liễu Long Đình không để ý đến lời giải thích của tôi, sau khi tôi nói xong liền nói: “Anh biết.”
“Anh đang trách Ánh Nguyệt làm em phân tâm và gây rắc rối cho chúng ta phải không?”
Mặc dù tôi biết Liễu Long Đình nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn phải hỏi anh ấy.
“Khi nào thì không có rắc rồi? Cho dù không là vì Ánh Nguyệt thì cũng sẽ có những rắc rối khác.”
“Nhưng ngay cả khi chúng ta có Ánh Nguyệt, em vẫn yêu anh rất nhiều.”
Tôi nói xong thì Liễu Long Đình quay đầu xuống nhìn tôi.
Nhất thời Liễu Long Đình không nói gì, liền xoay người lại đối diện với tôi nói: “Em thật sự tin tưởng Hỗn Độn Chung có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào sao?”
Thành thật mà nói, tôi không quen thuộc với Hỗn Độn Chung, nhưng pháp lực của Hỗn Độn Chung cực kỳ mạnh mẽ. Đó là một thần khí có thể thống trị thiên hạ, có sức mạnh khổng lồ như vậy, nếu nguyện vọng nằm trong phạm vi pháp lực của nó thì tôi nghĩ nó có thể làm được. Chúng tôi bất kể là người hay yêu, thì đều là trăm họ trong thiên hạ, chỉ là một hạt cát.
“Đúng vậy, nó còn phụ thuộc vào người cầu nguyện có thể trả cái giá như thế nào.”
“Em nói đúng, nó có thể hiện thực hóa bất kỳ điều ước nào.” Sau khi Liễu Long Đình nói lời này, anh ấy im lặng một lúc, rồi nói: “Chỉ là sau khi điều ước được hoàn thành, thì so với lúc không thực hoàn thành còn trống vắng và thống khổ hơn.”
Tôi không có kỳ vọng mãnh liệt nào, vì vậy khi Liễu Long Đình nói điều này thì tôi không hiểu ý anh ấy. Tôi nghĩ anh ấy đang nói về tham vọng và dã tâm của con người. Dù sao thì anh ấy có Hỗn Độn Chung và anh ấy có thể thực hiện điều này bất cứ lúc nào miễn là anh ấy muốn.
Vì vậy, tôi hỏi Liễu Long Đình: “Có phải trống rỗng và đau đớn vì mình quá mạnh và tìm không thấy đối thủ không?”
Liễu Long Đình chưa bao giờ nói với tôi bất cứ điều gì ngoài việc anh ấy thích tôi, vì vậy những thứ khác đều là do tôi đoán.
Nghe tôi xong thì Liễu Long Đình lập tức xoay người lại, nhìn tôi mỉm cười, khóe miệng có chút bất đắc dĩ.
Liễu Long Đình cứ như vậy, tôi cũng không biết làm sao, anh ấy khổ sở tôi cũng không biết nội tình nên cũng không biết an ủi anh ấy như thế nào. Có lúc cảm thấy được chính mình cùng anh ấy rõ ràng đang ở cùng nhau, nhưng nội tâm của chúng tôi lại xa cách hàng ngàn dặm, xa đến nỗi không thể tìm thấy sự tồn tại của đối phương.
“Liễu Long Đình, em nghĩ anh nên nói cho em biết tất cả những gì anh nghĩ, nếu không thì dù là anh khổ sở thì em cũng không biết vì sao. Nếu vậy thì anh lại trách em lạnh nhạt với anh, thế nhưng chỉ cần anh nói cho em biết thì em sẽ hiểu anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT