Liễu Long Đình càng nói chuyện với tôi như vậy, tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn, những ngày này, kể từ khi tôi xuống khỏi vị trí Hi Hoàng, cuộc sống của chúng tôi yên tĩnh và bình thường như những người bình thường, giống như mọi thứ trên đời này không có liên quan gì đến chúng tôi.
Nhưng chuyện này sao có thể? Nếu họ giết tôi thực sự chỉ vì tôi là Hi Hoàng thì họ tại sao lại không động đến Lạc Thần sau khi Lạc Thần nhậm chức.
Tôi biết Liễu Long Đình có thể không muốn nói cho tôi biết vì sợ tôi lo lắng, nhưng anh ấy không nói với tôi những điều này, điều này khiến tôi càng thêm lo lắng, nhưng tôi không phải không biết tính khí của Liễu Long Đình. Anh ấy không muốn thì cho dù tôi có nói như thế nào đi chăng nữa, thì nó cũng vô dụng. Vì vậy, vấn đề này, cũng sống chết mặc bay.
Mấy ngày nay tôi làm theo lời U Quân không dám ra ngoài nửa bước, thậm chí Liễu Kiều Nhi còn gọi tôi đi cùng bọn họ đi đến những ngôi nhà tiên gia khác chơi, tôi cũng không đi, bọn họ cũng không được phép đi. Dù sao thì, đối với tôi, trải qua ngày tháng tươi đẹp là được, cuộc sống là quý giá. Tôi không muốn chết oan uổng khi cuộc sống của tôi đang ở lúc hạnh phúc nhất, vì vậy ngay cả khi U Quân đang nói dối tôi, tôi sẽ nghiêm túc nghe lời anh ta. Nghe nói một lần, ít nhất nó cũng không có hại cho tôi.
Chỉ là số lần Liễu Long Đình ra ngoài mấy ngày nay khá thường xuyên, anh ấy thường xuyên vắng nhà, nói là ra ngoài với Hư để giải quyết một số việc, nhưng cũng không nói cho tôi biết chuyện này là chuyện gì.
Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng không quan tâm lắm. Họ chơi với nhau hàng ngày. Dù sao chúng vẫn còn nhỏ, chuyện người lớn không thể lo được. Nhưng Liễu Long Đình là ba của con gái tôi. Nếu anh ấy có gì bất trắc thì tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho U Quân.
Bây giờ tôi biết, tất cả mọi thứ ngoài Liễu Long Đình, chỉ có Hư và U Quân biết sự việc. Hư và Liễu Long Đình đi cùng nhau, và thường khi Liễu Long Đình đi ra ngoài, anh ta cũng đi với Liễu Long Đình, tôi sẽ trông nhà, miễn là Liễu Long Đình không nói, Hư chắc chắn sẽ không nói cho tôi biết chi tiết của vấn đề, vì vậy, người có thể cho tôi biết toàn bộ sự việc, chỉ có thể là U Quân.
Mặc dù tôi đã nhiều lần muốn đến gặp U Quân để hỏi về điều đó nhưng tôi chưa bao giờ đi. Thứ nhất, tôi sợ anh ta không biết xấu hổ như lần trước, thứ hai, tôi sợ anh ta sẽ lừa dối tôi và khiến tôi làm lỡ việc Liễu Long Đình.
Nhưng sáng nay Liễu Long Đình đi ra ngoài mà không nói cho tôi một tiếng, điều này khiến tôi càng lo lắng hơn, vì vậy tôi muốn biết được vài chuyện từ U Quân, vì vậy tôi đã bảo Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng để đi cùng tôi. Trong khi Ánh Nguyệt chơi trong phòng U Quân, tôi đã xem công thức và tự làm món tráng miệng, pha một ấm trà ngon và mang vào phòng U Quân. Tôi có quyền chia buồn với U Quân, cảm ơn anh ấy đã giúp đỡ tôi chăm sóc Ánh Nguyệt trong ba năm, và để Ánh Nguyệt thấy rằng tôi chân thành với U Quân, và để cô bé yên tâm. Nhân tiện, tôi cũng muốn biết những gì U Quân biết có liên quan gì với tôi và Liễu Long Đình không. Suy cho cùng, điểm yếu lớn nhất của U Quân chính là Ánh Nguyệt. Tôi không tin rằng anh ta dám làm điều gì đó vô liêm sỉ với tôi trước mặt Ánh Nguyệt. Hoặc nếu anh ta thực sự dám vô lễ với tôi, tôi sẽ nhân cơ hội này mà giết anh ta là được.
Tôi gõ cửa phòng U Quân với đồ ăn nhẹ và trà, và thấy U Quân đang ngồi trên ghế cạnh bàn nhìn Ánh Nguyệt và Liễu Kiều Nhi chơi với nhau, vì vậy tôi đi về phía U Quân và nói rằng tôi chỉ làm một số món ăn nhẹ và muốn để cho anh ta nếm thử mùi vị. Anh ta đến nhà họ Liễu lâu như vậy, mà tôi không làm gì được cho anh ta. Tôi thực sự xấu hổ khi nói rằng, dù sao anh ta đã giúp tôi nuôi dạy Ánh Nguyệt, tôi cảm ơn anh ta rất nhiều.
U Quân nhìn tôi liếc xéo, nghe tôi nói thì anh ta cũng biết là tôi nói dối. Anh ta thản nhiên nói với tôi rằng nhà họ Liễu sẵn sàng thu nhận anh ta. Đó đã là ân huệ lớn nhất đối với anh ta rồi, nên không cần khách sáo như vậy. Anh ta ngước mắt lên, ra hiệu cho vị trí đối diện và nói với tôi, bảo tôi ngồi xuống.
Ngay khi Ánh Nguyệt thấy tôi chủ động đến gặp U Quân, cô bé vui mừng chạy nhanh về phía tôi, kéo váy của tôi, cùng tôi đi về phía U Quân, rồi sau đó lại cuộn tròn trong lòng U Quân.
Tôi rót cho U Quân một tách trà, đưa cho anh ta, sau đó tôi đưa cho anh ấy một miếng bánh và bảo anh ta nếm thử xem có ngon không?
Khi tôi làm điều này, tôi thực sự thấy rằng mình là một nhà biên kịch hoàn hảo. Khi diễn trước U Quân, tôi gần như rất thoải mái và tôi không thể nhìn thấy bất kỳ sai sót nào.
Thấy tôi đi vào và bưng theo điểm tâm, Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng ngay lập tức đứng dậy khỏi ghế, và vội vàng bước đến chỗ tôi và U Quân đang ngồi. Bọn nhỏ đưa tay ra và muốn ăn bánh ngọt từ đĩa bánh ngọt, nhưng mà cái này vất vả lắm tôi mới làm được để lấy lòng U Quân. Làm sao có thể những đứa trẻ lông bông này phá rối âm mưu của tôi, vì vậy tôi đã nhanh chóng dùng tay chặn chúng lại và nói rằng không thể ăn được. Đây là món tôi đặc biệt làm cho anh rể của họ.
“Này… chị Tiểu Bạch lợi dụng lúc anh ba của em đi vắng, đã mờ ám với anh rể của em. Chị đúng là một người phụ nữ xấu.” Nhìn thấy tôi không cho cô bé ăn, Liễu Kiều Nhi lập tức bắt đầu lạnh lùng nói.
Cô bé chết tiệt này, thường ngày tôi đối với cô bé quá tốt, tôi bảo đi ra đi, ngày mai tôi sẽ làm cho bọn họ, giờ thì đi chơi đi.
Thấy tôi nhất quyết không cho, Liễu Kiều Nhi nhếch miệng như vịt, cay đắng nhìn tôi, nếu không cho thì sẽ không bỏ đi, Long Đằng cũng bướng bỉnh đứng trên mép bàn với đôi mắt đăm đăm nhìn vào đó, tôi còn thấy nước miếng của cậu bé chực trào ra.
“Đưa cho bọn nhỏ ăn đi.” U Quân đưa tay cầm lấy chiếc bánh mà tôi đưa cho anh ta. Anh ta hơi do dự rồi đưa cho Liễu Kiều Nhi. Sau đó, anh ta lấy thêm hai chiếc nữa trong đĩa, một chiếc cho Liễu Long Đằng và một chiếc cho Ánh Nguyệt, để cho bọn nhỏ ăn xong rồi đi chơi.
Sau khi Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng lấy thức ăn, tất cả đều nói với U Quân rằng anh rể của cô bé thực sự rất tốt, và sau đó tự hào nâng những chiếc bánh về phía tôi, như thể đang chọc tức tôi, và sau khi cắn một vài miếng, Liều Kiều Nhi mới đến ghế dài bên kia ngồi chơi.
Tay tôi cầm trà cho U Quân có chút đau, thấy U Quân không tiếp, tôi đặt cạnh U Quân và nói với anh ta: “Trước đây tôi không biết mang theo đứa con rất cực khổ, nhưng bây giờ mang theo Ánh Nguyệt, tôi mới biết anh trước đây thật sự rất khổ cực. Từ nay về sau, anh ở trong nhà họ Liễu này, muốn gì được nấy, muốn ăn gì thì cứ nói cho chúng tôi biết. Mặc dù anh bị giam ở đây, việc này đối với anh có chút không đúng, nhưng không có cách nào khác.”
Thấy tôi nói gì cũng khách sáo, U Quân không trả lời những lời đạo đức giả của tôi, nhướng mày không thèm nhìn tôi, trực tiếp vạch mặt tôi nói: “Có chuyện gì thì cứ nói đi.”
Anh ta bộc trực đến mức tôi không biết phải nói thế nào, tôi đã chuẩn bị một đống từ giả dối, nhưng vì anh ta đã nói vậy, tôi sẽ nói thẳng với anh ta.
“Tôi hỏi Ánh Nguyệt. Ánh Nguyệt nói rằng khi cô bé ở cùng với anh, cô bé đã nhìn thấy anh nói chuyện với hai hạt châu màu xanh, và hơn một tháng trước, anh dường như bị thương bởi hai hạt châu màu xanh này. Nếu tôi đoán đúng, lần trước Tần Quảng Vương ám sát tôi, các người hẳn là thông đồng với nhau.”
Nghe tôi nói xong, U Quân thật lâu không lên tiếng, sau đó quay đầu nhìn tôi, ánh mắt lúc này rất sâu, trầm mặc: “Vậy thì sao, bây giờ cô có thể giết tôi sao?”
Dù sao, tôi cũng đang muốn nói chuyện hòa hợp với U Quân, muốn nhận được một số tin tức từ lời nói của anh ta. Nếu anh ta nói chuyện với tôi như thế này, tôi đã mắng anh ta từ lâu, nhưng bây giờ Ánh Nguyệt đang ở đây, tôi liền thể hiện một bộ dạng ôn hòa và nói với anh ta: “Tôi nói rằng tôi tới đây để cảm ơn anh, và tôi không muốn giết anh. Tôi chỉ muốn biết, ai là người có thể sai khiến anh và Tần Quảng Vương, dù sao cũng là ai?”
Nhìn thấy tôi không có ý định đánh nhau hay giết chóc với anh ta. Vẻ mặt của U Quân bình tĩnh lại. Anh ta quay lại nhìn Liễu Kiều Nhi và nói với tôi: “Ngay cả khi tôi nói với cô, cô cũng không thể làm gì cả, cô cùng với Liễu Long Đình không thể đối phó anh ta. Dù sao chuyện này, bất luận thế nào, cô đều phải trải qua, không thể tránh khỏi.”
“Ý của anh là gì?” Tôi hỏi, trong tam giới này, còn có người mà tôi và Liễu Long Đình không thể đối phó?
“Không có gì đâu. Tôi chỉ nói cho cô biết đoạn kết thôi. Thực ra, lý do tôi đưa Ánh Nguyệt đến núi Trường Bạch để tìm cô và Liễu Long Đình chỉ là để cho Ánh Nguyệt có một nơi an toàn để lớn lên. Cô bé không thể theo tôi để đau khổ bên ngoài được, và tôi không thể bảo vệ cô bé nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT