Kể từ khi Ánh Nguyệt đến với nhà họ Liễu, Ánh Nguyệt cũng đã hiểu biết chung về nhà họ Liễu trong vài ngày qua. Những người duy nhất mà Ánh Nguyệt có thể tiếp xúc được là U Quân và Liễu Liệt Vân. Có thể nói Ánh Nguyệt chưa bao giờ hoặc chưa từng đi với ai trước đây, và bây giờ một số người lạ trong nhà họ Liễu đang chờ cô bé làm quen, khiến cô bé vừa ngạc nhiên vừa ngại ngùng. Ngoài ra, có Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng chơi với Ánh Nguyệt. Cô bé có thể chơi đùa ở nhà họ Liễu, thỉnh thoảng tôi còn nghe thấy tiếng cười khúc khích của lũ trẻ ở ngoài sân hay trong phòng khách.
Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm được cảm giác làm mẹ như thế nào. Bây giờ tôi đã trưởng thành và có thể cung cấp cho Ánh Nguyệt một môi trường phát triển yên bình. Ánh Nguyệt đã ổn định, nhưng điều này khiến tôi lo lắng về giọng nói của Ánh Nguyệt. Lại thấy Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng nói chuyện với Ánh Nguyệt rất vui vẻ, Ánh Nguyệt chỉ có thể dùng một cái bìa cứng nhỏ có thể mua được trên nhân gian, là loại có thể xóa sau khi viết, tuy là rất dễ dàng nhưng vẫn là hơi mất công hơn là nói.
Một người mẹ luôn muốn mang đến cho con mình những điều tốt đẹp nhất trên đời và khiến con trở nên hoàn hảo hơn. Nhìn thấy tôi buồn bã vì giọng nói của Ánh Nguyệt, Liễu Long Đình đã mời toàn bộ những vị thần y xuất sắc nhất ở núi Trường Bạch đến xem. Mong rằng có thể chữa được giọng nói, nhưng các vị thần y từng ở đây đều nói rằng giọng nói đã bị hỏng hoàn toàn, ngoài ra, vóc dáng của Ánh Nguyệt rất đặc biệt, mặc dù cô bé trông giống như một đứa trẻ bình thường nhưng không phải vậy, mặc dù cô ấy trông yếu ớt. Nhưng có rất nhiều sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể, và những sức mạnh này len lỏi trong từng máu thịt của Ánh Nguyệt, điều này khiến cho những vị thần y tiên gia đó không dám kê đơn thuốc hay thực hiện các thao tác chữa trị một cách bừa bãi.
Ánh Nguyệt là con của Liễu Long Đình và tôi. Liễu Long Đình và tôi không cùng loài. Anh ấy là một con rắn và tôi là một con rồng được biến đổi từ linh khí. Thể chất của Ánh Nguyệt mà chúng tôi sinh ra mà khác nhau là một chuyện hiển nhiên. Chỉ vì cả hai chúng tôi đều tu luyện đến cảnh giới cao nên đứa trẻ sinh ra sẽ mang hình dáng con người, rốt cuộc chúng tôi vẫn không thấy hình dạng động vật của Ánh Nguyệt trông như thế nào.
Y tiên trên mặt đất không thể chữa lành cho Ánh Nguyệt, điều này khiến tôi nhớ đến Bạch Tiên trên bầu trời. Trong quá khứ, Bạch Tiên đã chữa trị cho tôi một lần mà không ai biết thể chất của tôi, và ông ấy có thể chữa khỏi cho tôi. Hiệu quả rõ ràng, lúc ở dưới đất cũng không nhận ra được Bạch Tiên có năng lực lớn như vậy, có lẽ sau khi lên thiên đình đọc thêm sách y học trên trời, nghiên cứu nhiều hơn nên y thuật tiến triển nhanh chóng.
Nhưng bây giờ tôi là một người bình thường đã bị tước đoạt ngai vàng, Bạch Tiên sống ở thiên đình, hiện tại tôi lên thiên đình, cũng không thể cứ ra vào như trước đây. Lần trước khi tôi đi tìm Lạc Thần, đều bị chặn lại bên ngoài Nam Thiên Môn, điều này khiến tôi hơi lo lắng.
Nhưng lần trước tôi đã đến tìm Lạc Thần một cách đằng đằng sát khí, lẽ tự nhiên là họ sẽ không cho tôi vào thiên đình. Lần này tôi đang cố gắng chữa lãnh cổ họng của Ánh Nguyệt. Nếu tôi giữ thái độ biết điều hoặc và thay đổi thành cái gì đó, tìm cơ hội, có lẽ tôi có thể đi vào.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, tôi gọi cho Liễu Long Đình và nói với anh ấy rằng tôi sẽ đến thiên đình tìm Bạch Tiên để giúp Ánh Nguyệt xem cổ họng của cô bé.
Khi Liễu Long Đình nghe tôi nói muốn một mình đến thiên đình, lông mày cau lại, có chút lo lắng cho tôi, hiện tại một mình tôi vào Thiên đình cũng có chút khó khăn, huống chi là hai người, sẽ dễ dàng bị phát hiện hơn, vì vậy Liễu Long Đình không thể đi cùng tôi lần này.
Liễu Long Đình nghĩ ngợi một hồi, liền nói với tôi: “Em ở nhà chăm sóc ba đứa nhỏ. Anh đi mời Bạch Tiên xuống. Sức mạnh của anh cũng cao hơn em. Chỉ cần chờ anh ở nhà là được.’’
Thành thật mà nói, sức mạnh của Liễu Long Đình trong quá trình tu luyện của anh ấy đã được cải thiện nhanh chóng, điều này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, nghĩ rằng tại sao tôi không thể cải thiện lượng lớn sức mạnh của mình ngay sau khi anh ấy làm được điều đó, nhưng sự thật là sức mạnh của anh ấy cao hơn của tôi, quả thực anh ấy thích hợp để đi hơn tôi, nên tôi gật đầu bảo Liễu Long Đình đi đường cẩn thận hơn. Sau đó đi lấy cho Liễu Long Đình một chiếc áo khoác rồi choàng cho anh ấy, giúp anh ấy mặc vào, và đưa anh ấy ra khỏi cửa rồi bảo anh ấy phải cẩn thận hơn.
Liễu Long Đình luôn rất thận trọng trong mọi việc, nếu được anh ấy đồng ý tìm thì có thể mang về Bạch Tiên là điều gần như chắc chắn. Tuy nhiên, trong lúc tôi đang giúp Liễu Long Đình thu dọn quần áo cho anh ấy, Liễu Long Đình đột nhiên tiếp tục nhìn xuống tôi, thấy tôi bận bịu tứ phía, tôi thấy anh ấy nhìn tôi chằm chằm và với ánh mắt rất thắm thiết, tôi liền hỏi anh rằng anh ấy đang nhìn gì vậy? Trên mặt tôi có hoa hay sao mà nhìn tôi chăm chú như thế này.
Nếu lúc trước Liễu Long Đình cứ nhìn tôi như vậy, tôi nhất định sẽ đỏ mặt, nhưng bây giờ Liễu Long Đình nhìn tôi, tôi sẽ không có cảm giác hoảng sợ này lâu, chỉ có thể thúc giục anh ấy rời đi.
“Nhìn Hi Nhi của anh, em so với trước kia dịu dàng hơn rồi, anh đột nhiên có chút không muốn rời đi.’’
Tôi còn tưởng rằng Liễu Long Đình đang nói cái gì, nhìn một hồi lâu mới vừa nói mấy câu dụ dỗ trẻ nhỏ, cho nên tôi đối Liễu Long Đình nói anh ấy mau đi đi, nếu trở về sớm, còn có thể về nhà ăn tối.
Liễu Long Đình nghe giọng điệu bạo lực của tôi thì thấp giọng cười, đồng thời anh ấy cúi người xuống hôn lên trán tôi rồi mới rời đi.
Tôi nhìn Liễu Long Đình bước đi, trong lòng thầm nghĩ, nếu Liễu Long Đình và tôi có thể như thế này mãi mãi thì thật là tốt, có lẽ trước đây tôi đã luôn nghĩ sai rồi. Giang sơn xã tắc trên đời không thể nào có thể làm cho tôi hạnh phúc và ổn định, và bây giờ Ánh Nguyệt của tôi ở ngay bên cạnh tôi, tôi và Liễu Long Đình vẫn yêu thương như ngày nào. Dù suốt đời chúng tôi đều có cuộc sống bình thường như thế này, trở thành một gia đình nhỏ ở nhân gian thì tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Sau khi Liễu Long Đình rời đi, tôi quay trở lại phòng, trong phòng Ánh Nguyệt và Liễu Long Đằng, Liêu Kiều Nhi đang tán gẫu và nói chuyện quanh bàn, một đống đồ ăn nhẹ và một số đồ chơi nằm rải rác trên bàn.
Thường thì Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng thích để đồ chơi lung tung, dù có dọn dẹp nhà cửa thế nào đi nữa, chỉ cần hai người vẫy tay vài tiếng là chúng lập tức trở thành một đống hỗn độn, Cô Hoạch Điểu cũng cùng thuyền với Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng. Lúc đầu tôi nghĩ nếu trong gia đình có thêm một đứa trẻ nữa thì càng hỗn loạn hơn, tôi định làm trâu làm ngựa cho ba ông bà cụ nhỏ bé này, nhưng điều không ngờ là Ánh Nguyệt lại như vậy, hiểu chuyện và ngoan ngoãn. Tôi không thể không yêu cô bé nhiều hơn. Cô bé đã thấy tôi rất mệt mỏi khi dọn dẹp cho Liễu Kiều Nhi và họ sau vài lần chơi. Vì vậy, sau khi Liễu Long Đằng và Liễu Kiều Nhi quăng loạn mọi thứ của họ, cô bé đi theo Liễu Long Đằng và Liễu Kiều Nhi, vừa chơi vừa thu dọn, giống như bây giờ, Liễu Kiều Nhi muốn rủ Ánh Nguyệt vào sân chơi. Ánh Nguyệt nhìn cái bàn lộn xộn, rồi bắt đầu cất đồ trên bàn vào vị trí ban đầu.
Tôi nhìn Ánh Nguyệt hiểu chuyện như vậy và muốn cô bé chơi một lúc, vì vậy tôi nói với Ánh Nguyệt rằng cô bé và cô Liễu Kiều Nhi đi chơi đi, tôi sẽ dọn dẹp. Liễu Kiều Nhi cũng rất thích Ánh Nguyệt, cô bé nắm lấy tay Ánh Nguyệt và nói phải, để tôi dọn những thứ này, cô bé sẽ đưa Ánh Nguyệt đi chơi một trò chơi vui vẻ và đảm bảo rằng Ánh Nguyệt rất thích.
Ánh Nguyệt nhìn Liễu Kiều Nhi háo hức kéo cô bé đi chơi, cười toe toét với tôi, tiến đến nắm lấy tay tôi, sau đó viết trên bìa cứng nhỏ của cô bé. “Mỗi ngày mẹ đều dọn dẹp những thứ này cho chúng con, nhất định sẽ rất mệt mỏi. Con muốn làm cho mẹ của con thư giãn một chút. Con sẽ làm nhiều hơn nữa để mẹ không quá mệt mỏi.’’
Khi tôi thấy Ánh Nguyệt viết điều này, tôi lập tức xúc động, lần đầu tiên trong đời, tôi cảm ơn U Quân từ tận trong trái tim tôi, cảm ơn anh ta đã dạy cho tôi một người con gái hiểu chuyện như vậy.
Khi Liễu Kiều Nhi thấy Ánh Nguyệt hiểu chuyện như vậy, cô bé đỏ mặt và hơi khó xử, cô bé cũng đi theo Ánh Nguyệt để giúp dọn dẹp, khen rằng Ánh Nguyệt rất hiểu chuyện, nói xong liền bảo Liễu Long Đằng giúp Ánh Nguyệt. Ba người họ cùng nhau dọn dẹp cái bàn bừa bộn này.
Lúc này trong lòng tôi hạnh phúc ngập tràn, nhìn ba con búp bê nhỏ vừa nói chuyện vừa thu dọn đồ đạc, tôi tự hỏi có phải mình đã khổ nhiều không, trước đây mình đã khổ nhiều rồi, còn bây giờ, chính mình mới là người được tất cả? Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một khoảng thời gian hạnh phúc như vậy.
Thu dọn đồ đạc và làm việc nhà, những việc này đối với Liễu Kiều Nhi quá nhàm chán nên Liễu Kiều Nhi vừa giúp vừa trò chuyện với Ánh Nguyệt, nhưng khi nói về Liễu Liệt Vân, Liễu Kiều Nhi cũng biết rằng trước đây Liễu Liệt Vân đã ở cùng U Quân nên hỏi Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, con có biết chị gái của cô ở đâu không?’’
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT