Sau khi Ngô đi ra ngoài, không lâu sau hắn ta đã mời được Lạc Thần và Long Nhi đi theo. Long Nhi vừa nhìn thấy tôi còn bị treo, lập tức ra sức bổ nhào vào trên người của tôi, hai mắt đỏ bừng giống như con thỏ, ôm lấy thắt lưng của tôi. Cậu ta nói với tôi rằng U Đế ra lệnh, ai cũng không thể vào thăm tôi, bây giờ thần tiên bên ngoài ước chừng đang rối loạn, bọn họ đều đang tấu rõ ràng với U Đế, để cho anh ta thả tôi ra!
Dứt lời, Long Nhi lại chui đầu vào trong ngực tôi, hỏi tôi có bị thương ở đâu hay không? Bọn họ có làm khó gì tôi không?
Lúc mà Long Nhi nói đến đây, Lạc Thần đang giúp tôi mở dây thừng trói tôi ra, hơn nữa còn trách cứ quan coi ngục ở bên trong, nói bọn họ làm việc như thế này sao? Đường đường là Hi Hoàng lại bị bọn họ trói như vậy, bộ không sợ bị đoạn tiền căn hay là tru sát đồng tộc hay sao?
Mấy quan coi ngục trông chừng tôi lập tức bị Lạc Thần làm cho sợ hãi, cảm kích quỳ trên mặt đất dập đầu chịu tội. Tôi vội vàng dùng một tay ôm lấy Long Nhi đang nằm trong ngực của tôi, một tay đưa về phía quan coi ngục đang muốn quỳ dập đầu với tôi đỡ lại, nói với Lạc Thần là tôi bảo bọn họ đừng thả tôi xuống, vì tôi sợ U Quân sẽ bất thình lình tới đây, nếu như anh ta nhìn thấy bọn họ không hành hình tôi thì sẽ giáng tội cho bọn họ.
Bây giờ Long Nhi cũng đã là một người trưởng thành, lúc dựa vào người tôi vẫn có chút nặng. Lạc Thần nhìn thấy tôi ôm Long Nhi có chút cố sức, lập tức dùng sức túm lấy ngọc mà Long Nhi dùng để buộc đuôi ngựa trên đỉnh đầu kéo về phía sau, vừa lôi kéo vừa hỏi cậu ta có biết xấu hổ hay không? Đã lớn như vậy rồi mà còn đi chiếm tiện nghi của tôi.
Long Nhi bị Lạc Thần kéo một phát như thế, lập tức ai da kêu đau, bảo Lạc Thần đừng kéo cậu ta, cũng đừng có đè cậu ta, anh ta quản nhiều như vậy để làm gì? Nhưng mà cậu ta lại e ngại Lạc Thần đang lôi kéo tóc của mình, cho nên cũng không dám ôm tôi, ngoan ngoãn mà đứng im ngay bên cạnh Lạc Thần.
Hai người họ mỗi người một lần liên tục làm trò hề, nhưng mà trước đó tôi đã căn dặn bọn họ cố gắng đừng có hiện thân trước mặt U Quân, để cho sau này U Quân có trách tội tôi như thế nào thì cũng không liên lụy tới Lạc Thần và Long Nhi vào trong đó. Lần này gặp lại hai người bọn họ cũng không ầm ĩ, tôi lập tức nói ra toàn bộ suy nghĩ và kế hoạch cho Lạc Thần và Long Nhi, hỏi bọn họ liệu có vấn đề gì hay không?
Lúc mà Lạc Thần và Long Nhi nghe được máu của tôi có thể gia tăng tinh khí, tăng cường công lực thì đều rất ngạc nhiên, nhưng mà Lạc Thần phản ứng lại cũng nhanh, nói với tôi: “Nếu là cái khác thì ta cũng không quan tâm, nhưng mà ta lại lo lắng cho thân thể của em, trên trời có nhiều thiên binh như vậy, võ thần cũng đông đảo, chỉ có máu của một mình em thì làm sao có thể cung cấp cho nhiều thiên binh thần linh cùng uống như thế kia chứ? Ngược lại thật ra ta cũng có một cái đề nghị, nếu như Liễu Long Đình chịu giúp em, để cho em khôi phục pháp lực, vậy thì anh ta vẫn còn có lòng với em, em cứ cho anh ta hút máu của em, tăng cường công lực của một mình anh ta. Đến lúc đó cứ để cho Liễu Long Đình đi đối phó với U Quân, nguy cơ của em cũng giảm đi rất nhiều.’’
Lạc Thần là lo lắng cho thân thể của tôi, nhưng mà điều tôi lo lắng chính là liệu có thể đánh bại được U Quân hay không? Liễu Long Đình vì tôi mà cử hành niên tế, giải trừ lời nguyền quấn tình cho tôi, tôi đương nhiên là phải cảm ơn anh ấy. Nhưng mà pháp lực của anh ấy có giới hạn, trong khi U Quân lại không ngừng hút máu của tôi không dưới một lần, sức mạnh anh ta đã tăng lên rất nhiều lần, không phải giống như Liễu Long Đình chỉ mới uống lần một lần hai là có thể bất phân thắng bại với U Quân được.
Hơn nữa U Quân bên kia còn có Hậu Thổ, Hậu Thổ thực lực kinh người, cô ta lại bị U Quân nắm trong tay, chúng tôi không có khả năng lấy tính mệnh của thiên binh thiên tướng, toàn bộ đều nhét vào trong tay của Hậu Thổ mà nhận lấy cái chết. Chỉ có khi sức mạnh chính thể của chúng tôi tăng cường, cho dù chỉ là để đề cao năng lực tự vệ của bọn họ thì cũng có thể cứu vớt được tính mạng của rất nhiều người. Huống hồ gì U Quân cũng được xem như anh rể của Liễu Long Đình, nếu như anh ta ra tay với U Quân, nhất định sẽ vì cố kỵ đến cảm nhận của Liễu Liệt Vân mà hạ thủ lưu tình với U Quân.
Hơn nữa, pháp lực bên trong thân thể của U Quân, ngay cả tôi cũng không có cách nào đánh giá được. Chúng tôi bây giờ còn phải chuẩn bị thật tốt tình huống chiến bại, nếu như chúng tôi chiến bại thì những thần tiên sở hữu sức mạnh mà tôi lưu lạc này cũng có thể khiến cho bọn họ có nhiều thêm một phần bảo hộ.
Sau khi Lạc Thần nói xong những lời này, tôi vẫn đang ngước mắt nhìn anh ta, mà anh ta nhìn thấy ánh mắt của tôi cũng có thể đoán được suy nghĩ trong lòng của tôi, cho nên anh ta mới hơi tức giận nói với tôi: “Vậy là em chung quy vẫn muốn nghĩ cho người khác, đã vậy em có nghĩ cho bản thân mình hay không? Em chỉ có một thân một mình, mà những người em nghĩ muốn bảo hộ, thật có thể tính đến hàng vạn người, sao em có thể bảo hộ hết được? Ta không đồng ý!”
Mặc dù Lạc Thần đã đi theo tôi bấy lâu nay nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ta không đồng ý với cách làm của tôi. Long Nhi ở bên cạnh nhìn thấy cũng không được rõ cho lắm, mới nói với Lạc Thần nói hay lắm, chỉ biết nói là hay, còn bày ra sắc mặt thối cho tôi xem, đừng tưởng rằng dáng dấp anh ta đẹp mắt, bày ra cái mặt thối thế kia thì ngay cả quỷ cũng thấy khó coi.
Lúc mà Long Nhi nói đến đây lại ôm lấy eo của tôi, muốn chui vào trong ngực của tôi ôm ấp, có điều lúc này Lạc Thần lại đảo mắt nhìn qua, trừng mắt liếc cậu ta một cái, cái nhìn này đã dọa cho cậu ta ngoan ngoãn rụt trở về.
Tôi biết Lạc Thần tốt với tôi, nhưng mà đây đã là tính toán tốt nhất rồi, cho nên tôi mới cười cười với Lạc Thần, nói với anh ta: “Dựa vào một mình tôi đương nhiên không được, thế nhưng may mắn là tôi vẫn còn có anh và Long Nhi cơ mà. Chỉ cần mượn dùng sức mạnh nguyên bản của thần linh trong thiên đình, lại thêm máu của tôi, đây đã là tính toán có cơ hội thắng cao nhất, hơn nữa còn có thể thúc đẩy chúng ta đoàn kết một lòng, cùng nhau chống lại U Quân.’’
Lạc Thần cũng biết bây giờ mặc kệ anh ta có nói cái gì thì cũng không thể thay đổi được tâm ý của tôi, thế nên anh ta lập tức nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không muốn nói chuyện với tôi.
Mà tôi cũng không để ý tới anh ta, bảo quan coi ngục giúp tôi cầm hai cái chén đến, trực tiếp dùng móng tay nhọn rạch một đường ở trên cổ tay bản thân, để cho máu của tôi chảy vào trong hai cái chén này.
Long Nhi nhìn thấy tôi cắt tay của chính mình, sợ tới mức lập tức đi lại đây ôm lấy tay của tôi, hỏi tôi đang làm gì vậy?
“Cái này là cho cậu và Lạc Thần uống, chỉ cần uống máu của tôi, pháp lực của các người có thể tăng cường, đến lúc đó mới có thể cùng tôi chung sức đánh bại U Quân được. Nếu như các người không uống, tôi vĩnh viễn đều phải sống ở dưới lòng bàn tay của U Quân, thiên đình của chúng ta cũng sẽ bị hủy…’’
Lúc tôi vừa nói lời này, trong đầu có chút hoảng thần, tôi cũng không dám tưởng tượng ra cuộc sống như thế về sau sẽ có bao nhiêu đau khổ. Long Nhi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của tôi, quay đầu nhìn về phía Lạc Thần, Lạc Thần cũng không nói tiếng nào, chỉ đang lẳng lặng nhìn tôi.
Lúc tôi rót ra hai chén máu bưng cho Lạc Thần và Long Nhi, lại nói với bọn họ: “Qua thêm mười lăm ngày nữa, Vương Mẫu ở núi Vương Hải muốn mở tiệc rượu bàn đào, các người đi tới hạ mệnh lệnh của tôi, thông báo cho Vương Mẫu dời tiệc rượu bàn đào từ Dao Trì lên thiên đình, tổ chức ở tại thiên đình. Đến lúc đó tôi sẽ hoà tan tất cả máu của tôi vào trong rượu mà các chúng thần uống. Về phần thiên binh bên ngoài đình sẽ trộn lẫn máu của tôi vào trong nước thánh, mỗi người một lỵ, đến lúc đó chuyện này lập tức giao cho Long Nhi đến xử lý, Lạc Thần chủ yếu phụ trách chúng thần tới tham gia tiệc rượu bàn đào.”
Tôi sắp xếp từng chuyện xong xuôi, mỗi một chi tiết đều cố gắng cân nhắc chu đáo, hơn nữa chuyện này không được phép đánh rắn động cỏ, chúng tôi phải đề phòng U Quân đầu tiên.
Sau khi Lạc Thần và Long Nhi tiếp nhận mệnh lệnh của tôi, tôi muốn bọn họ uống hết máu của tôi ở ngay trước mặt tôi. Mặc dù uống máu nhìn có vẻ hơi buồn nôn, nhưng mà sau khi bọn họ uống xong, công lực trong cơ thể của bọn họ thật sự đẩy mạnh tốc độ tăng trưởng hơn gấp mười lần. Tôi nhìn thấy Long Nhi và Lạc Thần đã mạnh hơn so với trước kia rồi, trong lòng tôi có một loại cảm giác nói không thành lời, mặc dù tôi vẫn rất cao hứng, nhưng mà khi nhìn thấy vết máu ở trong đáy chén, đồ tốt như vậy đến lượt bản thân tôi uống lại vô dụng, cứ giống như là đồ cúng tế, mà tôi thì chính là cống phẩm trời sinh.
Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, Lạc Thần và Long Nhi đều đi, lúc này Ngô mới tiếp tục phái người đi thông báo cho U Quân, nói tôi thật sự có lòng nhận lỗi, muốn gặp anh ta.
Tôi cũng không biết bản thân lấy tự tin ở đâu ra, mặc dù tôi đã dùng chiêu này để lừa gạt U Quân rất nhiều lần, nhưng mà tôi vẫn không sao hiểu thấu được cái cảm giác là cứ xem như tôi dùng chiêu này đi lừa U Quân rất nhiều lần thì anh ta vẫn sẽ đồng ý với lời thỉnh cầu của tôi. Cho nên trong lúc phái người đi thông báo, tôi bảo quan coi ngục lấy cho tôi một bộ quần áo màu trắng của bản thân ra. Đối với cô gái nhỏ đã từng sống ở thế kỷ hai mươi mốt như tôi mà nói, thay đổi hóa trang thành dáng vẻ vừa nhìn đã chọc cho người ta yêu thương cũng đơn giản như dùng một cây trâm vấn trên đỉnh đầu vậy.
Đồng thời vì để không khiến cho U Quân sinh nghi, tôi bèn giữ lại một chút miệng vết thương, che giấu tất cả pháp lực trong cơ thể tôi. Hơn nữa còn dùng tóc của tôi quấn vào bên trong xương cốt bản thân, giả bộ làm ra dáng vẻ như lời nguyền trên người tôi còn chưa được giải trừ, vì muốn để cho U Quân nhìn thấy cho nên trước đó tôi còn chưa có chuẩn bị kỹ càng hết thảy, không để cho anh ta phát giác ra sở dĩ bây giờ tôi muốn đi ra ngoài là vì chờ khôi phục tự do của bản thân, chuẩn bị rất nhiều chuyện trong kế hoạch giết anh ta. Vậy thì tôi mới có thể qua được cửa ải giám sát, làm tốt không có chỗ nào sơ hở.
Quả nhiên khi quan coi ngục trở về bẩm báo, báo cáo cho tôi nói là U Quân đã đồng ý với việc thả tôi ra, nhưng mà lại muốn tôi tự mình đi qua gặp anh ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT