Tôi đưa tay đón lấy nhánh cây của Liễu Long Đình cầm trong tay đánh vào lòng bàn tay của anh ấy, âm thanh “chát chát” phát ra, tôi đi một vòng quanh Liễu Long Đình, rồi hỏi anh ấy: “Anh nói em phải đánh thế nào thì anh mới có thể ghi nhớ đây?”
Lúc này đứng phía sau tôi là một nhóm hậu viện hùng mạnh, nhóm hậu viện này đều rất ủng hộ tôi, họ đều nhất chí cho rằng Liễu Long Đình là người có lỗi với tôi, sao lại có người đàn ông khờ đến mức giao người con gái của mình cho người đàn ông khác để họ bên nhau chứ.
“Đúng đúng, anh ba, anh mau nói đi, làm thế nào mới khiến cho anh ghi nhớ đây hả?”
Kiều Nhi vội vàng quay về phía Liễu Long Đình nói, kêu tôi hãy mau đánh Liễu Long Đình đi, đánh xong thì có thể tha thứ cho anh ấy rồi.
Liễu Long Đình bình thường đã rất ấm ức rồi, giờ đây thêm dáng vẻ bất lực không biết làm gì hơn… Nếu như là lúc trước thì ai dám đối xử với anh ấy như vậy.
Nhưng không còn cách nào nữa, bởi tôi và Liễu Long Đình đã chiến tranh lạnh hai ngày rồi, Liễu Long Đình cũng không muốn cả hai chúng tôi tiếp tục chiến tranh lạnh, liền nói với tôi là có thể nói bọn Kiều Nhi đi ra ngoài rồi hãy đánh anh ấy, nếu không việc này một khi để truyền ra ngoài thì anh ấy làm sao mà còn chỗ đứng ở núi Trường Bạch nữa. Liễu Long Đình mà cũng biết phải có chỗ đứng ở núi Trường Bạch sao, tôi liền hướng về anh ấy cười, nói chỉ cần anh ấy nhận lỗi thì đương nhiên là có thể rồi. Nói rồi tôi cũng quay qua cám ơn Kiều Nhi đã kéo Liễu Long Đình qua đây và kêu họ đi ra ngoài một lát. Nhưng tôi thật sự rất nể bản lĩnh của Kiều Nhi, có thể khiến cho một người ngạo mạn, lạnh lùng như Liễu Long Đình thu phục ngoan ngoãn qua đây quỳ gối nhận lỗi với tôi. Thật là khó tin!
Kiều Nhi đang rất hy vọng chúng tôi nhanh chóng làm hoà. Nên khi tôi vừa kêu em ấy đi ra ngoài thì đã biết việc làm hoà này là có hi vọng rồi, bèn vội vàng đẩy Long Đằng và Cô Hoạch Điểu nhanh chóng đi ra ngoài, nói với bọn họ là để thời gian cho tôi và Liễu Long Đình. Tôi muốn xử lý như thế nào cũng được, chung quy thì họ cũng muốn giữ thể diện cho Liễu Long Đình. Cô Hoạch Điểu và Long Đằng hiển nhiên đều nghe lời của Kiều Nhi đi ra ngoài. Chỉ có Cô Hoạch Điểu căn bản lúc đầu đã không muốn vào, rồi lại thêm sắp được nhìn thấy tôi đánh Liễu Long Đình thì lại bị kêu đi ra ngoài thì liền tỏ vẻ không vui, nói rằng lúc không gây cấn thì gọi cậu ta vào, đến lúc gây cấn thì kêu họ ra ngoài, nói chúng tôi thật biết giày vò người khác, hoàn toàn không nghĩ tới cảm nhận của một người đang đơn thân, cứ thể hiện tới lui như vậy có ý nghĩa sao? Đang lúc nói giữa chừng, Cô Hoạch Điểu bị Kiều Nhi cố gắng đẩy ra ngoài, nhưng Cô Hoạch Điểu vẫn cố hướng về phía chúng tôi và hét to. Nói tôi không được dễ dàng tha thứ cho Liễu Long Đình, cậu ta khó khăn lắm mới giúp tôi và Phong Đô đại đế làm mối với nhau, đừng để cậu ta bị ăn một trận đòn oan uổng. Nếu như tôi tha thứ cho Liễu Long Đình thì đã phụ lòng cậu ta rồi.
Tôi bây giờ không muốn nghe mấy lời nói nhảm của Cô Hoạch Điểu nữa, đợi khi họ đi ra ngoài hết, tôi tính là sẽ kêu Liễu Long Đình đứng dậy, nói chung nãy giờ cũng diễn đủ rồi, tóm lại thì anh ấy cũng muốn tốt cho tôi, nếu như mà cứ để anh ấy quỳ dưới đất như vậy thì thật là tội anh ấy quá. Nhưng tôi vẫn chưa kịp nói với Liễu Long Đình nữa thì khi Kiều Nhi vừa đi ra ngoài thì Liễu Long Đình đã quay qua ôm lấy chân của tôi và nói với tôi: “Hi nhi, Tô Tô của anh, em chắc không phải thật sự thích Phong Đô đại đế đâu hả? Nếu như đánh anh em có thể nguôi giận thì cứ đánh anh đi, sau này anh nhất định sẽ không làm như vậy nữa đâu.”
Trước đó khi Kiều Nhi chưa đưa anh ấy vào đây, Liễu Long Đình hoàn toàn không biết mình có lỗi, giờ đây đột nhiên thay đổi, tôi nhìn dáng vẻ bỗng dưng nịnh nọt nhận lỗi này, cùng với sự lo lắng giải thích đủ điều, càng khiến cho tôi từ không muốn trừng phạt chuyển qua muốn trêu ghẹo anh ấy hơn. Thế là tôi liền ngồi xuống gường cạnh bên, nhìn dáng vẻ Liễu Long Đình ôm lấy đầu gối của tôi và nói với anh ấy: “Vậy anh thử đoán xem em có thích anh ta không, nếu đoán đúng em sẽ cho anh biết chân tướng, nếu đoán sai thì anh sẽ bị đánh.” Anh ấy liền trả lời: “Anh cảm thấy trong tim em ngoại trừ anh ra không còn ai khác nữa.” Khi Liễu Long Đình vừa nói xong câu nói đó, tôi đưa nhánh cây trên tay tôi lên cao, dáng vẻ Liễu Long Đình vẫn như vậy, giọng điệu nói chuyện vẫn rất hùng hồn chắc nịch. Cái khí chất này đã ăn sâu vào người anh ấy rồi, nên khi làm việc gì anh ấy cũng không có một chút phản ứng nào trên khuôn mặt. Thì ra anh ấy luôn nghĩ rằng tôi sẽ một lòng không thay đổi hướng về anh ấy: “Mà vừa nãy sau khi anh nghe Kiều Nhi nói, anh liền cảm thấy rất lo lắng, anh nghĩ phải chăng anh đã sai rồi. Kiều Nhi nói anh rất quá đáng, không có một người con gái nào có thể chấp nhận cách anh đã làm. Cô Hoạch Điểu lại còn nói rằng Phong Đô đại đế mọi mặt đều tốt hơn anh, lợi hại hơn anh, mạnh mẽ hơn anh, lại còn đẹp trai hơn anh, đối xử với em cũng tốt hơn anh nữa. Sau khi nghe họ nói xong anh cảm thấy họ nói rất có lý, cho nên rất là bất an đến nhận lỗi với em.”
Quả nhiên một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại thành hòn núi cao, tôi thật sự không thể nào tưởng tượng ra được là khi tôi bỏ đi, Kiều Nhi bọn họ đã ép Liễu Long Đình nói ra nguyên nhân chúng tôi cãi vã. Và sau khi nghe xong họ đã thay phiên nhau liên tiếp dùng ngôn ngữ công kích Liễu Long Đình, cộng thêm mấy ngày nay tôi đối xử với Liễu Long Đình rất là lạnh nhạt và không quan tâm, khiến cho anh ấy có một chút hoang mang lo sợ.
Nhìn dáng vẻ của Liễu Long Đình, trong lòng tôi nghĩ Liễu Long Đình cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, anh ấy không quá tính toán như những gì tôi nghĩ hoặc là vẫn chưa nhìn thấu hết, chỉ là trước giờ chưa thật sự đứng ở vị trí chủ đạo để giam chân Liễu Long Đình, cũng như bây giờ anh ấy cũng không nhìn thấu được tâm tư của tôi.
Không dễ dàng gì Liễu Long Đình mới cúi đầu nhận lỗi, tôi nhất thời không muốn tha thứ cho anh ta quá sớm. Bởi dáng vẻ nhận lỗi của Liễu Long Đình lúc này và thường ngày hoàn toàn trái ngược, dáng vẻ này giống như một con chó sói đang tỏ vẻ đáng yêu ôm lấy cái chân của tôi không muốn buông ra, tôi cứ tỏ ra không muốn tha thứ thì nó cứ quấn mãi thể không chịu buông.
“Anh đưa tay ra, để cho em đánh anh ba cái, thì em sẽ tha thứ cho anh.” Tôi vừa nói xong câu nói liền cảm thấy bản thân sao mà dễ dàng thỏa mãn thế, Liễu Long Đình mới nói vài câu tôi đã xuôi rồi, giờ đây chỉ nhẹ nhàng đánh anh ấy ba cái có phải là quá hời cho anh ấy rồi không?
Nhưng khi tôi đang muốn mở miệng thay đổi trừng phạt cho anh ấy thì Liễu Long Đình đã như một học sinh tiểu học, một bên tay vẫn nắm lấy chân tôi, một bên tay khác vội vàng đưa về phía tôi.
Trông thấy anh ấy đã đưa tay ra rồi mà không đánh cũng không được, đánh quá mạnh thì lại sợ anh ấy đau, đánh quá nhẹ thì cảm thấy bản thân không đáng. Quả nhiên sau khi không chút tri giác đánh anh ấy xong ba cái thì trong lòng quả nhiên cảm thấy không thỏa đáng. Liễu Long Đình thấy tôi đã đánh xong, đang muốn thuận theo chân của tôi đứng dậy thì đột nhiên tôi cảm thấy vị trí chủ đạo của mình sắp mất đi, liền vội vàng đè Liễu Long Đình xuống, tiếp tục quỳ dưới đất, nói với anh ấy. “Không được. Cơn giận của em vẫn chưa nguôi, em cần phải suy nghĩ thêm cái gì đó để trừng phạt anh.” .
Truyện Tiên HiệpNhìn thấy tôi đột nhiên hối hận, Liễu Long Đình cũng không mấy quan tâm dù gì cũng đang quỳ thì quỳ thôi, dù sao cũng chỉ thêm một lát, rồi bèn hỏi tôi: “Vậy em nghĩ nghĩ xem, còn có trừng phạt nào nữa không?”
Nhìn dáng vẻ Liễu Long Đình đang ngồi trước mặt tôi, vô vị nói câu nói đó, trong lòng tôi lúc này ngứa ngáy vô cùng, tôi lúc này phải trừng phạt anh ấy như thế nào đây? Có cách nào có thể khiến cho anh ấy khó chịu, lộ ra vẻ mặt hoàn toàn không thích không?
Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi đột nhiên ấn vai anh ta đẩy về phía sau, toàn thân tôi quấn lấy cơ thể của Liễu Long Đình, sau đó sáp lại gần môi của Liễu Long Đình, rất thô bạo cắn vào môi trên của anh ấy một cái, sau đó ngẩng đầu lên và nhìn Liễu Long Đình. Lúc này do tôi đột nhiên hôn anh ấy, anh ấy có một chút bất ngờ, còn tôi tranh thủ lúc Liễu Long Đình đang trong trạng thái ngỡ ngàng, nói với anh ấy: “Em muốn trên cơ thể anh trút hết quái thú dục vọng trong em, tí nữa anh hãy tỏ ra dáng vẻ phản kháng, hoàn toàn không muốn em làm thế với anh, anh biết không? Em trông thấy dáng vẻ phản kháng của anh em sẽ càng hăng hái hơn, như thế mới có thể trút hết cơn giận.”
Lúc Liễu Long Đình đang ngạc nhiên trừng mắt nhìn tôi, trong lòng tôi đoán được là anh ấy đang chửi tôi bị tâm thần, nhưng bây giờ tôi đang đè Liễu Long Đình nên cũng chẳng thể nào quản quá nhiều thứ, và rồi còn nhắc nhở anh ấy thêm một lần: “Anh nghe rõ chưa, anh phải phối hợp với em, không phối hợp thì em sẽ không tha thứ cho anh đâu.”
Nhìn thấy tôi như vậy, Liễu Long Điền ngoan ngoãn nằm im, dáng vẻ như đã chuẩn bị xong có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, còn tôi thì bắt đầu hôn anh ấy cuồng nhiệt, xé rách áo của anh ấy, giả bộ đang cưỡng bức để có được anh ấy.
Nhưng dù sao đi nữa tôi cũng là con gái, một hồi sau tôi mệt rồi, cơ thể không còn sức nữa, nhưng lúc này Liễu Long Đình thì vẫn đang rất là mạnh như rồng như hổ, tôi thực sự không còn làm lại anh ấy nữa. Đang muốn từ trên người anh ta xuống thì Liễu Long Đình ôm lấy tôi, kéo tôi ngồi xuống ngay eo anh ấy và nói: “Nếu như em đã mệt rồi thì để anh tiếp tục thay thế em trừng phạt anh.”